Trình Lưu đặt điện thoại xuống, ngẫm lại thật kỹ đoạn hội thoại với cậu nhân viên vừa rồi: Món quà không nhất thiết phải có giá trị nhiều nhưng phải thể hiện được tình cảm của bản thân.
Vậy món quà nào có thể nói lên tình cảm sâu sắc của mình đây?
Trình Lưu nghĩ mãi không ra kết quả, cuối cùng chỉ còn cách nhấc điện thoại lên truy cập vào trang ***bao nào đó, gõ mấy chữ vào ô tìm kiếm: [Những món quà tình yêu quý hơn vàng.]
Một giây sau, trên giao diện xuất hiện một loạt sản phẩm, trong đó có hai thứ khiến cô chú ý.
Một là tấm bảng hiệu bằng inox, món đồ còn lại là một cục gạch kiên cố.
Hai món quà này tuyệt đối đủ tính chân thật! Một cái không bao giờ gỉ, một cái đủ sức nặng.
Khi ấy Tiểu Trình tổng lập tức động lòng.
Tuy nhiên… sau khi bấm vào chi tiết sản phẩm và nhìn kỹ, Trình Lưu lại không hài lòng cho lắm. Tấm bảng hiệu inox không đủ lấp lánh, giá cả lại quá rẻ không xứng với bạn trai. Cục gạch cũng không được, không nói đến chuyện giá quá rẻ thì nếu chẳng may cục gạch bị rơi xuống đất, chúng vẫn có nguy cơ bị vỡ thành hai mảnh.
Món quà là để thể hiện mối quan hệ vững như đá tảng giữa mình và bạn trai, nếu thật sự tan vỡ, điều đó chẳng phải đồng nghĩa với tình cảm của hai người cũng bị chặt đứt?
Không được, tuyệt đối không được.
Trình Lưu nhìn chằm chằm vào giao diện thương phẩm nửa ngày, lợi dụng tài năng trời cho suy một được ba của mình, cuối cùng trong đầu cô đã có lựa chọn nên tặng món quà gì. Cô lập tức đứng dậy, sải bước ra khỏi văn phòng.
“Sếp đi đâu vậy?” Hạ Bách từ sau màn hình máy tính ngẩng đầu nhìn Trình Lưu vừa đi ra, cô ấy mới vào trong được mười phút.
“Tôi đến ngân hàng.” Trình Lưu cũng không ngoảnh đầu lại, vội vã rời khỏi công ty.
* * * * *
Nửa tiếng sau, Trình Lưu ngồi trong phòng VIP của một ngân hàng, đối diện là giám đốc ngân hàng.
Sau khi nghe Trình Lưu yêu cầu, khuôn mặt tinh xảo của vị giám đốc xuất hiện vết nứt nhưng tố chất chuyên nghiệp trong nhiều năm làm việc khiến bà buộc phải giữ bình tĩnh, hỏi lại lần nữa: “Cô chắc chứ?”
“Chắc chắn.” Trình Lưu gật đầu.
Cô là khách hàng cá nhân của ngân hàng và Công nghệ Thần Ẩn cũng là bên cho vay lớn của bọn họ. Thông thường, các nghiệp vụ mà ngân hàng có thể làm được sẽ ưu tiên cho Trình Lưu, và người tiếp đãi cô chính là giám đốc ngân hàng.
Giám đốc ngân hàng ngồi đối diện Trình Lưu, bấm điện thoại sau đó giữ vững nụ cười chuẩn mực trên mặt giải thích với cô: “Trình tổng, lượng vàng thật của ngân hàng chúng tôi có vẻ không đủ, cần vận chuyển từ trụ sở chính về. Mặt khác, những gì cô yêu cầu… tấm bảng vàng và hai viên gạch vàng cần phải được một thợ đúc làm lại, vì vậy thời gian có thể sẽ lâu hơn một chút.”
“Khi nào thì xong?” Trình Lưu hỏi.
Vị giám đốc trả lời: “Sáng mùng 6 là có thể giao cho cô.”
“Được, sáng mùng 6 tôi sẽ tới lấy.” Trình Lưu lấy thẻ ra quẹt, ký hợp đồng xong liền đứng dậy ra về.
Giám đốc ngân hàng đứng lên theo, nhìn Trình Lưu với vẻ muốn nói lại thôi.
“Còn chuyện gì sao?” Trình Lưu nhận ra, quay sang hỏi bà.
“Trình tổng, tại sao cô lại nghĩ đến việc tặng món quà như vậy cho bạn trai?” Giám đốc rốt cuộc không nhịn được hỏi.
Bà đã làm việc ở ngân hàng được hai chục năm, đã gặp đủ kiểu người và cũng tiếp đãi không ít những kẻ có tiền tính cách lập dị. Giám đốc ngân hàng luôn nghĩ rằng Trình Lưu là một thanh niên bình thường làm việc nhanh gọn nhưng không ngờ người ta vừa ra tay là chơi lớn như vậy.
