Vừa thấy Nhất Nhất hỏi, Vệ Hạo Thiên liền vội vàng lấy viên sinh tử dược thần bí ra: “Nương tử, dược này thực ra…” Thật vất vả muốn dùng hết can đảm để nói ra công dụng thực sự của viên sinh tử dược này nhưng hành động của Nhất Nhất so với lời nói của y còn nhanh hơn, chưa kịp nói điều gì thì dược trong tay đã bị Nhất Nhất cướp lấy rồi nhét vào miệng.
Chóp chép miệng, nuốt viên dược xuống bụng, Nhất Nhất khó hiểu nhìn về phía Vệ Hạo Thiên: “Dược này có vị là lạ?”
“Vi phu cũng không biết, có thể là do dược hiệu đặc biệt cho nên hương vị cũng lạ lùng một chút.” Chột dạ, ánh mắt Vệ Hạo Thiên mập mờ.
Cuối cùng, y vẫn là không thể nói ra công hiệu thực sự của sinh tử dược kia.
“Dược hiệu đặc biệt?” Bỗng nhiên Nhất Nhất bừng tỉnh đại ngộ, “Đúng a, uống viên dược này vào là có thể gia tăng ba mươi năm công lực, đích xác là rất đặc biệt.”
“Nương tử, đêm nay không cần đi đâu nữa, ở lại đây bồi vi phu được không?” Vẻ mặt Vệ Hạo Thiên khát cầu nhìn Nhất Nhất.
Hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, dược đã uống, vậy thì đêm nay ra tay luôn đi, tránh cho đêm dài lắm mộng.
“…” Nhất Nhất trầm mặc.
Hắn biết, đêm nay nếu như ở lại thì không có khả năng là chỉ đơn giản như vậy mà bồi Vệ Hạo Thiên ngủ.
A? Nương tử không cự tuyệt! Có cơ hội rồi!
Ôm lấy Nhất Nhất từ phía sau, Vệ Hạo Thiên đặt cằm lên hõm vai hắn, bờ môi mỏng khêu gợi khe khẽ thân cận vành tai Nhất Nhất khiến hơi thở nóng ấm thân mật phả lên mặt hắn: “Nương tử…”
Ngữ khí kia muốn bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu.
Nhất Nhất cũng đã lâu không cùng Vệ Hạo Thiên làm chuyện đó, hiện tại bị Vệ Hạo Thiên trêu chọc như vậy, hắn có chút khó thở. Khuôn mặt phút chốc đỏ lên, hắn vẫn cắn răng không nói gì.
Vệ Hạo Thiên vì thế mà cao hứng.
Nương tử không đẩy y ra, đó chính là ngầm cho phép!
Xoay người Nhất Nhất lại, ngắm trúng cái miệng của hắn, Vệ Hạo Thiên thẳng tắp hôn xuống. Ngay sau đó liền xoay ngang người hắn, vừa ôm vừa đi về phía phòng ngủ.
Không lâu sau, trong phòng ngủ truyền ra những tiếng rên rỉ và tiếng thân thể chạm vào nhau cực kỳ dâm mị. Nghe được những thanh âm này, ngay cả ánh trăng trên bầu trời cũng xấu hổ mà trốn về phía sau rặng mây.
…
Từ sau đêm xuân đó ngủ cùng nhau, Nhất Nhất không hề đề cập tới chuyện muốn cùng y phân chia phòng ngủ, Vệ Hạo Thiên đương nhiên cũng sẽ không hỏi tới.
Có thể được cùng nương tử ngủ chung một chỗ, y cao hứng còn không kịp chứ làm sao dám hỏi han câu nào.
Thẩm Nhất Phi tới Phạm Thiên cốc cũng đã được hơn một tháng, cho nên y quyết định, sau hai ngày nữa sẽ trở về Thẩm gia trang để báo cáo tình hình gần đây của Nhất Nhất với mọi người trong nhà để họ khỏi lo lắng. Vừa định tìm Nhất Nhất để nói chuyện này thì Nhất Nhất đã tới tìm y.
“Nhất Nhất, tam ca đang định đi tìm đệ nhưng chưa kịp tìm thì đệ đã tới, đệ tìm tam ca có chuyện gì sao?”
“A? Vậy thì vừa khéo. Tam ca, huynh cảm thấy khinh công của ta nửa tháng nay có tiến bộ hay không?” Suy đi nghĩ lại, Nhất Nhất vẫn là đem chuyện bối rối mấy ngày nay nói ra.
Nửa tháng nay, hắn cảm thấy khinh công của mình luyện đi luyện lại cũng không hề tiến triển gì mấy, cho nên nhịn không được phải tới tìm tam ca để hỏi thử xem.
“Nửa tháng trước, đệ cũng đã gần như khôi phục được trình độ như trước đây rồi. Cho nên khinh công của đệ trong nửa tháng này cũng không có gì tiến triển.”
“Ta cũng từng nghĩ như vậy nhưng mà không đúng nha!” Nhất Nhất nhíu mày nói.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Nhất Phi cũng nghĩ không ra có cái gì không đúng, mang theo nghi hoặc, y nhìn thẳng Nhất Nhất: “Như thế nào mà lại không đúng?”
