• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói về Vệ Hạo Thiên.

Sau khi Nhất Nhất cùng Thẩm Nhất Phi rời đi không lâu, tiểu Long nhi tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị chạy đến cùng Nhất Nhất ngủ. Nhưng hắn vừa vào phòng, nhìn thấy lúc này nằm trên giường không phải nương nương mà là cha, hết sức khó hiểu.

“Đây chính là phòng nương nương a, giường nương nương a, cha thế nào lại nằm ở đây? Lẽ nào cha cũng muốn cùng nương nương ngủ sao? Nương nương lại ở nơi nào, lẽ nào lại trốn đi rồi…”

Tiểu Long nhi vừa nghĩ vừa tới gần Vệ Hạo Thiên, nhìn thấy Vệ Hạo Thiên ngủ say như chết liền muốn lay cha mình tỉnh dậy, hỏi xem nương nương là đã đi đâu.

“Cha, tỉnh tỉnh!”

Tiểu Long nhi ra sức mà thúc Vệ Hạo Thiên nhưng cuối cùng sức lực quá yếu nên tất nhiên không thể lay mạnh. Tiểu Long nhi càng nghĩ càng không thích hợp. Tối hôm qua mơ thấy nương nương đêm nay không muốn hắn rồi bỏ đi, hắn sợ nương nương thực sự là như vậy nên mới sống chết muốn đêm nay cùng nương nương ngủ, khiến nương nương muốn chạy cũng chạy không được.

Hiện tại không thấy nương nương nữ,a lẽ nào nương nương thực sự đã bỏ đi?

Nghĩ vậy tiểu Long nhi oa oa mà khóc lớn lên, không hề quan tâm việc gọi cha hắn dậy nữa, ngược lại bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.

“Nương nương người mau ra đây, nương nương đừng trốn nữa!”

“Nương nương, mau ra đây, … Ô ô “

Tìm khắp gian phòng cũng không thấy bóng dáng Nhất Nhất, tiểu Long nhi lại chạy tới phòng Vệ Hạo Thiên để tìm.

“Nương nương, ô… đừng trốn Long nhi, ô ô…” Tại gian phòng của cha cũng tìm không thấy nhưng tiểu Long nhi vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Nương nương khẳng định là trốn ở trong phòng Lâm gia gia.”

Nghĩ vậy tiểu Long nhi khóc sướt mướt liền lảo đảo chạy về phía phòng Lâm Chi.

Lâm Chi thấy tiểu thiếu gia khóc sướt mướt chạy về phía này liền vội vàng ôm lấy tiểu Long nhi, vừa giúp hắn phủi sạch bụi đất bám dính trên quần áo do té ngã một vừa hỏi:

“Long nhi tiểu thiếu gia làm sao vậy?”

“Ô ô, Long nhi muốn tìm nương nương!” Tiểu Long nhi vừa khóc vừa đáp.

“Gia gia thiếu gia (ý nói Vệ Hạo Thiên) chẳng phải đang ở trong phòng sao, tiểu thiếu gia sao lại chạy tới đây tìm Lâm gia gia?”

Lâm Chi cực kì khó hiểu.

“Nương nương… không thấy nương nương nữa! Nương nương không muốn Long nhi, oa…”  Tiểu Long nhi càng khóc lợi hại hơn.

Lâm Chi cảm thấy không thích hợp lập tức ôm tiểu Long nhi chạy đi. Ngay sau đó thì thấy Vệ Hạo Thiên đang ở trên giường ngủ mê man.

“Thiếu gia, người làm sao vậy? Thiếu gia…”

Gọi Vệ Hạo Thiên rất nhiều lần cũng không thấy y đáp lại, Lâm Chi biết đã xảy ra chuyện. Vì vậy lão liền vội vàng chạy đi tìm Lâm tẩu. Sau khi đem tiểu Long nhi giao cho nàng lại chạy đi tìm lang trung.

Rất nhanh, Lâm Chi đem lang trung tới.

“Đại phu, thiếu gia nhà ta làm sao vậy?” Lâm Chi lo lắng mà hỏi thăm.

“Thiếu gia nhà ngươi trúng độc, nhưng là trúng độc gì, lão phu cũng không rõ, thứ lão phu bất lực.”

Lão lang trung sau khi xem mạch cho Vệ Hạo Thiên, lại lật mí mắt y, cuối cùng rút ra kết luận như vậy.

“Lão phu cáo từ.”

“Lão đại phu đi thong thả.” Lâm Chi bất đắc dĩ mà tiễn bước lang trung.

“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”  Lâm Chi gấp đến độ như kiến bò trên chảo.

“Lão gia, lão lang trung nói như thế nào?” Lâm tẩu thật vất vả mới lừa được tiểu Long nhi đi ngủ, ở trước mặt Lâm Chi hỏi.

