An Nghi thật không nghĩ tới vẻ mặt tràn đầy sự do dự kia của Mộ Cảnh Nhiên là muốn nói với cô những điều này, cô hết chỗ nói, rồi hai giây sau lắc đầu.
“Nếu bị giáo viên bắt được gian lận trong giờ thi, tôi sẽ bị 0 điểm tất cả các môn, hơn nữa còn phải gọi phụ huynh tới trường làm việc.”
“Haizz.” Mộ Cảnh Nhiên thở dài rồi gãi đầu, “Nhưng mà bố tôi nói rằng, nếu kỳ thi lần này vẫn xếp hạng cao nhất từ dưới đếm lên như vậy ông ấy sẽ đánh gãy chân tôi.”
“Ông ấy là bố cậu nên những lời ông ấy nói hẳn cố ý hù dọa cậu thôi.”
Tâm trạng của Mộ Cảnh Nhiên có chút buồn bực, An Nghi không muốn giúp cậu ta, cậu ta cũng không thể miễn cưỡng ép cô.
“Được rồi, vậy để tôi hỏi người khác.”
Sau khi nói điều này với An Nghi, Mộ Cảnh Nhiên liền đi gây họa với bạn học khác.
Bài kiểm tra đầu tiên là môn toán, thời gian kéo dài 2 giờ. Sau khi kiểm tra xong liền tới giờ ăn trưa.
Mộ Cảnh Nhiên mua chuộc được người bạn cùng lớp ngồi đằng sau, và chép hết toàn bộ đáp án của người này. Nhưng cậu ta lại không ngờ tới thành tích của cậu bạn cùng lớp kia cũng chẳng hơn cậu ta là mấy.
“Trưa nay cậu muốn ăn gì? Tôi mời.”
Mộ Cảnh Nhiên theo An Nghi ra ngoài, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi cô, đoán chừng là cậu ta cảm thấy bản thân mình làm bài rất tốt.
“Không cần, tôi sẽ ăn cùng Lạc Tiêu.”
An Nghi nói xong liền vội vã rời đi.
Mộ Cảnh Nhiên nhìn theo bóng lưng cô, không đành lòng mà dừng bước.
Bản thân cậu ta cũng không rõ, liệu bố mình có phải trước đây đã từng nói đến cuộc liên hôn giữa hai tập đoàn về cậu ta với An Nghi hay không.
Nếu chuyện này đúng là sự thật, thì cậu ta với An Nghi sớm muộn cũng ở bên nhau mà thôi.
…
Trong giờ kiểm tra tiếng anh buổi chiều, lá gan Mộ Cảnh Nhiên vẫn lớn như trước, đợi lúc giáo viên không chú ý, trực tiếp ngoái đầu lại nhìn bài của bạn học đằng sau.
Cậu ta căn bản không quan tâm các bạn cùng phòng nghĩ thế nào, giống như cậu ta cố ý thể hiện sự gan dạ của bản thân, táo bạo tới mức trắng trợn.
An Nghi ngồi gần cậu ta như vậy, đương nhiên có thể nhìn ra động tác nhỏ kia. Cô bất đắc dĩ mà nhíu mày, người này quả là không thể cứu nổi.
Vừa đọc xong đề bài của câu hỏi, Mộ Cảnh Nhiên liền quay lại nhìn đáp án của bạn học kia nhưng ai ngờ đâu lần này ván thuyền đã bị lật.
Giám thị coi thi đột nhiên nặng nề ho khan một tiếng, sau đó trực tiếp gọi tên: “Hai bạn học kia tự giác đứng dậy cho tôi, chắc các em cũng biết tôi đang nói đến ai.”
Bả vai Mộ Cảnh Nhiên run lên, cậu ta nhanh chóng quay người trở lại nhưng đã quá muộn rồi.
Bạn học phía sau khá nhát gan, cậu ta run rẩy mà đứng lên.
Giám thị đi đến bên cạnh Mộ Cảnh Nhiên rồi cầm bài kiểm tra của cậu ta lên, tiếp sau đó là của bạn học phía sau.
Sau khi đối chiếu bài kiểm tra của hai người, giám thị liền cười.
“Mười câu thì sai tới chín, thà rằng em làm bừa khéo còn đúng nhiều hơn là sao chép.”
Các bạn học sau khi nghe giám thị nói vậy liền cười phá lên.
An Nghi cũng không nhịn được mà cười, cô thầm nghĩ với chỉ số thông minh kia, cơ bản đến nổi IQ thấp nhất cũng đành phải từ bỏ.
Cô cảm thấy rất may mắn khi bản thân đã tuân thủ đúng nguyên tắc, không cho cậu ta chép bài.
Mộ Cảnh Nhiên nghe được lời này, đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
“Thưa thầy, lời thầy nói là thật ạ?”
“Có thật hay không thì tôi không biết nhưng việc phụ huynh các em phải tới trường là chắc chắn.”
Hành vi gian lận của Mộ Cảnh Nhiên nhanh chóng được lan truyền trong trường và cậu bạn cho cậu ta chép bài đương nhiên cũng bị xử phạt.
Mộ Cảnh Nhiên cảm thấy không có gì khác biệt, dù gian lận hay không thì cũng vậy cả, cuối cùng cậu ta vẫn bị đánh đấy thôi, thôi thì buông tay một lần cũng được.
…
Sau khi kì thi tháng kết thúc, vì muốn giảm bớt sự căng thẳng cũng như sợ các bạn học sinh quá áp lực, những ngày gần đây nhà trường đã quyết định tổ chức một chuyến du xuân.
Nói là du xuân, nhưng thật ra là đi du lịch vào mùa hè. Tuy nhiên mùa này lại rất thích hợp chơi đùa, thư giãn. Muôn hoa đâm chồi khoe sắc, cây cối vươn cao, xen lẫn là đám cỏ xanh.
Địa điểm của buổi đi du xuân lần này là ở khu thắng cảnh 5A nổi tiếng nhất thành phố, vừa có sông lại vừa có núi. Mỗi khi tới các dịp lễ, nơi đây thường rất đông khách. Nhưng vì nhà trường chọn tham quan vào ngày thứ sáu nên bớt đông người hơn.
Biết được sắp tới sẽ đi du xuân nên Lạc Tiêu đã nhanh chóng kéo theo An Nghi và Đồng Khả Tinh đi trung tâm thương mại.
An Nghi nhắc nhở cô ấy nên kiềm chế mua sắm bởi nếu mang quá nhiều đồ ăn vặt thì túi đồ sẽ rất nặng. Tới lúc đó sẽ mệt mỏi không thôi, hối hận thì cũng muộn màng.
Lạc Tiêu cũng nghĩ như vậy, bởi thế nên cô ấy đã mua mấy món gọn nhẹ như kẹo cao su, bánh mì, khô bò hay vài đồ khác.
Còn An Nghi và Đồng Khả Tinh thì chỉ mua vài món ăn no mà thôi.
Bảy giờ sáng, tất cả các bạn học sinh đều mang theo túi xách tới tập trung tại sân thể dục, lúc An Nghi đi ngang qua Ninh Tinh Hà liền thấy cậu đang mặc bộ quần áo mà cô tặng.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy bộ quần áo này cô đã biết nó rất đẹp, nhưng đến khi cậu mặc nó lên người thì dường như không thể dùng từ đẹp để miêu tả được nữa.
Biết bao cô gái xung quanh đang vụng trộm nhìn ngắm Ninh Tinh Hà tựa như những kẻ tình si.
An Nghi nghe thấy bọn họ nhận xét, nói Ninh Tinh Hà ăn mặc như thế này càng thêm đẹp trai, trong lòng cô như có sự mâu thuẫn lớn, vừa tự hào lại vừa ghen tị.
Ninh Tinh Hà vừa quay đầu lại liền thấy An Nghi đứng ở nơi đó, khóe môi cậu bất giác nhếch lên thành một đường cong, tuy rất nông nhưng cô vẫn có thể nhìn ra cậu đang cười.
Chiếc áo sơ mi trắng kia cậu mặc lên vừa như in, tôn lên vẻ sang trọng của một người thiếu niên anh tuấn. Nhất là lúc này đây, cậu đứng dưới ánh nắng khiến cho cảnh vật xung quanh dường như bị lu mờ.