“Nửa tháng trước, Vệ Hạo Thiên cho ta uống một viên dược nghe nói là có công hiệu giúp người luyện võ tăng thêm ba mươi năm công lực. Nhưng sau khi ta uống thì một chút hiệu quả cũng không thấy. Hơn nữa, kỳ lạ chính là, hai ngày gần đây ta rất dễ bị mệt.”
“Có chuyện này?”
“Đúng vậy!”
“Tam ca cũng không biết tại sao, chi bằng đệ hỏi thử Vệ Hạo Thiên xem sao?”
“Như vậy cũng được. Vậy chúng ta cùng đi chứ?”
“Được.”
Hai người đi chưa được mấy bước thì đã có một tên hạ nhân chạy tới nói rằng Vệ Hạo Thiên có việc muốn tìm Nhất Nhất. Nhất Nhất nghe xong, cảm thấy vừa đúng lúc cho nên không nói hai lời liền cất bước.
Lúc này, trong hoa viên vũ đình, Vệ Hạo Thiên đang cùng với Ngụy Tuyết Doanh nói chuyện.
“Vệ đại ca, Doanh nhi biết huynh rất yêu nương tử của mình, cho nên muội quyết định từ bỏ.” Nói xong, Ngụy Tuyết Doanh lộ ra biểu tình cực kỳ thương tâm.
Vệ Hạo Thiên không đành lòng an ủi: “Sư muội, một khi đã như vậy, muội cũng không nên thương tâm, Vệ đại ca tin tưởng rằng, muội nhất định sẽ tìm được một nam nhân còn tốt hơn cả ta, cùng muội sống trọn đời.”
Nghe vậy, Ngụy Tuyết Doanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe hướng về phía nam nhân ở trước mặt: “Vệ đại ca, huynh trước đây bao giờ cũng gọi ta là Doanh nhi, xiết bao thân mật, nhưng bây giờ, huynh lại sư muội sư muội mà gọi ta, quá xa lạ a! Lẽ nào hiện tại huynh ngay cả gọi ta một tiếng Doanh nhi cũng không muốn sao? Vệ đại ca huynh thực sự chán ghét ta như vậy sao?”
Nói xong, nàng một trận đau xót, nước mắt không kiềm chế được mà chảy xuống.
“Ta… Ta gọi muội là Doanh nhi thì nương tử sẽ không vui.” Vệ Hạo Thiên lộ ra biểu tình khó xử.
Ngụy Tuyết Doanh vừa nghe xong quả thực là hận chết một tiếng nương tử trong miệng nam nhân kia.
“Vệ đại ca, tại sao huynh lại có thể đối xử với ta như vậy!” Nàng đau khổ nói, sau đó khóc lóc nhào vào lòng Vệ Hạo Thiên.
Cái này, Vệ Hạo Thiên bối rối.
“Sư muội, muội đừng như vậy. Nương tử không cho phép ta ôm muội! Nếu như hắn thấy thì chắc chắn sẽ lại đòi bỏ đi!”
Đúng vào lúc này, Nhất Nhất cùng với Thẩm Nhất Phi đi đến. Khóe mắt nhìn thấy tình địch, Ngụy Tuyết Doanh càng ôm sát Vệ Hạo Thiên hơn, khóc cũng càng thương tâm hơn.
Bộ dạng thương xót người trong lòng, Vệ Hạo Thiên đưa lưng về phía Nhất Nhất và Thẩm Nhất Phi rõ ràng cũng đang ôm lấy nàng, muốn trước hết dỗ dành cho nàng hết khóc rồi sau đó mới khiến nàng buông mình ra.
Nhất Nhất mới vừa nhìn thấy hai người sít sao ôm nhau thì đã giận đến run người. Cánh tay run rẩy chỉ vào hai người, hắn hét lên: “Vệ Hạo Thiên, ngươi dám nói mà không giữ lời! Được lắm, bắt đầu từ bây giờ, Thẩm Nhất Nhất ta không còn bất cứ quan hệ gì với Vệ Hạo Thiên ngươi! Tam ca, chúng ta bây giờ lập tức trở về Thẩm gia trang!”
Nói một hơi, hắn liền kéo tay Thẩm Nhất Phi rời đi.
Thẩm Nhất Phi thấy tình cảnh này, cũng bất bình thay Nhất Nhất: “Vệ Hạo Thiên, chúng ta giao Nhất Nhất cho ngươi, cho rằng ngươi sẽ chiếu cố hắn. Ai dè, ngươi lại đối đãi với bảo bối của chúng ta như thế này đây!” Sau đó xoay người về phía Nhất Nhất, “Được rồi, Nhất Nhất, tam ca mang đệ trở về nhà!”
Nói xong y thậm chí còn bước nhanh hơn cả Nhất Nhất, vì vậy biến thành y kéo Nhất Nhất đi.
Vừa nghe thấy thanh âm của Nhất Nhất, Vệ Hạo Thiên liền theo phản xạ mà đẩy người ra, vội vàng chạy đến kéo một tay Nhất Nhất lại, trong mắt tràn đầy sốt ruột: “Nương tử, ngươi nghe vi phu giải thích đã, đó chỉ là hiểu lầm!”
Nhất Nhất đang trong cơn giận dữ, sao còn có thể nghe y giải thích??
“Thả tay ra! Ta không phải là cái gì nương tử của ngươi!”
“Nương tử!”
Hỏng rồi, nương tử lần này là giận thật à, lại còn là cực kỳ tức giận.
Nhất Nhất cùng với Vệ Hạo Thiên đang giằng co ở bên này thì bên kia Ngụy Tuyết Doanh vừa bị đẩy ngã xuống đất đang không nhịn được mà khóc lóc chen ngang: “Vệ đại ca, tại sao huynh tình nguyện thích một tên yêu nhân mà không thích ta? Ta có cái gì thua kém hắn? Ta ít nhất còn là một nữ nhân, có thể làm nương tử của huynh, có thể giúp huynh sinh con dưỡng cái!”
“Ngươi câm miệng!” Nhất Nhất còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Nhất Phi đã tức giận đến nỗi giáng cho Ngụy Tuyết Doanh một cái tát.
Nữ nhân đáng ghét, dám vũ nhục tiểu đệ mà y yêu mến nhất như thế!
Lập tức, khuôn mặt vừa mềm vừa trắng của Ngụy Tuyết Doanh hằn lên năm dấu tay, sưng lên vì bị đánh. Không kịp đề phòng bị trúng một cái tát, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Nhất Phi.
Ngươi dám đánh ta? Xem ra là chán sống rồi!
“Ta chính là không câm miệng! Có dũng khí thì ngươi tiếp tục đánh đi!” Khuôn mặt sưng đỏ ngẩng lên, Ngụy Tuyết Doanh giống như khiêu khích mà nhìn về phía đối phương.
Thấy Ngụy Tuyết Doanh kiêu ngạo như vậy, Thẩm Nhất Phi đang định cho nữ nhân trước mặt thêm một cái tát nữa thì không ngờ lại bị Nhất Nhất ngăn trở. Y khó hiểu quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn tiểu đệ: “Nhất Nhất?”
Cười khổ đáp lại ánh mắt hồ nghi của tam ca, Nhất Nhất tự giễu nói: “Tam ca, nàng nói không sai, ta là một yêu nhân. Bộ dạng lớn lên giống nữ nhân, nhưng là thân nam nhi, lại cam nguyện làm nương tử của một nam nhân khác, không phải yêu nhân thì là cái gì?” Nói xong, cơ thể của hắn cũng chao đảo suýt ngã.
Thực ra, trong lòng hắn vẫn có một nỗi khúc mắc như vậy, đối với việc mình là nam nhân mà lại trở thành nương tử của nam nhân khác thì hết sức để bụng. Lần này, hắn bị nói trúng, sầu muộn trong lòng cuối cùng cũng bạo phát ra.
“Nương tử không phải yêu nhân, không phải, luôn luôn không phải!” Vệ Hạo Thiên muốn tiến lên đỡ lấy Nhất Nhất nhưng lại bị Thẩm Nhất Phi đẩy ngược trở lại, Nhất Nhất cũng được Thâm Nhât Phi ôm vào trong lòng.
“Nhưng ta thực sự là một nam nhân, không phải nữ nhân, ngươi vì cái gì lại yêu thích ta mà không phải một nữ nhân khác? Tại sao? Tại sao…”
Tại sao phải bám chặt lấy hắn? Tại sao phải yêu thích hắn?
Nếu như Vệ Hạo Thiên không yêu thích hắn thì hắn cũng sẽ không vì như vậy mà yêu thích Vệ Hạo Thiên, và hiện giờ, sẽ không cần phải giống như nữ nhân lo lắng tướng công chán ghét mình, vứt bỏ mình, khỏi phải đau khổ như vậy…
“Nương tử, vi phu mặc kệ ngươi là nam nhân hay là nữ nhân, ta yêu ngươi! Vi phu cũng không biết tại sao yêu ngươi nhưng vi phu biết rõ, vi phu cả đời này chỉ chấp nhận ngươi…” là nương tử của ta.
Vệ Hạo Thiên còn chưa kịp nói xong, Nhất Nhất đã bất ngờ té xỉu trong lòng Thẩm Nhất Phi.
Vệ Hạo Thiên sợ hãi, túm lấy Nhất Nhất từ trong lòng Thẩm Nhất Phi rồi ôm lấy hắn chạy thẳng đến chỗ Tề Ngạo Dương.
Vừa cấp tốc chạy vừa chăm chú nhìn, y thâm tình gào lên: “Nương tử, ngươi tỉnh, ngươi tỉnh… Chuyện vừa rồi thật là hiểu lầm, chỉ có Thẩm Nhất Nhất ngươi mới là nương tử của Vệ Hạo Thiên ta, người khác, mặc kệ nam nữ, ta cũng không muốn, ta yêu Thẩm Nhất Nhất, nương tử, ngươi nghe thấy không, nghe thấy không…”