“Ai, lão lang trung nói thiếu gia trúng độc nhưng là loại độc nào thì lão cũng không biết, hiện tại lão đã đi rồi!” Lâm Chi sốt ruột vừa đi tới đi lui vừa đáp.

“Vậy ngươi có hay không báo tin cho Tề công tử? Tề công tử hình như là Dược vương hẳn là có thể giải độc cho thiếu gia đi!” Lâm tẩu nói.

“A, ta làm sao lại không nghĩ tới Tề công tử chứ? Tề công tử nói qua vạn nhất thiếu gia  hoặc tiểu thiếu gia có chuyện gì thì lập tức dùng bồ câu báo tin cho y. Ai nha… xem ta, thiếu chút nữa đã quên!”

Lâm Chi vỗ đầu, bừng tỉnh đại ngộ.

“Vậy ngươi còn không mau đi!” Lâm tẩu cũng nhịn không được trách mắng lão chóng quên.

“Hảo hảo!” Lâm Chi vội vàng viết thư.

Năm ngày sau, nhận được tín thư từ Lâm Chi, Tề Ngạo Dương ngày đêm thần tốc chạy tới Vệ phủ. Vừa đến Vệ phủ hắn liền chạy thẳng đến nơi Vệ Hạo Thiên đang mê man ngủ.

“Tề công tử, thiếu gia nhà ta rốt cuộc là trúng độc gì?” Tề Ngạo Dương vừa xem mạch Vệ Hạo Thiên xong Lâm Chi liền vội vàng hỏi.

“Đại ca hắn cũng không phải là trúng độc mà là mê dược ‘bách nhật túy’.”

“Mê dược? Không thể nào! Thiếu gia đã mê man sáu ngày, có mê dược nào có thể khiến người ta mê man lâu như vậy?” Lâm Chi phát sinh nghi vấn.

“Đây không phải mê dược bình thường, cố danh tư nghĩa (ý nghĩa như tên gọi tức là ‘cái tên nói lên tất cả’), người trúng ‘bách nhật túy’ sẽ mê man một trăm ngày mới tỉnh. Thử dược này tuy rằng không thể trực tiếp khiến người ta lâm vào chỗ chết nhưng một người không ăn không uống mà ngủ một trăm ngày nhẹ thì tổn hại sức khỏe nặng thì nguy hiểm tính mệnh.”

“Vậy, thiếu gia…” Lâm Chi nghe Tề Ngạo Dương giải thích xong lại lo lắng không thôi.

“Không cần lo lắng, ta bên mình đúng lúc mang theo Thiên Sơn tuyết liên, dịch dược (thuốc dạng lỏng) tinh chế từ nhân sâm nghìn năm thành, vô luận là loại mê dược gì chỉ cần vừa ngửi thanh hương dược này đều sẽ tỉnh lại!”

Tề Ngạo Dương thấy Lâm Chi lo lắng như vậy liền nói chính hắn sẽ có biện pháp cứu tỉnh mạng Vệ Hạo Thiên.

“Thật tốt quá!” Lâm Chi thở dài một hơi.

Tề Ngạo Dương đem dược dịch đưa tới trước mũi Vệ Hạo Thiên, không lâu sau Vệ Hạo Thiên liền lấy tay tay vịn trán tỉnh lại.

“Tề đệ, ngươi sao lại ở đây? Nương tử đâu?”

Vệ Hạo Thiên tỉnh lại thấy Tề Ngạo Dương, hết sức ngạc nhiên. Phát hiện bản thân còn đang trong phòng Nhất Nhất nhưng lại không thấy bóng dáng Nhất Nhất, cảm thấy thập phần không thích hợp

“Cha, nương nương không muốn Long nhi nữa, ô ô…” tiểu Long nhi được Lâm tẩu ôm vào phòng, vừa thấy cha rốt cuộc đã tỉnh liền khóc từ trong lòng Lâm tẩu khóc ra, rồi nhào tới trên người Vệ Hạo Thiên khóc lóc kể lể.

“Lâm bá, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Vệ Hạo Thiên vô thức mà nhìn về phía Lâm Chi, hỏi.

“Thiếu gia, Nhất Nhất công tử cho người uống mê dược sau đó cùng tam ca hắn chạy trốn rồi.” Lâm Chi vừa thấy ánh mắt Vệ Hạo Thiên giống muốn đem lão ăn tươi nuốt sống thì dè dặt đáp.

“Lâm bá ban đầu nghĩ độc dược rất lợi hại, không có biện pháp nên dùng bồ câu báo tin nói cho ta biết, ta chính là vì giúp đại ca giải độc mà đến. Nhưng sau khi tới nơi mới biết được đại ca là bị trúng mê dược.” Tề Ngạo Dương cũng giải thích thêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK