Ninh Tinh Hà đưa An Nghi tới trung tâm thương mại của thành phố nhằm thỏa mãn mong muốn ăn mì chua cay của cô, nơi đây có nhiều món ăn hương vị không tồi.
Lúc trước ở nước ngoài cậu không có nhiều thời gian đi cùng cô, đưa cô đi thưởng thức các món ngon hay là đi chơi với cô. Bởi vậy nên cậu vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi, lần này trở lại Ninh Tinh Hà liền tính toán sẽ tận dụng vài ngày trước khi nhập học đưa cô đi chơi thỏa thích.
Hai người tay trong tay đi về hướng tiệm mì chua cay nóng hổi, không ngờ trên đường đi lại bắt gặp Mộ Cảnh Nhiên, cũng không có mấy bất ngờ bởi vì con người Mộ Cảnh Nhiên là như vậy, cậu ta thích ăn chơi, thích dạo phố, đây phải nói là điều mà cậu ta yêu thích nhất mới đúng.
“Cậu…Hai cậu đang yêu nhau thật sao?” Mộ Cảnh Nhiên mang vẻ mặt suy sụp mà hỏi.
Ninh Tinh Hà gật đầu, sau đó hào phóng nói thêm: “Để tôi giới thiệu với cậu, đây là bạn gái của tôi.”
Mộ Cảnh Nhiên bất giác cảm nhận được lòng mình đang dần nguội lạnh.
Cậu ta tức giận nhìn về phía An Nghi sau đó nói: “Sao cậu có thể yêu cậu ta được chứ? Hai cậu rõ ràng là không xứng đôi.”
An Nghi rất ghét người khác bàn luận về vấn đề này, cô vẫn luôn cảm thấy bản thân mình và Ninh Tinh Hà là cặp đôi tương xứng nhất trần gian, cớ sao cậu ta lại dám nói vậy cơ chứ?
“Bọn tôi là những người hiểu rõ nhất rằng mình có xứng đáng với đối phương hay không, vậy nên mong cậu đừng lo lắng một cách mù quáng như vậy.”
An Nghi bỏ ngoài tai những lời nói vừa rồi, sau đó kéo tay Ninh Tinh Hà rời đi.
Mộ Cảnh Nhiên nhìn theo bóng lưng hai người, cảm thấy có chút mất mát.
…
Khi tới tiệm mì chua cay, An Nghi liền tới hẳn quầy lễ tân mà đặt hai tô mì cay thịt bò kèm theo hai chiếc bánh xèo.
Ninh Tinh Hà đứng bên cạnh nhẹ nhàng bổ sung: “Có vẻ hơi cay, giảm chút cay là ổn.”
An Nghi khẽ mấp máy môi tựa như muốn phản bác nhưng đến cuối lại không nói lời nào.
Tới tận lúc ngồi vào bàn An Nghi vẫn cảm thấy tức giận về những lời nói vừa rồi của Mộ Cảnh Nhiên.
Còn Ninh Tinh Hà thì dường như cậu không để ý một chút nào cả, bởi vì trong lòng cậu giờ đây rất tự tin, Mộ Cảnh Nhiên suy cho cùng thì vẫn là bại trước cậu, vậy thì tại sao cậu phải quân tâm tới những lời kia của cậu ta?
Hai bát mì cay nóng hổi được phục vụ bưng ra, An Nghi cầm đũa lên rồi bắt đầu ăn ngon lành.
Ninh Tinh Hà nhìn cô cười rồi gắp hết chỗ thịt bò trong bát của mình sang cho cô.
An Nghi bất giác nhíu mày: “Anh ăn đi chứ! Gắp qua cho em làm gì?”
“Em ăn đi.”
Lời nói của cậu rất đơn giản, không ngọt ngào như mật nhưng lại khiến An Nghi cảm động không thôi.
“Em cảm thấy thật tuyệt khi hai đứa mình có thể ngồi đối diện với nhau như thế này.”
Cô nhìn cậu sau đó cười cười một cách ngây ngốc.
“Tương lai sau này cũng vẫn sẽ như vậy”
“Không phải nha, tương lai về sau khẳng định anh sẽ rất bận bịu, vừa đi học lại còn vừa đi làm thêm kiếm tiền.”
Nghe vậy, Ninh Tinh Hà liền bất đắc dĩ mà cười.
“Anh mà không chịu khó kiếm tiền thì làm sao mà nuôi được em?”
