• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa sổ, sắc trời nặng trĩu, mưa cũng tí tách rơi trên mặt đất, thời tiết như vậy vốn là khiến người ta phiền não, thế nhưng ai đó sáng sớm đã rất vui vẻ.

Hì hì, Vệ Hạo Thiên vậy mà cũng để hắn ôm ngủ một đêm!

Sáng sớm, mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn ngạc nhiên phát hiện, đầu đang gối lên hõm vai Vệ Hạo Thiên, một bàn tay còn đặt trên thắt lưng y. Nghe khế đệ nói, Vệ Hạo Thiên vốn dĩ là không thích người lạ thân cận, vậy mà hắn lại có thể yên ổn ngủ trong lòng Vệ Hạo Thiên, như vậy có phải được phép hy vọng Vệ Hạo Thiên đã có một chút ký ức về hắn, cũng thích hắn rồi?

Hắc hắc hắc! Hắn biết, tận đáy lòng Vệ Hạo Thiên vẫn còn thích hắn, cho dù đã quên hắn nhưng cũng sẽ không quên được tình cảm dành cho hắn!

Liếc mắt ngắm nhìn người nằm bên cạnh, ái ý trong lòng Nhất Nhất nhất thời sinh ra. Nhẹ nhàng hôn lên bờ môi Vệ Hạo Thiên, sau đó hắn mới rón ra rón rén bò xuống giường, mặc y phục, đi giày rồi lặng yên rời khỏi phòng, định bụng đi chuẩn bị bữa sáng cho Vệ Hạo Thiên.

Nhất Nhất vừa tỉnh dậy, Vệ Hạo Thiên cũng tỉnh. Vì không biết phải đối mặt với Nhất Nhất thế nào, cho nên y đành phải tiếp tục nhắm mắt giả ngủ.

Nhưng mà, cái hôn nhẹ kia thình lình khiến y cả kinh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cố gắng kiềm chế, kết quả là mí mắt giật giật mấy cái.

Cái này, cái này… là bị hôn lén?!

Tuy chỉ là một nụ hôn nhẹ, ngắn ngủi khẽ lướt qua nhưng vẫn khiến y nhớ lại được cái cảm giác mà y đã lãng quên… y hung hăng hôn Nhất Nhất, cùng Nhất Nhất quấn lưỡi nhau, thỏa thích mà thưởng thức vị ngọt ngào của hắn… A! Ông trời a! Y đang nghĩ ngợi lung tung cái gì vậy? Y điên mất rồi! Chẳng biết tại sao lại nghĩ đến mấy thứ đó!

Không được suy nghĩ nữa! Không được suy nghĩ nữa!

Đợi Nhất Nhất đi khỏi, y liền mở mắt, lặng lẽ nhìn nóc giường. Khẽ nắm song quyền, y ra sức tự nhắc nhở bản thân.

Y không thể phản bội Nguyệt Nhi! Y không thể…

“A? Ngươi dậy rồi!” Đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, chợt âm thanh vui mừng của người mà luôn khiến y sầu não kia bỗng vang lên bên tai. Khẽ nghiêng đầu, đập vào mắt y là một khuôn mặt đang rất cao hứng.

“Ngươi cũng đói bụng rồi phải không? Ăn chút cháo cá này đi!” Cẩn thận thổi nguội, Nhất Nhất đưa chén cháo tới, đồng thời còn vừa mong đợi vừa sợ sẽ khiến Vệ Hạo Thiên mất lòng.

Mặc dù cháo cá là do người trong cốc giúp hắn nấu nhưng mùi vị và độ lửa thì dù gì cũng là do hắn điều chỉnh, nói tóm lại, chén cháo cá này cũng có thể tính là do hắn tự tay nấu. Lần đầu tiên nấu, cũng không biết ăn có vừa miệng, có hợp khẩu vị Vệ Hạo Thiên hay không?

Lông mày nhíu lại, Vệ Hạo Thiên há miệng, nhưng không phải để húp cháo, “Đây là ngươi nấu?”

