Sau khi Tưởng Chính Khê được đưa đến bệnh viện, cậu ta hôn mê suốt 5 tiếng, nhưng chỉ bị chấn thương ngoài da, não không bị tổn thương gì.
Bố cậu ta đi công tác không về kịp nên chỉ có mẹ kế của cậu ta chạy đến bệnh viện, nhưng bà ta cực kỳ ghét Tướng Chính Khê, nên chăm sóc rất qua loa.
Hơn nữa, mẹ kế của cậu ta còn cố ý thêm dầu vào lửa, nói với bố của Tương Chính Khê cậu ta nhập viện vì khi đánh nhau với bạn cùng lớp, bố cậu ta nghe nói cậu ta lại đánh nhau, trực tiếp nói rằng cậu ta là đồ hết thuốc chữa.
Sau khi Tưởng Chính Khê tỉnh dậy, cậu ta định đi tìm Ninh Tinh Hà để tính sổ, đúng lúc bà mẹ kế của cậu ta đang ở trong phòng bệnh, nghe cậu ta luôn miệng nói “Sẽ không tha cho nó” thì cảm thấy thật buồn cười.
“Tự lo cho mình trước đi rồi mới hẵng nói! Đã bị đánh khắp người rồi còn muốn tìm ai giải quyết?”
Tưởng Chính Khê không phục hỏi: “Bố tôi đâu?”
“Ông ấy đang đi công tác, không về kịp.”
Tưởng Chính Khê nghe vậy, trái tim cậu ta lạnh đi một nửa. Từ khi cậu ta nhỏ đã như vậy rồi, ông ta không hề lo lắng cho cậu chút nào.
“Cậu không thể làm gì ngoài việc suốt ngày đánh nhau với bạn cùng lớp à? Đến bố cậu cũng không muốn quản cậu nữa.”
Mẹ kế vừa dứt lời thì điện thoại đổ chuông.
“Điện thoại của bố cậu.”
Nói xong, bà ta quay người đi nghe điện thoại.
Một lúc sau, bà mẹ kế quay lại với nụ cười tự mãn, nói với Tưởng Chính Khê, “Trường học của cậu gọi cho bố cậu, nói cậu bắt nạt một bạn nữ nên đuổi học cậu.”
Tưởng Chính Khê, “…”
“Ôi chao, vừa mới bắt đầu năm học được vài ngày thôi mà đã bị đuổi khỏi trường rồi ư? Nói ra thật khiến tôi mất mặt.”
“Bà đi ra khỏi đây cho tôi! Nhanh cút đi!”
Tưởng Chính Khê đập mạnh cái gối vào người bà ta.
Mẹ kế khinh khỉnh khịt mũi, “Tôi cũng chẳng thèm ở đây.”
Bà ta nói xong thì lập tức rời đi, chỉ còn lại Tưởng Chính Khê tức đến mức trợn mắt nhe răng.
…
Vào buổi tối, An Nghi lo lắng không biết Ninh Tinh Hà có sao không nên gọi điện cho cậu.
Ninh Tinh Hà nói cậu đang ở nhà, không sao hết.
Mặc dù An Nghi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng.
Lúc đó tình thế cấp bách, An Nghi cũng không kịp hỏi cậu cụ thể sự việc, hôm nay mọi chuyện đã lắng xuống, An Nghi mới vội vàng hỏi cậu.
Ninh Tinh Hà kể đầu đuôi câu chuyện cho An Nghi nghe, cuối cùng cô cũng hiểu ra.
Thì ra Tưởng Chính Khê mang theo một đám người đến bao vây Ninh Tinh Hà, nhưng Ninh Tinh Hà vốn không sợ, trực tiếp nói ra ngõ giao đấu, Tưởng Chính Khê cho rằng nhất định sẽ đánh cho cậu một trận tơi bời, nhưng sau khi bước vào ngõ, cậu ta đã bị Ninh Tinh Hà dùng tốc độ cực nhanh tóm lấy cổ tay và vặn ngược lại.
Thấy thân thủ Ninh Tinh Hà tốt như vậy, mấy tên kia biết nhất định không ổn, sợ cuối cùng bản thân sẽ bị thương nặng, hoặc là xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng bỏ chạy.
Tưởng Chính Khê đúng là xui xẻo, tìm được mấy người không đáng tin cậy, nhát gan như chuột, sợ hãi chịu không nổi.
Trong nháy mắt chỉ còn lại mỗi cậu ta, nhưng cậu ta vẫn là không phục, muốn một chọi một với Ninh Tinh Hà, nhưng cuối cùng lại thành như vậy.
Nghe xong, An Nghi thầm đổ mồ hôi cho Ninh Tinh Hà.
“Cũng may mấy tên kia bỏ chạy, chứ nếu đánh nhau thật thì cậu nhất định không đánh lại bọn họ.”
Ninh Tinh Hà nghe vậy chỉ cười chứ không nói gì
Cô đã xem nhẹ thực lực của cậu rồi.
…
Sáng hôm sau, An Nghi đi vào nhà ăn sáng, nghe bố cô nói đã giải quyết xong chuyện kia, hiệu trưởng cũng đuổi học Tưởng Chính Khê.
An Nghi nghĩ Tưởng Chính Khê dám hống hách như vậy, chắc hẳn gia thế khá mạnh, nhưng hiện tại có vẻ cô đã đánh giá quá cao rồi…
“Bố, lỡ cậu ta ghi hận trong lòng rồi đến tìm con thì sao?”
“Bố đã gặp bố nó rồi. Đừng lo, bố nó sẽ đưa nó ra nước ngoài học.”
“Dạ?” An Nghi rất ngạc nhiên, không ngờ bố mình lại có thể một tay che trời.
Cô không khỏi lấy làm lạ hỏi: “Người ta có nghe lời bố không?”
“Bố nó có hợp tác với một công ty trực thuộc tập đoàn của chúng ta, có liên quan trực tiếp đến chuỗi vốn của ông ta. Con nghĩ ông ta có nghe hay không?”
“Bố, bố thật lợi hại!”
An Nghi cảm thán, câu nịnh nọt này của cô thật sự khiến An Thành Minh hài lòng.
An Thành Minh bình tĩnh cười nói với cô, “Sau này nếu có chuyện gì thì nhất định phải nói cho bố biết ngay lập tức.”
“Dạ, con biết rồi bố!” An Nghi nở một nụ cười ngọt ngào.
…
Tưởng Chính Khê rất mong chờ bố trở về, thấy mình bị thương nặng, có thể lấy lại công bằng cho cậu ta, ai biết ông vừa bước vào phòng bệnh đã bắt đầu quát mắng: “Mày có biết mày động vào ai không hả? Mày lại dám xúc phạm con gái nhà họ An? Sao tao có thể sinh ra thằng nghịch tử như mày chứ?”
Tưởng Chính Khê bị tiếng quát của ông làm cho choáng váng, cậu ta sửng sốt vài giây mới hỏi: “Bố, bố không thấy con bị thương sao?”
“Mày bị thương cũng đáng đời! Mày có biết bản thân mày đã gây ra bao nhiêu phiền phức không hả?”
“Con gây ra phiền phức gì chứ?”
“Mày biết An Nghi không?”
“Biết ạ, sao vậy bố?”
“Mày có biết bố nó là ai không? Nhà họ có cả chuỗi công ty, chuỗi khách sạn, tài sản hàng chục tỷ. Công ty của chúng ta hoàn toàn dựa vào sự hợp tác của nhà họ. Mày thì hay rồi! Dám bắt nạt con gái nhà họ!”
“Con thấy chị ta xinh đẹp, muốn theo đuổi chị ta thôi mà, ai ức hiếp chị ta chứ?” Tưởng Chính Khê không phục phản bác lại.
Bố cậu ta không muốn nhiều lời nữa, nói thẳng: “Chờ vết thương của mày lành hẳn, tao sẽ đưa mày ra nước ngoài.”
“Tại sao chứ?”
“Nếu không, người ta sẽ hủy hợp tác với tao. Sau này mày còn muốn tiếp tục tiêu tiền sao? Nằm mơ đi!”
Tưởng Chính Khê tức giận cúi đầu xuống, không nói gì.
“Từ hôm nay mày ngoan ngoãn cho tao, nếu không tao sẽ đánh gãy chân mày.” Để lại mấy câu đe dọa này xong, bố cậu ta đóng sầm cửa lại bỏ đi.
Tưởng Chính Khê nhìn về hướng cửa, căm hận nghiến răng.
…
Gần đây, An Nghi luôn lo lắng cho Ninh Tinh Hà, sợ cậu bị Tưởng Chính Khê trả thù, nhưng qua một tuần thấy cậu vẫn bình an vô sự, cô cũng yên tâm hơn.
Nhưng mà mắt thấy ngày Ninh Tinh Hà ra nước ngoài càng đến gần, trong lòng An Nghi không dễ chịu chút nào, cô không muốn cậu rời đi.
Cuối tuần, hai người lại hẹn nhau đến thư viện thành phố. An Nghi rất tò mò mỗi ngày Ninh Tinh Hà ở nhà sẽ làm gì nên hỏi cậu, Ninh Tinh Hà nói cậu vừa sáng tác ca khúc mới, nếu không có việc gì làm sẽ ghi âm lại, hỏi cô có muốn nghe không.
Tất nhiên là An Nghi muốn nghe rồi.
Dường như Ninh Tinh Hà đã có ý định cho cô nghe thử, còn mang theo tai nghe nữa, vì vậy, hai người đi vào thư viện, tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu nghe thử.
Bài hát đầu tiên viết về sự chia ly, An Nghi vừa nghe giai điệu thôi đã muốn khóc rồi, nhưng lúc tiếng của Ninh Tinh Hà cất lên, cô lập tức không kìm được nước mắt.
Thật đáng ghét, tại sao lại chọc cho cô khóc vậy chứ?
Ninh Tinh Hà vội lấy khăn giấy cho cô lau nước mắt, sau khi An Nghi lau xong, cô tháo tai nghe ra, nói nhỏ: “Không được rồi, tớ muốn yên tĩnh một lát.”
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn thấy khó chịu, mỗi đêm, cứ nhắm mắt lại, cô sẽ tự hỏi phải chịu đựng một năm không gặp Ninh Tinh Hà thế nào đây.
Nếu mỗi ngày hai người đều liên lạc với nhau thì tốt biết mấy, bởi vì năm nay cô học lớp 12 rồi, sẽ rất bận, với lại Ninh Tinh Hà còn nói, cậu phải nộp điện thoại và tiến hành khóa huấn luyện kín, nghiêm ngặt như huấn luyện quân sự vậy.
An Nghi cũng hiểu những điều trong ngành giải trí, nghe nói rằng cuộc sống của các thực tập sinh rất khó khăn.
Vì vậy, cô cảm thấy đau lòng cho Ninh Tinh Hà.
Trong lòng An Nghi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng sợ nói ra lại kiểu cách quá.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ánh mắt lưu luyến không muốn rời.
Trong thư viện không được nói to, An Nghi lại xấu hổ nên cầm giấy bút lên, viết ra những điều mình muốn nói rồi đẩy tới trước mặt Ninh Tinh Hà.
“Một năm không gặp nhau, liệu khi quay về cậu có quên tớ không?”
Ninh Tinh Hà nhìn thấy câu hỏi này thì cười bất đắc dĩ.
Trái lại, cậu còn lo cô sẽ quên cậu mới đúng, dù sao thì cô cũng là nữ thần trong lòng bao nhiêu chàng trai.
“Nhất định không quên.”
“Sau này cậu thành người nổi tiếng rồi thì có xa lánh tớ không?”
An Nghi lại viết câu hỏi thứ hai.
Câu hỏi này thật sự khiến Ninh Tinh Hà dở khóc dở cười.
Chẳng lẽ phẩm chất của cậu trong mắt cô cần kiểm chứng thêm sao?
Sau khi nhìn cô một lúc lâu, Ninh Tinh Hà mới cúi đầu viết — —
【 Nếu quên cậu thì tớ là heo.】
Từ câu chữ của cậu, An Nghi có thể cảm nhận được một chút cưng chiều, cô không khỏi nhếch khóe môi, cẩn thận gấp lại tờ giấy lại, cất vào túi.
Thật ra, dù có hỏi thế nào, cô vẫn thấy không yên tâm, mọi thứ chỉ có thể để thời gian chứng minh.
“Cậu giảng bài toán cho tớ đi.”
“Không hỏi nữa à?”
An Nghi đỏ mặt lắc đầu, còn hỏi cái gì nữa chứ!
Lúc hai người ra khỏi thư viện, trời đã chạng vạng tối, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời.
“Ninh Tinh Hà, cậu đi cùng tớ đến phố Trường Phong được không?”
Đó là nơi hai người gặp nhau lần đầu.
Ninh Tinh Hà hiểu ngay ý của cô, không chút do dự gật đầu, “Được.”
Lúc cả hai đến phố Trường Phong, chợ đêm đã mở cửa, nhiều gian hàng bán đồ ăn vặt và quần áo cũng đã mở hàng.
An Nghi luôn có một ước nguyện, đó là được ăn đủ các món từ đầu phố đến cuối phố, chỉ tiếc là dạ dày của cô có hạn nên không thể ăn nhiều như vậy.
Nhưng hôm nay được có Ninh Tinh Hà ở cùng, lại khiến cô muốn thách thức bản thân một chút.
Trước tiên, An Nghi mua một miếng gà rán siêu giòn, cô sợ no nên chỉ cắn hai miếng rồi đưa cho Ninh Tinh Hà.
Ninh Tinh Hà nhận lấy, đột nhiên cậu nghĩ đến một câu từng thấy trên mạng, khi yêu, đàn ông sẽ trở thành một thùng thức ăn thừa.
Chà, hôm nay cậu đã cảm nhận được điều đó rồi.
Hai người đã ăn gần hết một nửa số thức ăn trong cả con phố, đến cuối cùng, An Nghi không ăn nổi nữa.
“Về sau ăn những món này, tớ sẽ nghĩ đến cậu, thật tuyệt phải không?”
“Thì ra cậu có ý này.”
Ninh Tinh Hà bỗng nhiên hiểu ra.
An Nghi mím môi cười thầm, thật ra đó chỉ là một cái cớ mà cô bất ngờ nghĩ ra thôi, nguyên nhân thực sự là vì cô muốn ăn chúng.
Một buổi chiều đẹp trời nhanh chóng trôi qua, lần này, Ninh Tinh Hà chỉ tiễn An Nghi đến ngã tư đi đến biệt thự nhà cô, bởi vì cậu sợ gặp lại mẹ cô.
An Nghi không biết chuyện Ninh Tinh Hà đã gặp mẹ cô, Ninh Tinh Hà cũng không muốn nói cho cô biết, bởi vì nói ra sẽ chỉ khiến cô thấy khó xử.
Hai người tạm thời chia xa, nhưng An Nghi biết rất rõ, lần gặp tiếp theo rất có thể là một năm sau.
An Nghi miễn cưỡng vẫy tay với cậu, Ninh Tinh Hà nhìn cô, tuy rằng bề ngoài trông cậu có vẻ yên tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã cuộn sóng.
Lúc An Nghi quay người lại, cậu rốt cuộc không kiềm nổi nữa, lao tới ôm chặt cô.
- -----oOo------