Mộ Cảnh Nhiên trông thấy Ninh Tinh Hà bị cậu ta nói đến chán nản, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.
Nhưng cậu ta lại cảm thấy vẫn chưa đủ, liền nói thêm: “Vả lại, cứ xem như An Nghi cũng thích cậu đi, nhưng cậu nghĩ bố mẹ cậu ấy sẽ đồng ý sao? Sẽ dễ dàng để đứa con gái họ vất vả nuôi nấng bao nhiêu năm đi theo một người nghèo nàn như cậu chịu đựng khó khăn, khổ cực ư?”
Mộ Cảnh Nhiên còn dùng chữ “nghèo”, một khắc liền tựa như đâm thẳng vào lòng Ninh Tinh Hà.
Cậu làm sao có thể không nghe hiểu, Mộ Cảnh Nhiên chính là đang uy hiếp cậu, nếu cứ tiếp tục đến gần An Nghi thì sẽ nói lại với bố mẹ cô.
“Những thứ như trong truyện cổ tích sẽ không tồn tại trong hiện thực, nhưng cuối cùng nhất định vẫn là công chúa ở bên cạnh hoàng tử, không có khả năng sẽ xem trọng một kẻ nghèo khổ như cậu.”
Ninh Tinh Hà càng biểu hiện rõ sự phẫn nộ, Mộ Cảnh Nhiên lại càng phách lối, chính là muốn triệt để chọc giận cậu, để cậu hoàn toàn sụp đổ trước sự chứng kiến của toàn bộ giáo viên và học sinh của trường.
Tuổi này lúc nào cũng máu lửa và bốc đồng, Ninh Tinh Hà dù từ đầu luôn im lặng nhưng bàn tay buông thõng bên người đa nắm chặt thành nắm đấm, siết mạnh.
Ánh mắt cậu trở nên lạnh lẽo, trừng Mộ Cảnh Nhiên.
Mộ Cảnh Nhiên nghiêng đầu cười, nói: “Không thể nào, sinh ra ở đâu là dựa vào duyên phận, trách ai có thể khiến cậu không đầu thai vào một gia đình tốt?”
Nếu không phải hiện tại đang ở trong tình cảnh thế này, Ninh Tinh Hà nhất định sẽ đánh cậu ta thêm một lần nữa.
Cậu chỉ đành hít một hơi thật sâu, tự an ủi bản thân đừng quan tâm tới người điên.
Mộ Cảnh Nhiên thấy mình đã nói nhiều như vậy mà Ninh Tinh Hà vẫn đứng ở đó, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Cậu đúng là thực sự rất kiên nhẫn.
…
Đại hội thể thao diễn ra ròng rã cả một buổi sáng, đến khi kết thúc An Nghi mới đi thay quần áo.
Trên đường gặp được Ninh Tinh Hà, lập tức liền hưng phấn mà chạy đến chỗ cậu.
“Chào.”
Cô cố ý muốn dọa cậu, từ đằng sau vỗ vai cậu.
Ninh Tinh Hà hơi liếc mắt sang, trông thấy thân hình nhỏ nhắn lại gầy gò của cô, trong cơn gió lạnh dường như run lên, không nói lời nào liền cởi áo khoác đưa cho cô.
“Bây giờ đang là mùa đông đấy, đừng vì đẹp mà ăn mặc phong phanh.”
Giọng điệu răn dạy nghiêm túc này ngược lại giống như một người cha già.
Chỉ là sau khi nói xong những lời đó, cậu liền bước về phía trước một bước dài.
An Nghi có chút sững sờ hai giây rồi vội vàng đuổi theo.
“Tớ không lạnh.” Cô vừa nói vừa cởi áo khoát của anh.
“Mặc vào đi, tôi đúng lúc đang nóng.”
“…” Cái cớ kiểu gì thế này?
An nghi có chút muốn cười, biết rằng cậu quan tâm đến cô, nên nói với cậu bằng giọng điệu thờ ơ, không để ý.
“Tớ thật sự không lạnh.” Cô giải thích một cách dứt khoát.
Ninh Tinh Hà xấu hổ nhìn chân cô, chỉ
có thể bên cạnh nói: “Cậu mặc ít như vậy, váy lại còn ngắn…”
“Ừm, tớ mặc quần legging.”
An Nghi có hơi ngượng ngùng nói.
Vẻ mặt Ninh Tinh Hà lại hiện lên nghi vấn, anh nghĩ, chân lộ ra ngoài, mặc quần ở đâu?
Là trai thẳng, cậu hiển nhiên không
biết con gái có những thứ như cái quần legging vô hình.
An Nghi không muốn nhiều lời với cậu về vấn đề này, lay lay cánh tay cậu, “Chúng ta đi ăn cơm đi?”
“Không được, bạn học tìm tôi có chút chuyện.”
Ninh Tinh Hà nói xong, không biểu tình tránh khỏi tay cô, đi về phía trước.
An Nghi nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng có chút không vui.
Cô thực không hiểu, vì sao Ninh Tinh Hà đột nhiên lại cư xử với cô lạnh lùng như vậy? Rõ ràng hai ngày trước còn cùng nhau về nhà, hai người cười cười nói nói rất vui vẻ.
…
Buổi chiều, học sinh nam tổ 100m cùng 200m tổ chức thi chạy.