“… Ân!” Cái gật đầu thật khẽ khó mà nhận ra, sự mong đợi trong đôi mắt càng tăng thêm mấy phần.

Dưới ánh mắt mong đợi của ai đó, Vệ Hạo Thiên nuốt vào thìa cháo đầu tiên.

“Mùi vị thế nào?” Ngữ điệu không thể chờ đợi thêm được nữa.

“Cũng được.” Nhưng thật ra là khó ăn, Vệ Hạo Thiên chưa từng nếm qua thứ cháo cá nào khó nuốt đến vậy. Cũng không muốn nhẫn tâm đả kích người trước mặt, y đành phải nói ra một câu trái lương tâm.

“Thật sao?” Người nào đó dương dương tự đắc, cười híp mắt.

Không ngờ Thẩm Nhất Nhất hắn lần đầu tiên nấu cháo mà lại có thể ngon như vậy nha! Xem ra, hắn  đối với việc nấu cháo rất có thiên tư nha! Ha ha…

Vệ Hạo Thiên không mở miệng nữa. Sau một lúc lâu chăm chú nhìn Nhất Nhất, y mới dời ánh mắt về phía nóc giường. Nén xuống cảm giác không nỡ trong lòng, y chợt lành lạnh mở miệng: “Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần tiếp tục tới chiếu cố ta nữa.”

Y không thể tiếp tục để Nhất Nhất đến gần nữa.

Bởi vì Nhất Nhất, y đã đánh vỡ nguyên tắc không để người lạ tiếp cận của mình rồi, bởi vì Nhất Nhất, y cũng đã phá lệ nói dối. Tiếp tục như vậy, sớm muộn y cũng sẽ phản bội Nguyệt Nhi.

“Hả?” Nụ cười chợt cứng lại.

“Bắt đầu từ hôm nay, ngươi không cần tiếp tục tới chiếu cố ta nữa.” Nhắm hai mắt lại, Vệ Hạo Thiên lặp lại một lần nữa.

“Tại… Tại sao?” Tại sao? Mới vừa rồi còn còn rất vui vẻ, vậy mà bây giờ lại đuổi hắn đi? Lẽ nào, Vệ Hạo Thiên thực sự không có một chút nào thích hắn? Buổi sáng ngày hôm nay là hắn hiểu lầm sao?

Lông mi cũng không buồn động: “Ta không muốn nhìn thấy ngươi.”

Lý do biết bao đơn giản và rõ ràng!

Cũng là lý do đả thương người khác biết bao!

Cơ thể chấn động, nụ cười lập tức tan biến. Thất hồn lạc phách thả chén cháo trong tay ra, Nhất Nhất lẩm bẩm: “Ha ha, nguyên lai là như vậy! Không muốn nhìn thấy ta, ha ha…”

“Vậy được rồi, ta đi ngay bây giờ.” Lảo đảo, Nhất Nhất cứ ngốc nghếch như vậy mà chạy ra khỏi phòng.



Chớp mắt, nửa tháng trôi qua, thương thế của Vệ Hạo Thiên cũng tốt hơn bảy tám phần.

Trong nửa tháng này, Nhất Nhất suy nghĩ rất nhiều, cũng từng len lén trở lại nhìn Vệ Hạo Thiên mấy lần, nhưng trước sau vẫn không tìm được lí do khả dĩ nào để có thể quang minh chính đại tiếp cận y.

Đoạt lại trái tim Vệ Hạo Thiên, nói thì đơn giản nhưng thực hiện thì khó vô cùng.

Đấu không lại nhớ nhung của mình đối với Vệ Hạo Thiên, vài ngày không thấy Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất liền như tiểu tặc, đêm hôm khuya khoắt vụng trộm chạy vào phòng Vệ Hạo Thiên.

Ghé vào cạnh giường, bộ dạng thâm tình nhìn ái nhân.