“Tấm bảng bằng vàng nguyên khối nặng trĩu khắc ghi tình cảm kiên cố của chúng tôi. Sau này kết hôn, nó còn có thể treo được ở chính giữa phòng khách. Còn hai viên gạch vàng là nguyện vọng của tôi dành cho tương lai của cả hai.” Nhắc đến bạn trai, Trình Lưu lại tràn trề sức mạnh, cô nhìn giám đốc ngân hàng: “Mà vàng lại thuần túy, không màu mè một chút nào.”
Nghe vậy, giám đốc ngân hàng nghi ngờ nhân sinh: Thuần túy? Không màu mè?
“Giám đốc, chị không nghĩ vậy sao?” Trình Lưu thấy sắc mặt bà không ổn lắm, ngạc nhiên hỏi.
“…. Đúng là rất thuần túy.” Giám đốc ngân hàng nở nụ cười chuẩn mực lộ tám cái răng phụ họa, bà không thể can thiệp vào gu thẩm mỹ của khách hàng, hơn nữa đối phương còn là khách hàng lớn nhất của ngân hàng bọn họ.
Trình Lưu rất hài lòng với câu trả lời của giám đốc ngân hàng, cô đã nóng lòng muốn đến ngày mùng 6 lắm rồi.
Giám đốc ngân hàng tiễn cô đến cửa, Trình Lưu chợt nhớ ra một chuyện: “Chị nhớ gắn thêm bông hoa lớn màu đỏ lên tấm bảng vàng.”
“Hoa, hoa màu đỏ?” Giám đốc ngân hàng nhất thời không phản ứng kịp.
“Chính là loại hoa màu đỏ cỡ đại mà người xưa thường dùng trong hôn lễ trên phim truyền hình ấy*. Làm phiền chị giúp tôi phối một cái và treo nó lên tấm bảng vàng.” Trình Lưu đưa tay ra nắm lấy tay của vị giám đốc ngân hàng, nói với vẻ nghiêm túc: “Hạnh phúc tương lai của tôi nằm trong tay chị, phải làm thật tốt vào nhé.”
*Ý của Trình Lưu là cái này nè =)))))))))) má cái gu thẩm mỹ gì đây
Giám đốc ngập ngừng: “… Có tưng bừng quá không?”
“Thì cái tôi muốn chính là không khí tưng bừng rộn rã mà.” Trình Lưu nói một cách chắc chắn, sau đó lại chân thành nói, “Khi tôi kết hôn, tôi sẽ mời giám đốc đến làm người chứng hôn.”
“Đây là việc của ngân hàng chúng tôi mà.” Giám đốc nói với vẻ thụ sủng nhược kinh, chỉ vậy mà đã đạt được lời hứa hẹn lớn từ phía Trình tổng, vậy thì sau này việc hoàn thành nhiệm vụ chắc chắn sẽ dễ dàng hơn.
Trình Lưu rời khỏi ngân hàng với tinh thần sảng khoái, sau đó quay trở lại công ty. Lúc này cô đã giải quyết được vấn đề trong lòng mình, giờ đây Trình Lưu có thể toàn tâm toàn ý vào công việc.
Nửa đường, Hạ Bách gõ cửa tiến vào, đi tới trước bàn làm việc của Trình Lưu: “Đi ăn cơm thôi.”
Cô đặt tài liệu báo cáo trong tay xuống, nhìn lên đồng hồ đã là hai rưỡi chiều.
“Cậu còn chưa ăn?” Trình Lưu đứng dậy, “Lần sau đến giờ thì tự đi đi, đừng đợi tôi.”
“Vừa rồi mải xử lý công việc nên quên mất.” Hạ Bách giải thích bừa một câu, anh ta nghiêng người đẩy cửa phòng làm việc ra hộ cô, “Hôm nay sếp muốn ăn gì?”
“Đi xem nhà ăn còn cái gì.” Trình Lưu đi phía trước, cầm điện thoại cúi đầu gửi tin nhắn cho bạn trai.
Số 6: [Anh ăn cơm chưa? Đừng quên ăn, rất hại dạ dày.]
Cái nghề người mẫu này, có khi chế độ ăn uống cũng không theo quy luật.
Mặc dù Trình Lưu thường xuyên không ăn cơm đúng giờ nhưng lại có sức đề kháng, sức lực và thể chất hơn hẳn người bình thường. Trong xã hội đề cao sự khỏe mạnh này, báo cáo khám sức khỏe định kỳ của cô mỗi năm luôn thu hút ánh nhìn của bác sĩ.
Bạn trai không trả lời.
Chuyện bình thường ấy mà, là do bận rộn công việc. Trình Lưu hiểu, trong lòng cô tự an ủi bản thân.
“Có một đối tác vẫn muốn liên hệ với chúng ta.” Hạ Bách đứng sau lưng Trình Lưu nói: “Sếp có muốn gặp một lần không?”
“Là ai?” Cô cất điện thoại sau khi gửi tin nhắn, nhìn Hạ Bách qua mặt gương thang máy.
Hạ Bách nói tên công ty.