Lời nói đột ngột truyền tới tai An Nghi khiến cô không khỏi đỏ mặt.
Cô ngượng ngùng nhìn cậu sau đó lại vội vàng cúi đầu xuống.
…
Sau khi dùng bữa xong, hai người liền lôi kéo nhau tới khu chợ đêm. An Nghi cảm thấy rất hối hận vì ban nãy đã ăn quá no, vậy nên bây giờ không thể ăn thêm thứ gì được nữa.
Mùa hè là lúc mà chợ đêm náo nhiệt nhất, An Nghi nắm tay Ninh Tinh Hà đi về phía trước, đang đi liền trông thấy biển báo của một tiệm lẩu.
“Vào ngày lễ thất tịch, hãy cùng người bạn yêu thưởng thức một bữa lẩu.”
An Nghi đó giờ không có bạn trai nên đối với ngày lễ “Thất Tịch” này không có mấy phần để ý, bởi vậy nên sau khi nhìn thấy tấm biển báo kia trái tim cô bỗng nhiên lệch đi một nhịp, thì ra ngày lễ “Thất Tịch” dường như đang đến gần.
Cô sợ rằng Ninh Tinh Hà cũng đã quên nên cố ý ho hai tiếng nhằm ám chỉ người bên cạnh.
Tuy nhiên Ninh Tinh Hà lại không hề chú ý tới tấm biển hiệu kia, khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô rồi nhỏ giọng nói: “Sao bỗng nhiên lại ho vậy?”
“Chắc do bị viêm họng.”
Mặt An Nghi tràn đầy hắc tuyến giải thích, sau đó nói tiếp: “Tự dưng em lại muốn ăn lẩu.”
“Không phải khi nãy em đã ăn no tới mức không thể ăn thêm bất cứ thứ gì hay sao?”
“Em nói là em muốn ăn nhưng không phải là ăn luôn bây giờ.”
An Nghi đau đầu mà giải thích, càng ngày càng thấy Ninh Tinh Hà đúng kiểu “Trai thẳng” mà trên mạng hay đề cập tới.
Tuy vậy nhưng cậu vẫn rất dung túng cô, bất kể cô nói cái gì cậu cũng sẽ tôn trọng.
“Mai anh sẽ đưa em tới đây ăn.”
“…”
Nói một hồi lâu cũng không đi tới được ý mà mình muốn diễn đạt, vì vậy nên An Nghi đành từ bỏ.
Bởi vì cũng không còn sớm nữa nên họ chỉ đi dạo thêm một lúc nữa rồi đi về.
Ninh Tinh Hà đưa An Nghi trở về sau đó cũng rời đi.
An Nghi nghĩ tới việc ngày mai lại có thể gặp cậu, liền cảm thấy rất vui vẻ.
…
Sáng hôm sau, Ninh Tinh Hà tới công ty họp rồi buổi chiều lại đưa An Nghi đi chơi.
Ninh Tinh Hà vừa bước vào công ty liền chạm mặt với Chu Khải Nhiên.
Nghi tới việc người trước mặt tương lai có thể trở thành em rể của mình, thái độ đối xử của Chu Khải Nhiên đối với Ninh Tinh Hà cũng nhiệt tình hơn hẳn.
“Chờ lát nữa họp xong, anh với cậu đi ăn trưa có được không?”
“Được, bữa này để em mời anh.”
Chà chà! Một tiếng “Anh” này cũng thật dễ nghe.
Chu Khải Nhiên khẽ xoa xoa cánh tay của mình, tự hỏi không biết mối quan hệ kia của cậu và An Nghi là thế nào?
Cuộc họp này chủ yếu nói về vấn đề đang nóng, dạo gần đây có một trang web chuyên dùng để đăng tải các video sắp tới sẽ tung ra một chương trình tạp kĩ dành cho các nam thực tập sinh. Ninh Tinh Hà và Cao Tử Khiêm là hai thực tập sinh vừa được ra nước ngoài bồi dưỡng liền được công ty đưa ra đấu trường.
Ninh Tinh Hà không ngờ tới là mình lại được ra mắt sớm tới vậy, thành thật mà nói thì bản thân cậu có phần kháng cự với việc này.
Nếu chuyện kia không xảy ra thì cậu sẽ không bao giờ chọn đi trên con đường này, cậu chỉ muốn làm một sinh viên đại học bình thường, được tới trường, được yêu đương và không phải lộ mặt trước mặt công chúng.
Chỉ là hợp đồng đã được ký kết, cậu thật sự không còn một sự lựa chọn nào khác.
Kết thúc cuộc họp liền tới giờ ăn trưa, Chu Khải Nhiên cùng Ninh Tinh Hà bước ra khỏi phòng.
“Anh, trưa nay anh muốn ăn món gì?” Ninh Tinh Hà chủ động hỏi.
Trong ấn tượng của Chu Khải Nhiên về cậu thì cậu vẫn luôn là một người tương đối lạnh lùng nhưng lúc này đây lại thấy được sự khách sáo và lịch sự của cậu khiến Chu Khải Nhiên cảm thấy hơi khó thích ứng.
“Ăn gì cũng được, chỉ cần không phải là cơm Tây.”
“Vậy ăn lẩu thì sao?”
Đề nghị này của Ninh Tinh Hà hoàn toàn đúng ý của Chu Khải Nhiên nên anh ấy búng tay một cách đầy rạng ngời rồi nói, “Đi nào.”
Hai người đi tới một nhà hàng chuyên về lẩu, vừa bước vào cửa Ninh Tinh Hà liền nhìn thấy tầng tầng lớp lớp các loại bóng bay màu hồng được trang trí.
“Ngày lễ tình nhân của Trung Quốc cũng sắp tới rồi, thảo nào lại trang trí lãng mạn như vậy.”
Ninh Tinh Hà sau khi nghe xong những lời vừa rồi của Chu Khải Nhiên không khỏi giật mình một cái như thể bừng tình khỏi một khoảng không.
Cậu lập tức nhớ lại những gì mà An Nghi đã nói tối hôm qua, đột nhiên giác ngộ.
Hai người ngồi xuống bàn ăn, Chu Khải Nhiên cũng không phải là một người quá khách sáo nên anh liền nhanh chóng gọi một phần tủy bò… sau đó đưa thực đơn để Ninh Tinh Hà gọi món.
Ninh Tinh Hà gọi thêm một vài món sau đó trả lại thực đơn cho phục vụ.
Trong lúc chờ đợi đồ ăn được bưng lên, Chu Khải Nhiên hỏi Ninh Tinh Hà, “Cậu sắp được ra mắt, đã có dự định gì cho tương lai chưa?”
“Vẫn chưa có kế hoạch cụ thể nào, bởi vì em nghĩ điều cần thiết nhất vào lúc này có lẽ là sự nỗ lực của bản thân.”
“Anh không tin cậu lại nghĩ đơn giản như vậy, ắt hẳn cậu đã có dự định gì đó mà không muốn nói cho anh biết.”
Ninh Tinh Hà nghe xong có chút bất đắc dĩ mà bật cười.”
Chu Khải Nhiên đánh giá cậu một hồi sau đó hỏi tiếp: “Cậu cùng An Nghi bây giờ đang trong mối quan hệ như nào rồi.”
“Bọn em…” Ninh Tinh Hà không ngờ anh lại đột ngột hỏi như vậy, cậu do dự vài giây rồi nói: “Đó là lý do tại sao mà em gọi anh là anh vợ.”
Câu trả lời này đã gián tiếp cho Chu Khải Nhiên biết được mối quan hệ của bọn họ.
Chu Khải Nhiên ý vị thâm trường (*) gật đầu: “Được rồi, vậy anh mong cậu sẽ đối xử thật tốt với con bé.”
(*) Ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.
“Chắc chắn rồi.”
…
Bốn giờ chiều, An Nghi bỗng nhận được điện thoại đến từ Ninh Tinh Hà, cậu nói rằng muốn đưa cô ra ngoài ăn tối. Người nào đó còn đang bơ phờ trên giường sau khi nghe xong những lời này liền lập tức trở nên hứng thú, cô nhanh chóng thay quần áo để cùng ra ngoài với Ninh Tinh Hà.
Gần đây đang hot một bộ phim bom tấn nước ngoài vậy Ninh Tinh Hà liền trực tiếp đưa An Nghi tới rạp chiếu phim.
Lúc hai người tới rạp, thời gian cũng không còn sớm.
Mặc dù vừa xem phim vừa ăn gần hết nửa hộp bắp rang bơ nhưng bụng An Nghi vẫn đói tức mức một hòa tấu một bản “Không Thành Kế” (*).
(*) Bài này có bản do Gai Châu Diên hát.
Ninh Tinh Hà hỏi cô muốn ăn món gì, An Nghi nghĩ ngợi một hồi liền nói: “Em nghĩ mình nên ăn salad thì tốt hơn.”
“Em nghĩ à? Tại sao lại muốn ăn salad?”
“Bởi vì mỗi lần đi ăn cùng anh, em đều ăn rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục ăn như vậy em nhất định sẽ chở thành một bé heo mập mất.”
Nghe An Nghi giải thích, Ninh Tinh Hà không khỏi bật cười.
…
An Nghi đã hai ngày liên tiếp trở về nhà muộn, vừa bước vào cửa đã nghe thấy mẹ hỏi: “Con vừa đi đâu vậy? Sao lại về muộn như thế?”
“Con… con đi ăn tối với bạn con.”
An Nghi vừa thay giày, vừa cúi đầu xuống, lương tâm có phần cắn rứt.
Hạ Vân Thất nghe vậy liền biết có điều gì đó bất thường, An Nghi rõ ràng chỉ có hai người bạn thân, một là Lạc Tiêu, hai là Đồng Khả Tinh, bà đều biết cả hai, nếu An Nghi đi ăn với các cô, chắc chắn sẽ nói thẳng tên, vậy mà sao cô chỉ dùng một chữ “Bạn” mơ hồ để giải thích với bà?
“Con… không phải con đã đi cùng với Ninh Tinh Hà đấy chứ?”
Hạ Vân Thất dò hỏi.
Trái tim nhỏ bé của An Nghi đập “thình thịch”, cô nghĩ rằng là nếu mẹ cô đã chủ động hỏi về chủ đề này thì cô cũng có thể nhân cơ hội này nói thẳng vào vấn đề với bà.
“Mẹ, thật sự thì con không muốn nói dối mẹ. Thực ra bản thân con vì muốn vào cùng một trường với Ninh Tinh Hà mà cố gắng học tập. Con thật sự rất thích cậu ấy, đó là cảm xúc thật của con, không phải là một phút nhất thời xúc động.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên mà An Nghi có đủ dũng khí mà nói ra hết những suy tư trong lòng với mẹ của mình.
Hạ Vân Thất vừa cảm thấy ngạc nhiên lại vừa cảm thấy ngoài ý muốn.
Trầm mặc một lúc rồi bà hỏi: “Con và cậu ấy…”
“Bọn con đang yêu nhau.”
Không đợi mẹ cô hỏi, An Nghi liền chủ động nói ra.
Hạ Vân Thất nhức đầu ôm trán, chờ một lúc sau bà vẫn lắc đầu mà nói: “Trước hết con hãy để mẹ bình tĩnh một lát.”
An Nghi nhìn mẹ mình xoay người bước lên phòng, tâm trạng không khỏi tụt dốc.
Cô rất sợ mẹ sẽ phản đối, mặc dù cô sẽ không bị điều này tác động mà ảnh hưởng nhưng sự phản đối đến từ gia đình vẫn có một phần nào đó khiến cô cảm thấy mất mát.
…
Hạ Vân Thất cùng An Thành Minh vì chuyện yêu đương của con gái mà thảo luận tới tận đêm khuya. Tư tưởng của An Thành Minh rất cởi mở nên ông ủng hộ chuyện tình cảm này bởi ông cảm thấy con gái mình cũng đã lớn rồi, nên để cho con bé có những quyết định riêng, phản đối thì có ích gì cơ chứ? Tình cảm vốn không phải là một món đồ chơi, thích thì yêu quý, không thích thì bỏ?
Hạ Vân Thất là một người mẹ nên chắc chắn bà sẽ không có những suy nghĩ thoáng giống như bố An Nghi. Nếu bỗng một ngày hai đứa trẻ không thành đôi rồi con gái bà sẽ phải chịu đau khổ thì phải làm sao đây?
An Thành Minh cảm thấy bà đã nghĩ quá nhiều nên đành thuyết phục: “Bà cứ thử nghĩ mà xem, sau này con gái chúng ta sẽ cùng học chung trường với cậu bé đó, bà vẫn sẽ định bước theo đằng sau hay sao? Hơn nữa cậu bé kia cũng xem như là rất ưu tú, An Nghi bởi vì thích nó mà kết quả thi mới tốt được như vậy, qua đó ta có thể thấy cậu bé đó có những suy nghĩ rất tuyệt vời, ắt hẳn ngày ngày cổ vũ An Nghi để con bé có động lực tiến bước.”
- -----oOo------