Hắn thật nhớ cái cảm giác được rúc vào lòng Vệ Hạo Thiên, hắn cũng muốn được sờ lên khuôn mặt Vệ Hạo Thiên, hôn nhẹ bờ môi Vệ Hạo Thiên… Nhưng hắn không dám, hắn sợ đánh thức Vệ Hạo Thiên.

Có những đêm, hắn cứ như vậy mà ngắm nhìn Vệ Hạo Thiên cho đến sáng.

“Vệ Hạo Thiên, ngươi tại sao lại có thể quên mất ta chứ?” Mấp máy môi, Nhất Nhất khẽ thở dài, ngữ điệu cũng không thể che giấu hết nỗi xót xa và âu sầu.

Hắn thực sự không muốn chỉ có thể nửa đêm lén lút chạy đến ngắm nhìn Vệ Hạo Thiên như thế này!

Hắn đã nói, Thẩm Nhất Nhất chắc sẽ không dễ dàng bị gục ngã như vậy, nhưng bây giờ sự tự tin của hắn không còn sót lại được bao nhiêu nữa. Chẳng lẽ hắn cứ như vậy mà từ bỏ sao?

Không, hắn không muốn!

Để hắn cố gắng thêm một lần nữa đi!

Quyết tâm như vậy, hắn cúi người, hôn lên đôi môi Vệ Hạo Thiên, còn đẩy đầu lưỡi vào miệng y.

Hắn biết, Vệ Hạo Thiên nhất định sẽ thức giấc.

Quả nhiên, Vệ Hạo Thiên lập tức mở mắt ra.

Khẽ dứt khỏi nụ hôn, Nhất Nhất hết sức nghiêm túc nhìn chăm chú vào Vệ Hạo Thiên: “Vệ Hạo Thiên, ta yêu ngươi!”

Nghe vậy, trong mắt Vệ Hạo Thiên chớp qua một tia ngạc nhiên. Y nhìn Nhất Nhất hồi lâu, lâu đến nỗi Nhất Nhất tưởng như đã hết hi vọng thì y lại khẽ than một tiếng, mạnh mẽ giống hắc ưng săn mồi, hung mãnh bắt lấy đôi môi Nhất Nhất, Vệ Hạo Thiên chặt chẽ nuốt lấy lưỡi hắn!

Nhiệt tình đáp lại Vệ Hạo Thiên, Nhất Nhất gắt gao ôm lấy thắt lưng Vệ Hạo Thiên. Giờ phút này hắn kích động đến nỗi muốn gào khóc!

Ô ô, Vệ Hạo Thiên rốt cuộc đã hôn hắn, Vệ Hạo Thiên rốt cuộc đã hôn hắn…

Cảm giác từng kiện y phục trên người bị cởi ra, Nhất Nhất mơ mơ màng màng nắm chặt bả vai Vệ Hạo Thiên, trống ngực đập liên hồi, cái đầu cũng như nóng lên, ngoại trừ cảm giác như phát sốt ra hắn hoàn toàn không suy nghĩ được gì khác.

Bờ môi Vệ Hạo Thiên ở trên người hắn du tẩu, mỗi một nơi được y chạm môi đến đều bùng cháy đại hỏa, khiến cơ thể hắn nóng lên.

“Vệ Hạo Thiên…” Âm thanh của hắn vừa sợ lại vừa mong đợi.

Hắn không thể tin được tất cả chuyện này đều là sự thật!

“A, ông trời!” Vệ Hạo Thiên gầm nhẹ, đẩy Nhất Nhất ra, thở phì phò.

Y hôn Nhất Nhất!

Y không thể có những ý niệm như vậy đối Nhất Nhất!

“Thực xin lỗi, ta không thể!” Ném xuống một câu, Vệ Hạo Thiên tùy tiện khoác y phục lên người, như chạy trốn mà từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Ngơ ngác nhìn theo thân ảnh trong nháy mắt đã biến mất, Nhất Nhất mỉm cười tuyệt vọng.

Ha ha, hại hắn còn cho rằng kế hoạch truy phu đã thành công rồi chứ!

Thì ra, vẫn là thất bại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK