Editor: Ber | Beta: Niệm
Ninh Tinh Hà đưa An Nghi tới một con hẻm cổ nổi tiếng ở thành phố Lệ, vào dịp lễ hàng năm sẽ có rất nhiều người đến đây chơi, tham quan các cửa hàng đặc sản và nếm thử các món ngon địa phương.
Nhưng Ninh Tinh Hà đưa An Nghi đến đây không phải vì nó nổi tiếng, mà là bởi vì….
“Mẹ tớ đã từng mở một cửa hàng ở đây, lúc đó nó khá nổi tiếng.”
An Nghi không ngờ Ninh Tinh Hà lại nói với mình chuyện này, nghe xong cô rất ngạc nhiên, dừng một lúc mới hỏi: “Cửa hàng bán cái gì thế?”
“Bà ấy bán đồ thêu thủ công.” Nói xong, Ninh Tinh Hà không nhịn được khoe khoang một câu: “Bà ấy là người phụ nữ rất khéo tay, đến bây giờ có nhiều người thấy tớ sẽ khen bà ấy.”
Nghe Ninh Tinh Hà nói, trong lòng An Nghi rất khó chịu.
“Cậu rất nhớ mẹ cậu sao?”
“Tất nhiên rồi.” Ninh Tinh Hà trả lời không chút do dự, nhưng sau đó lại đổi chủ đề: “Nhưng tớ có thể làm gì đây? Tớ sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy nữa.”
An Nghi không biết an ủi cậu thế nào, bởi vì cô không biết nói gì cho phù hợp cả.
Ninh Tinh Hà nhìn cô gái nhỏ trở nên ảm đạm, bỗng cảm thấy buồn cười.
“Tớ đã vượt qua hết những ngày khổ sở đó rồi, không sao đâu.” Cậu đi tới an ủi cô, rồi nói: “Cửa hàng ở ngay phía trước, tớ đưa cậu đến đó xem nhé.”
An Nghi gật đầu, đi theo cậu.
Ninh Tinh Hà dừng lại trước một cửa hàng bán khăn lụa, cậu quay đầu nhìn An Nghi: “Là chỗ này.”
An Nghi lấy điện thoại ra, chụp một tấm ảnh, cười nói với Ninh Tinh Hà: “Dù thời gian có trôi qua, lấy đi rất nhiều thứ, nhưng vẻ đẹp này sẽ luôn tồn tại trong trái tim chúng ta.”
Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ tươi tắn của cô, Ninh Tinh Hà cảm thấy như có một tia sáng xuyên vào trái tim mình.
Chưa từng có ai mang cho cậu cảm giác tích cực như vậy, như thể sự tồn tại của cô là động lực duy nhất để cậu tiến về phía trước.
Ninh Tinh Hà hít sâu một hơi, đè nén kích động trong lòng, nói: “Đi thôi, chúng ta đi đến phía trước xem đi.”
An Nghi theo cậu đi về phía trước, do lượng du khách quá đông, Ninh Tinh Hà luôn dùng tay che chắn cho An Nghi, cẩn thận bảo vệ cô, sợ người khác đụng phải cô.
Tuy nhiên, An Nghi không biết việc làm này của cậu, bởi cánh tay Ninh Tinh Hà luôn giữ một khoảng cách nhất định với eo cô, không hề chạm vào cô.
Hai người bước đến một cửa hàng bán đàn ukulele, An Nghi vô thức dừng lại.
Nhìn thấy sự mong ngóng trong mắt cô, Ninh Tinh Hà ngạc nhiên hỏi: “Cậu thích cái này sao?”
An Nghi lắc đầu, nói: “Tớ không thích cái này, tớ thích âm nhạc.”
Nghe ba từ “thích âm nhạc” từ miệng cô ấy, Ninh Tinh Hà cảm thấy thật sự khó tin.
Lần trước nói chuyện với cô, cậu không hề nghe cô nhắc đến chuyện đó!
“Đáng tiếc, tớ không có năng khiếu, tớ hát không đúng nhịp, cũng không có bất kì tài năng sáng tạo nào.”
Nghe tiếng thở dài đầy tiếc nuối của An Nghi, Ninh Tinh Hà cố ý giả vờ hoài nghi hỏi: “Cậu hát lạc nhịp à?”
An Nghi xấu hổ, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn cậu: “Hát không đúng nhịp thì sao? Tớ đâu phải người duy nhất trên thế giới này.”
Chỉ là nói đùa thôi, Ninh Tinh Hà không ngờ cô lại kích động như vậy.
Khóe môi dưới của cậu cong lên một cách thích thú: “Không sao, đây cũng là một điểm đặc biệt.”
Ba vạch đen rơi xuống đầu An Nghi, cô không thấy được an ủi chút nào hết.
“Đi, chúng ta vào trong xem.”
Ninh Tinh Hà nói xong liền đi vào cửa hàng trước.
Cửa hàng này chuyên về ukulele, cao cấp và bình dân đều có, hoàn toàn phụ thuộc vào chất liệu gỗ và tay nghề.
Ninh Tinh Hà nhìn xung quanh một lượt rồi cầm lấy một cây đàn đưa cho An Nghi thử.
An Nghi vội xua tay: “Tớ chưa được học bao giờ cả.”
Dứt lời, cô nhìn thấy ngón tay Ninh Tinh Hà đặt trên dây đàn, cậu tùy ý nghịch mấy lần, rồi bắt đầu chơi.
Gảy đàn ukulele mang tới cảm giác trong sáng nhẹ nhàng hơn, Ninh Tinh Hà đã hoàn toàn quen thuộc với nó, một giai điệu được cất lên bởi các kĩ thuật từ tay cậu.
An Nghi dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cậu, bỗng nhiên cảm thấy sức hấp dẫn của Ninh Tinh Hà thể hiện rất rõ ràng khi cậu chơi nhạc, bởi lúc này nhìn cậu ấy tràn đầy tự tin, cả người như đang tỏa ra hào quang.
Chủ cửa hàng nghe thấy liền đi tới chỗ họ, chờ Ninh Tinh Hà đàn xong, ông ấy không kìm lòng được mà vỗ tay tán thưởng.
“Cậu chơi hay thật!”
Ninh Tinh Hà tỏ ra khiêm tốn nói với ông chủ: “Tôi muốn mua chiếc đàn này.”
An Nghi chớp chớp mắt: “Cậu có ghi-ta rồi còn mua đàn này nữa sao?”
“Tớ mua cho cậu, khi nào thấy chán, cậu có thể học và bồi dưỡng thêm sở thích của cậu.”
Giọng điệu của cậu nghe rất giống các bậc phụ huynh, làm cho An Nghi cảm thấy hơi ngại ngùng.
Ông chủ cho đàn vào hộp, Ninh Tinh Hà lấy điện thoại ra định tính tiền, nhưng An Nghi vội vàng ngăn lại: “Nếu là đồ thuộc về tớ, vậy tớ sẽ tự mình trả tiền.’’
“Cứ coi như món quà năm mới tớ tặng cậu đi.”
Ninh Tinh Hà nói xong, lấy tay che mắt cô lại, sau đó dùng điện thoại di động quét mã QR để thanh toán.
Khoảnh khắc cậu che đi mí mắt cô, cả người An Nghi lắc lư đến nỗi không biết phải làm sao.
Mãi đến khi hai người ra khỏi cửa hàng cô mới định thần lại.
Nghĩ lại Ninh Tinh Hà đã tặng cô bao nhiêu thứ, dù là đồ ăn hay đồ chơi, tất cả đều là tiền cậu vất vả kiếm được.
Điều quan trọng nhất là cậu không dành tiền cho bản thân, chiếc quần jean cậu đang mặc trên người đã bị giặt đến nỗi bạc màu.
An Nghi nghĩ tới điều đó liền cảm thấy có lỗi.
Ninh Tinh Hà thấy An Nghi cúi đầu không nói chuyện, liền cong ngón trỏ búng lên trán cô.
An Nghi ngẩng đầu nhìn cậu, cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Quả thực, giữa cô và Ninh Tinh Hà tồn tại một vấn đề quá lớn, nếu Lạc Tiêu hay Mộ Cảnh Nhiên tặng cô thứ gì đó, cô sẽ cảm thấy không sao cả, bởi vì họ không thiếu tiền, hơn nữa mọi người có qua có lại.
Nhưng Ninh Tinh Hà, cô biết rõ cậu không có nhiều tiền, mỗi lần cậu tiêu tiền vì cô, cô đều cảm thấy rất khó chịu, cảm giác này thậm chí còn vượt qua cả niềm hạnh phúc khi được ở bên cậu.
An Nghi bỗng nhiên nhận ra, cô không thể duy trì mối quan hệ thuần khiết với Ninh Tinh Hà như trong tưởng tượng được.
Sau một hồi im lặng, An Nghi không nhịn được mở miệng: “Ninh Tinh Hà, sau này cậu không cần mua cho tớ cái gì cả.”
Giọng điệu của cô có chút cứng rắn, vì cô muốn thể hiện quyết tâm của mình, nhưng vào tai Ninh Tinh Hà lại thành suy nghĩ khác.
“Cậu lo tớ không có tiền?”
Những lời này thốt ra khỏi miệng Ninh Tinh Hà, bản thân cậu cũng cảm thấy chói tai.
An Nghi mấp máy môi, gật đầu.
Thật ra cô không hề có ác ý! Cô chỉ đau lòng cho cậu, không muốn tiêu hết số tiền cậu kiếm được.
Ninh Tinh Hà có thể hiểu được suy nghĩ của cô.
Hai người đứng nhìn nhau, rất lâu không nói lời nào.
Đột nhiên, Ninh Tinh Hà khẽ thở dài, nói với cô: “Phía trước vui lắm, chúng ta đi tiếp đi.”
Nói xong cậu liền đi trước, An Nghi đi theo phía sau, nhìn bóng lưng cậu, cô cảm thấy có vẻ cậu không được vui.
……..
Buổi trưa, Ninh Tinh Hà để An Nghi chọn quán ăn, An Nghi xem qua rồi chọn một nhà hàng mì.
“Quán mì ở đây có gì đặc biệt so với chỗ khác không?”
Sau khi ngồi vào chỗ, An Nghi tìm một đề tài hỏi cậu.
“Sợi mì ở đây tương đối mịn và tươi, nhưng khi ăn cậu có thể sẽ không thấy vị gì.”
“Không sao, có sa tế ở đây, tớ có thể cho thêm một chút.”
An Nghi vừa nói dứt lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô lấy nó ra thì thấy Chu Khải Nhiên gọi.
Liếc Ninh Tinh Hà một cái, An Nghi mới trả lời điện thoại: “Alo, anh họ?”
“Em đã ăn cơm trưa chưa?”
“Em đang ăn.” An Nghi trả lời, sau đó hỏi anh: “Khi nào thì mọi người về?”
“Anh không biết, chắc là tối nay.”
An Nghi nghe vậy cảm thấy nhẹ nhõm, giả vờ ho khan hai tiếng, nói: “Mọi người không cần phải lo lắng cho em, cứ từ từ chơi đi, không cần nôn nóng.”
Chu Khải Nhiên đáp lại cô một tiếng, dặn dò cô uống thuốc, sau đó cúp điện thoại.
An Nghi đặt điện thoại xuống, đối diện với Ninh Tinh Hà mang ánh mắt đầy ẩn ý.
“Ừm…chuyện đó….”
Cô cảm thấy có chút chột dạ khi nói dối Ninh Tinh Hà rằng anh họ cô bận việc riêng nên bỏ mặc cô.
“Ngoài anh họ của cậu thì còn có ai nữa không?”
“Còn có Chu Nhạc San, em họ tớ cũng là em gái anh ấy, con nhà cô tớ.” An Nghi giải thích cặn kẽ.
“Ồ.” Ninh Tinh Hà hiểu rõ: “Có phải người lần trước gõ cửa sổ của tớ không?”
Không ngờ cậu vẫn nhớ rõ, An Nghi có chút ghen tị, nhàn nhạt đáp “ừm”.
Lúc này hai tô mì đã được bưng lên, nhân viên phục vụ ân cần nhắc nhở: “Sắp tới ngày lễ tình nhân, các cặp đôi đến ăn mì ở nhà hàng chúng tôi, có thể được miễn phí một phần ăn.”
Hai người đi cùng nhau, một người miễn phí.
Trước kia An Nghi ghét nhất những hoạt động như vậy, cảm thấy ông chủ đang đối xử phân biệt đối với các “cẩu độc thân” như cô, nhưng bây giờ……
Cô lén nhìn trộm Ninh Tinh Hà, thấy cậu không có ý định giải thích, cô thầm cười trộm.
Mặc dù từ bé giáo viên đã dạy họ phải trở thành một con người tốt bụng trung thực, nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ trong hoàn cảnh đặc biệt!
Hơn nữa, sớm muộn gì cô và Ninh Tinh Hà cũng sẽ thành người yêu của nhau mà.
An Nghi ngậm mì, càng nghĩ càng thấy vui vẻ.
Cô đơn phương tuyên bố, cây đàn ukulele Ninh Tinh Hà tặng cô được coi như là món quà trong ngày lễ tình nhân.
……
Sau bữa trưa, An Nghi đi chơi với Ninh Tinh Hà rất lâu, thăm làng thổ dân gần ngõ cổ. Ứng dụng trong điện thoại báo hôm nay cô đã đi bộ hơn 20.000 bước, nhưng An Nghi không thấy mệt gì cả.
Năm giờ chiều, khi hoàng hôn phủ xuống, An Nghi đột nhiên nhận được điện thoại của anh họ Chu Khải Nhiên.
Vừa nhìn thấy là điện thoại của anh, An Nghi liền thấy chột dạ, cho nên khi nhận điện thoại dường như có chút lo lắng.
“Alo, anh họ.”
“Bọn anh sắp về khách sạn rồi. Em chuẩn bị đồ đi, đợi ở sảnh, lát nữa sẽ đưa em đi ăn tối.”
“Sao mọi người về sớm vậy?”
“Tất nhiên là lo cho em rồi, sợ em ở khách sạn một mình sẽ buồn.”
Nghe anh họ nói như vậy, trong lòng An Nghi rất cảm động, nhưng nghĩ đến vị trí hiện tại của mình, chắc chắn cô không thể quay về trong mười phút được!
“Nhưng mà, em vừa ăn tối xong rồi, mọi người cứ đến thẳng quán đi.”
Chu Khải Nhiên nghe An Nghi nói vậy, anh “Ơ” một tiếng.
Trái tim nhỏ của An Nghi đập thình thịch, vội vàng hỏi: “Sao vậy?”
“Em có ý kiến gì với anh đúng không? Có phải anh đã nói điều gì làm mất lòng em không?”
An Nghi nghe anh hỏi vậy, nhanh chóng phủ nhận: “Đương nhiên là không phải, anh họ đối xử với em rất tốt mà.”
“Em biết là được rồi.” Chu Khải Nhiên không nhiều lời, yêu cầu: “Cho dù ăn rồi cũng phải đi ra cho anh.”
An Nghi nghe thấy thái độ cứng rắn như vậy, biết không thể giấu giếm chỉ có thể nói thật: “Nhưng mà… thật ra em lén đi chơi một mình rồi.”
Sau khi trả lời, đầu kia im lặng thật lâu.
Chu Khải Nhiên hình như đang tức giận.
Anh không nói lời nào, làm cho An Nghi hơi khẩn trương, bởi mặc dù người anh họ to lớn này của cô bình thường khá hài hước, nhưng nếu anh mất bình tĩnh sẽ rất đáng sợ.
“Anh họ, em biết mình sai rồi, anh tha lỗi cho em nhé.”
An Nghi hạ mình xin lỗi, giọng điệu giống như làm nũng, cô hiểu rõ với tính cách Chu Khải Nhiên, biết đây chính là giải pháp tốt nhất.
Không ngờ Chu Khải Nhiên lại thở dài nói: “Haiz, con gái lớn rồi, cũng có quyết định của riêng mình.”
Nói xong, anh không đợi cô trả lời lại nói tiếp: “Thôi bỏ đi, bọn anh đi ăn đây, em chơi xong thì nhanh trở về khách sạn sớm.”
Quả nhiên, những người cùng thế hệ sẽ hiểu nhau hơn.
An Nghi lập tức thoải mái đứng lên, vui vẻ đáp “Cảm ơn anh họ” rồi cúp điện thoại.
Kết quả khi cô nhìn Ninh Tinh Hà, phát hiện cậu đang cau mày, ánh mắt vô cùng nghiêm túc hướng về phía cô.
“Làm sao vậy?”
Cô rất sợ khi cậu nhìn như cô như vậy.
Ninh Tinh Hà giật giật khóe môi: “Không sao, chỉ là cậu làm nũng khá giỏi.”
Tại sao nghe giọng điệu này có vẻ chua chua?
An Nghi đảo mắt vòng quanh, cố ý nói: “Đó là anh họ tớ.”
“Ừm.”
Ninh Tinh Hà không nói gì nữa: “Đi thôi, tớ đưa cậu về.”
An Nghi đương nhiên không muốn rời xa cậu, lần chào tạm biệt này, nhất định sẽ không gặp lại cô cho đến lúc cậu theo bố trở về.
Vì vậy, dọc đường đi, An Nghi cảm thấy rất mất mát.
Đến khi Ninh Tinh Hà đưa cô tới cửa khách sạn, An Nghi không nhịn được hỏi: “Khi nào cậu về thành phố Minh?”
“Ngày mùng mười.”
An Nghi nghe vậy, còn hơn một tuần, sắc mặt cô càng thêm suy sụp.
“Cậu định làm gì trong khoảng thời gian này?”
“Ở nhà, đọc sách, làm bài tập.”
“Đây là cậu nói đấy, đừng có chạy đi khắp nơi.” An Nghi nheo mắt giả vờ cảnh cáo.
Ai bảo cậu lớn lên đẹp trai như vậy, hay được người khác nhớ nhung, ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.
“Được, cậu mau vào đi.”
An Nghi gật đầu, xoay người bước vào khách sạn, đi mấy bước lại quay đầu xem cậu có còn ở đấy không.
Ninh Tinh Hà nhìn bộ dạng lưỡng lự của cô, trên khóe môi cậu nở một nụ cười.
Cậu đợi cô đi vào sảnh lớn, bóng dáng hoàn toàn biến mất mới rời đi.
Cậu ngẩng đầu nhìn hoàng hôn, lần đầu tiên cảm thấy không khí ở thành phố Lệ thật ngọt ngào.