An Nghi hướng về phía cậu nở nụ cười, sau đó thấy cậu quơ quơ chiếc điện thoại di động với mình như muốn ra hiệu cho cô nhìn vào nó.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, vừa mở máy lên đã nhìn thấy một tin nhắn từ cậu.
【Chúng ta ngồi cùng nhau.】
Năm chữ đơn giản nhưng nó lại mang theo một loại ma lực khiến cô không thể từ chối.
An Nghi mím môi ngăn không cho ý cười lan trên khóe miệng, nhìn cậu với nét mặt e thẹn như một chú thỏ con, không đồng ý cũng không từ chối.
Chỉ một lát sau xe buýt đã tới, các bạn học sinh đều chen lấn nhau lên xe. Nhiều bạn nam tương đối ga lăng, họ nhường cho các bạn nữ lên xe trước.
Sau khi An Nghi lên xe, cô chọn một chỗ tại hàng ghế phía sau, Đồng Khả Tinh theo đó liền ngồi kế bên cô.
“…” An Nghi liếc cô một cái rồi im lặng không nói gì.
Vừa nãy sao cô lại có thể quên mất Đồng Khả Tinh cơ chứ? Sớm biết như vậy cô đã từ chối Ninh Tinh Hà cho rồi.
An Nghi quyết sẽ không “Trọng sắc khinh bạn”. Bạn thân là người rất rất quan trọng với cô.
Ninh Tinh Hà vừa lên xe, theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của An Nghi nhưng lại phát hiện chỗ bên cạnh cô đã có người ngồi.
Cậu không thể hiện bất kì biểu cảm gì, lập tức đi thẳng xuống hàng ghế phía sau An Nghi rồi ngồi xuống.
Được rồi, như vậy cũng không tồi cho lắm.
Nãy giờ An Nghi vẫn luôn trộm nhìn lén cậu, khi thấy cậu ngồi phía sau lưng mình, trái tim bé nhỏ không hiểu sao lại đập loạn lên.
“Cậu biết gì không An Nghi? Ban nhạc Jousn hình như sẽ tới thành phố của chúng ta biểu diễn.” Đồng Khả Tinh vừa đeo tai nghe vừa nói với An Nghi.
Cô ấy đưa cho An Nghi một bên tai nghe để cô mang vào.
An Nghi: “Tớ không biết, cũng chưa từng nghe bọn họ hát lần nào.”
“Phải vậy không? Không phải lúc trước cậu điên cuồng hâm mộ hay sao, sau đó tớ mới nghe đấy chứ. Có phải cậu thấy vóc dáng của ca sĩ chính kém hẫn dẫn?”
“…”
Nghĩ tới việc Ninh Tinh Hà ở phía sau có thể nghe được đoạn hội thoại kia, An Nghi rất xấu hổ.
“Hormone của đàn ông quả thực khiến người khác bị mê hoặc, tớ bị cậu đưa vào hố xong thế nào cậu lại thoát hố mất rồi?”
An Nghi thản nhiên cười: “Tớ không thoát fan, chỉ là gần đây không còn nghe họ hát nữa thôi.”
“Đấy, tớ đã nói rồi. Cậu quả nhiên hâm mộ ca sĩ hát chính.” Đồng Khả Tinh nói xong liền quay sang hỏi An Nghi: “Cậu cảm thấy đàn ông nước ngoài hay đàn ông Trung Quốc hấp dẫn hơn?”
Nếu như là trước đây, chắc chắn An Nghi sẽ không do dự mà chọn đàn ông ngoại quốc bởi vì cô thích xem loạt phim bom tấn, nghe nhạc nước ngoài. Cô luôn cảm thấy bọn họ cuồng nhiệt, mạnh mẽ. Nhưng hiện tại thì…
Trong đầu An Nghi bỗng hiện lên một hình bóng, cậu ấy tuy không có dáng người khỏe khoắn như đàn ông ngoại quốc nhưng lại mang trong mình một loại hấp dẫn khó nói nên lời.
Nghĩ tới đây, An Nghi bỗng đỏ mặt, quay sang trừng mắt với Đồng Khả Tinh, “Cậu đừng hỏi tớ.”