An Nghi với tư cách là tình nguyện viên đến địa điểm thi đấu, phụ trách mang khăn và nước cho các bạn nam trong lớp.
Mộ Cảnh Nhiên và Ninh Tinh Hà tham gia cả hai cuộc thi, nhìn thấy Ninh Tinh Hà đi tới, trong mắt An Nghi hiện ra thứ cảm xúc lẫn lộn.
Giác quan thứ sáu mạnh mẽ của con gái nói với cô rằng phải có lý do gì đó khiến Ninh Tinh Hà đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng sau một hồi suy nghĩ cô cũng không hiểu được tại sao.
Mộ Cảnh Nhiên đến bên cạnh An Nghi, thấy cô bưng nước thì hỏi đùa, “Cậu là người đưa nước cho tôi?”
“Mặt của cậu không lớn như vậy.”
An Nghi trợn mắt nhìn cậu ta với thái
độ không mấy thân thiện.
Từ khi Mộ Cảnh Nhiên nói như vậy với Ninh Tinh Hà, cô có chút ghét bỏ đối với cậu ta, không nên làm bạn với người này.
“Đó là đối với Ninh Tinh Hà?”
Mộ Cảnh Nhiên hỏi câu này với giọng điệu có thể nói là nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi là tình nguyện viên trong lớp của chúng tôi.”
An Nghi phủ nhận lời cậu ta nói, sau đó
bước đến gần một cậu bạn trong lớp và đưa cho cậu ta một chai nước.
“Người đẹp đến mang nước cho tôi, vậy thì tôi phải xử sự thật tốt.”
Cậu bạn đứng bên cạnh Ninh Tinh Hà, vừa nói còn vừa nháy mắt với An Nghi, như phóng điện vậy.
An Nghi liếc mắt nhìn Ninh Tinh Hà, vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: “Cậu muốn uống nước sao?”
Ninh Tinh Hà chỉ im lặng lắc đầu, không nói chuyện với cô.
An Nghi không khỏi bực bội, tức giận rút tay về, lẳng lặng đi đến bên cạnh.
Ánh mắt chú ý đến điều này,Ninh Tinh Hà nắm hai tay bên hông ngày càng chặt.
Cậu thầm nói “Tôi xin lỗi” trong lòng, cậu không muốn làm điều này với cô chút nào.
Cuộc thi chạy nước rút 100m bắt đầu trước. Mỗi nhóm có mười người. Ba người đứng đầu được chọn từ mười người, sau đó ba người đứng đầu được so sánh với ba người của nhóm khác để xác định vị trí đầu tiên.
Ninh Tinh Hà ở đường thứ ba và Mộ Cảnh Nhiên ở đường thứ tư, cậu ta quay đầu nhìn Ninh Tinh Hà với vẻ giễu cợt.
“Nếu cậu thắng trò chơi thì sao?”
Có tiếng nói phát ra từ người bên cạnh, Ninh Tinh Hà cứng đờ, ánh mặt lại càng trở nên lạnh lẽo.
Ngay khi tiếng còi của trọng tài vang lên, tất cả nam sinh trên đường đua lao lên như ngựa hoang, Ninh Tinh Hà đa bỏ xa những người còn lại, khiến các cô gái trên khán đài hò hét, cổ vũ cuồng nhiệt.
An Nghi đứng nhìn, vừa vui cho cậu vừa buồn cho chính mình.
Rõ ràng là cảm giác được cậu đang đến gần, sao đột nhiên lại xa tới như vậy?
Không còn nghi ngờ gì về kết quả, Ninh Tinh Hà đã dành được vị trí đầu tiên, Hàn Thi Lâm thậm chí còn mang theo một nhóm nữ sinh vây quanh để chúc mừng.
An Nghi lạnh lùng nhìn cô ta, càng nhìn càng khó chịu liền xoay người rời đi.
Cô ta có thể tùy ý yêu thích ai, thích những người được vị trí thứ nhất thì liên quan gì đến cô?
An Nghi tức giận rời khỏi sân thể dục, lẳng lặng đi đến khuôn viên nhỏ của trường.
Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ chịu bất bình, vì vậy đây là lần đầu tiên cô trầm mặc như vậy.
Đứng ở vườn hoa nhỏ chưa được bao lâu, An Nghi đi ra lại không ngờ đụng phải Hàn Thi Lâm đi tới.
Đây chính là oan gia ngõ hẹp.
Hàn Thi Lâm liếc nhìn An Nghi, mỉa mai hỏi: “Sao cậu lại trốn trong đó? Sao mắt lại đỏ rồi?”
“Liên quan đến cậu ư?” An Nghi tức giận đáp.
Hàn Thi Lâm cười nghiêng đầu, “Tôi hiểu rồi, cậu đưa nước cho Ninh Tinh Hà nhưng cậu ấy không lấy.”
“Lúc cậu đưa, cậu ấy cũng có nhận đâu?”
“Đối với tôi thì không thành vấn đề! Tôi theo đuổi cậu ta chỉ để cho vui thôi, nhưng có vẻ cậu…” Hàn Thi Lâm bĩu môi, ý tứ này quá rõ ràng.
An Nghi không thèm để ý đến cô ta, đi thẳng về phía trước, Hàn Thi Lâm quay đầu nhìn cô, giở giọng châm chọc: “An Nghi, cậu chỉ có như vậy thôi sao!”