Đúng lúc này, người nào đó ngồi phía sau nhìn xuống màn hình điện thoại đang hiển thị một tấm hình của một người đàn ông ngoại quốc với vóc người vạm vỡ. Đó là kết quả tìm kiếm của nam ca sĩ chính trong ban nhạc kia.
À, thì ra là cô ấy thích kiểu người như này.
Ninh Tinh Hà cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Cậu nhéo nhéo phần da thịt trên cánh tay của mình, khuôn mặt chợt hiện lên một tia chán ghét.
Hoàn toàn không thể so sánh.
…
Có lẽ bởi vì đang đi du xuân nên tâm trạng của các bạn học sinh đều rất thoải mái, trò chuyện không ngớt suốt dọc đường đi.
An Nghi chưa từng nghe thấy giọng nói của Ninh Tinh Hà, cô cảm giác người này như thể không tồn tại, vậy nên cô đã quay đầu lại xem cậu đang làm gì. Kết quả nhìn thấy cậu đang tựa đầu vào cửa sổ, hình như đã ngủ rồi.
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo và tinh khôi của cậu kết thành một đốm sáng nhỏ trên sống mũi cao ráo tạo nên một cảm giác tháng năm cứ như đang yên ả trôi qua.
Chỉ là hàng lông mày anh tuấn kia đang khẽ nhíu lại.
Thấy cậu cau mày như thể đang suy nghĩ gì đó, An Nghi rất muốn vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày kia.
Đợi mãi cuối cùng cũng thấy cậu say giấc, An Nghi trộm ngắm một lúc sau đó lặng lẽ lấy điện thoại ra chụp lại một bức ảnh.
Chỉ là cô mãi mê chụp ảnh mà đã quên đi việc tắt âm.
Ninh Tinh Hà bất ngờ mở mắt ra, An Nghi bị cuốn vào đôi mắt đen láy và sâu như con xoáy dưới lòng đại dương, nhịp tim cô như lệch đi một nhịp.
Cô theo bản năng muốn rụt tay lại nhưng cậu đã nhanh hơn cô một bước, nắm lấy cổ tay cô.
Lập tức toàn thân An Nghi như có một luồng điện chạy qua.
“Nếu đã là nhân vật chính trong bức ảnh, hẳn là tớ phải có quyền được xem chứ?”
Cậu hài hước nói, khóe miệng khẽ nở ra một nụ cười.
“Vậy cậu không được xóa đi.”
“Sẽ không xóa.”
Cậu nhìn thẳng vào mắt cô tựa như đang dỗ dành một đứa trẻ.
An Nghi không yên tâm nên đã cầm điện thoại rồi cho cậu xem. Ninh Tinh Hà muốn xem kĩ hơn, ngón tay anh khẽ gõ hai lần vào màn hình nhằm phóng đại tấm ảnh, ai ngờ lại vô tình rời khỏi bộ sưu tập.
Màn hình điện thoại quay trở lại màn hình nền. Ninh Tinh Hà trông thấy bức ảnh chụp góc lưng của cậu và An Nghi.
Ninh Tinh Hà vì bất ngờ mà nhướng mày, vài giây sau mới sực nhớ, thì ra đây chính là bức ảnh được đăng trên diễn đàng trường. Thật không ngờ cô lại đặt nó làm hình nền.
Khóe môi Ninh Tinh Hà không khỏi lộ ra một nụ cười, thấy cậu đột nhiên cười như vậy, An Nghi cảm thấy có chút kì quái liền xoay ngược điện thoại trở lại nhưng thật không ngờ…
Cô xấu hổ cười, nhất thời không biết nói gì.
Ninh Tinh Hà im lặng nhìn cô, đôi mắt cậu ánh lên một chút dịu dàng.
“Hình như sắp tới rồi, để tớ nhìn bản đồ xem còn bao xa.”
An Nghi vừa nói vừa xoay người lại.
Ninh Tinh Hà lấy điện thoại của mình ra, bật chế độ chụp hình rồi sau đó tắt âm thanh chụp ảnh, tiếp đến cậu nhích người qua một bên chụp lại góc nghiêng của An Nghi.
Lúc này An Nghi vẫn đang cúi đầu, nghiêm túc xem bản đồ trong điện thoại nên không phát hiện ra hành động kia của cậu.
Ninh Tinh Hà đem tấm ảnh chụp làm hình nền điện thoại, cậu nhìn cô gái trên màn hình, lòng bàn tay dịu dàng của cậu nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô.
Lại một tiếng trôi qua, cuối cùng cũng tới nơi.
Các bạn học sinh ai nấy đều mừng rỡ rời xe, vài người còn mở rộng vòng tay ôm lấy cảnh thiên nhiên trước mắt, còn có người cầm điện thoại lên rồi chụp hình, một vài nhóm năm, nhóm ba tụ tập, quây quần bên nhau.
“Túi đồ của cậu nặng quá à?”
Lúc An Nghi đang nói chuyện với Đồng Khả Tinh thì Ninh Tinh Hà bỗng đi tới và hỏi.
Lạc Tiêu từ bên kia đi tới vừa hay nghe thấy những lời này. Không đợi An Nghi lên tiếng, cô ấy liền quay sang nói với Ninh Tinh Hà: “Túi đồ của tôi cũng rất nặng, cậu có thể cầm giúp hay không?”
Ninh Tinh Hà mím môi yên lặng, vẻ mặt kia hiển nhiên là đang không biết trả lời như nào.
“Cậu đừng gây khó dễ cho người tốt.”
Đồng Khả Tinh vui vẻ nháy mắt với Lạc Tiêu.
Lạc Tiêu nhìn về hướng An Nghi rồi nói: “Nếu cậu ấy muốn cầm giúp cậu thì có thể cho cậu ấy một cơ hội.”
An Nghi nhíu mày, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô bạn mình đừng nói lung tung.
Lạc Tiêu lè lưỡi rồi ôm lấy cánh tay cô, “Được rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Ba cô gái đi ở phía trước, An Nghi bị kẹp giữa, mỗi người ôm lấy một cánh tay.
Cô lén quay lại nhìn Ninh Tinh Hà liền thấy cậu đang đi theo sau bọn họ. Dẫu vậy thì cậu vẫn giữ một khoảng cách nhất định.
Lúc Ninh Tinh Hà trông thấy An Nghi đang nhìn mình, cậu nhìn cô một cái ý bảo cô chú ý đường đi.
An Nghi hiểu được ngụ ý trong ánh mắt của cậu, cô ngoan ngoãn quay đầu lại rồi đi tiếp.
Tiến gần tới khu tham quan thấy có ba con đường nhỏ, một là con đường nhỏ ven sông, hai là con đường lớn nằm ở giữa, ba là con đường núi dốc.
An Nghi và những người khác liền chọn con đường nhỏ ven sông mà không cần suy nghĩ. Cô cứ nghĩ rằng Ninh Tinh Hà sẽ đi theo nhưng tiếc là không phải.
Thấy An Nghi ngoái người lại hết lần này tới lần khác, Lạc Tiêu không khỏi thở dài rồi nói với Đồng Khả Tinh: “Thấy chưa? Biểu hiện của người đang yêu đó.”
Đồng Khả Tinh cố nén cười rồi nói: “Trên đường tới đây, cậu ấy và Ninh Tinh Hà còn tán tỉnh nhau. Thật may mà tớ có mang theo tai nghe nên có thể giả bộ như không nghe thấy.”
“Tớ hiểu mà, phải ăn cơm chó suốt quãng đường tới đây.”
Hai người mỗi người một câu trêu chọc An Nghi khiến khuôn mặt An Nghi đỏ ửng.
“Được rồi, các cậu đừng nói nữa.”
Cô nhanh chóng sải bước tiến về phía trước, Lạc Tiêu và Đồng Khả Tinh liền đuổi theo, “Chúng tớ không trêu cậu nữa, đừng giận có được không?”
Sau khi đi bộ hơn một giờ đồng hồ, cả ba quyết định nghỉ ngơi hóng gió ở một cái đình nhỏ.
Lạc Tiêu đột nhiên nhớ tới việc gian lận của Mộ Cảnh Nhiên liền mở miệng: “Cậu có biết chuyện gì đã xảy ra với Mộ Cảnh Nhiên sau khi bố cậu ta biết cậu ta gian lận không?”
“Có chuyện gì sao?” Đồng Khả Tinh tò mò mà hỏi.
- -----oOo------