“Gặp một lần đi.” Trình Lưu đồng ý.
“Vậy thì tôi sẽ hẹn vào tối mùng 6?” Hạ Bách cúi đầu, che giấu vẻ mặt của mình trong lúc nói.
“Buổi tối?” Trình Lưu do dự, chẳng may bạn trai muốn cô tới đón anh lúc tối thì sao?
“Không được?” Hạ Bách ngẩng đầu, Trình Lưu mấy ngày nay không có lịch trình nào.
“Cố gắng kết thúc trước chín giờ tối.” Nói xong, Trình Lưu lập tức đổi giọng, “Không, là tám rưỡi tối.”
Một bạn gái ba tốt không thể để bạn trai phải đợi chờ!
“Được, vậy tôi sẽ đặt bàn ở nhà hàng Dạ Sắc (Bóng Đêm).” Hạ Bách lấy điện thoại di động ra, ghi lại hạng mục việc cần làm trong bản ghi nhớ.
Trình Lưu quay lại nhìn vào màn hình của anh ta: “Không đặt chỗ ở Cốc Vũ Quán à? Tôi cảm thấy nhà hàng đó không tồi.”
“Sếp… thích Cốc Vũ Quán?” Hạ Bách ngạc nhiên.
Trình Lưu sờ lên mũi: “Rất có bầu không khí.”
“Vậy tôi sẽ đổi thành Cốc Vũ Quán?” Hạ Bách nói, “Nhưng tôi đã điều tra, đối tác đó thích đồ ăn phương Tây hơn.”
“Vậy thì thôi, cứ đặt chỗ ở nhà hàng Dạ Sắc đi.” Trình Lưu nghĩ lại, nhà hàng Dạ Sắc kia gần chỗ Viện nghiên cứu Nhiễm Sơn hơn.
“Vâng.”
Hai người lần lượt bước vào nhà ăn, lúc này một số nhân viên khác cũng xuống ăn cơm. Trình Lưu chọn một góc vắng người để ngồi, tránh xa nhân viên để họ không cảm thấy khó chịu khi ăn. Nhưng cô lại không biết rằng các nhân viên đang âm thầm thảo luận xem bạn trai của Tiểu Trình tổng là ai.
Một làn sóng những người tin chắc rằng trợ lý Hạ là bạn trai của Tiểu Trình tổng, lý do hết sức đơn giản. Tiểu Trình tổng suốt ngày bận bịu với công việc, bay tới bay lui, chỉ có trợ lý Hạ là ở bên cô lâu nhất.
Nhìn kìa, thậm chí lúc ăn cơm cũng phải dính vào nhau!
Một làn sóng khác tin vào những tiết lộ trong nhóm chat, bắt đầu suy đoán bạn trai của Tiểu Trình tổng rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Kể từ khi vị nhân viên ở tầng 17 nói một câu rồi lặn mất tăm, cuộc thảo luận trong nhóm chat từ sáng đến chiều vẫn chưa dừng lại, tỏa ra sức sống trước giờ chưa từng có.
Ngay lúc mọi người đang bàn luận sôi nổi, có người đột nhiên trồi lên.
Bé kèn thổi tò te tí: [Tôi biết là ai.]
Pé ốc vít của Thần Ẩn: [Ai? Làm sao bác biết? Bác gặp rồi?]
Bé kèn thổi tò te tí: [Tôi biết bạn trai của Tiểu Trình tổng.]
Lần này nhóm chat lập tức bùng nổ!
Vô số tin nhắn “Là ai” lướt qua màn hình.
Bé kèn thổi tò te tí: [Anh ta là một người mẫu hạng hai, dáng dấp thực sự rất đẹp.]
Pé ốc vít của Thần Ẩn: [Tên là gì? Có ảnh chụp không?]
Bé kèn thổi tò te tí: [Uông Hồng Dương, mấy bác có thể tìm thử, thằng nhóc đó đúng là chó đội lốt người.]
Thần Ẩn tập hợp một bang phái toàn những người làm việc trong lĩnh vực phần mềm công nghệ, họ rất quen thuộc với internet. Chỉ một phút sau, trong nhóm chat đã có đủ các loại hình ảnh của Uông Hồng Dương, ảnh chân dung và kha khá video catwalk.
Cờ lê bự Thần Ẩn: [Thảo nào anh ta có thể trở thành bạn trai của Tiểu Trình tổng, khuôn mặt này thật sự quá đẹp trai. Ch ảy nước miếng.JPG]
Chỉ yêu ma quỷ cay: [Người mẫu này tên xấu quá, không lấy nghệ danh sao?]
Pé ốc vít của Thần Ẩn: [Làm sao anh ta theo đuổi được Tiểu Trình tổng?]
Bé kèn thổi tò te tí: [Nhà anh ta khá truyền thống, kiên quyết cho rằng Uông Hồng Dương Ngũ hành thiếu Thủy, nhất định không thể tùy tiện đổi tên. Ngoài ra theo bạn bè của Uông Hồng Dương tiết lộ, Tiểu Trình tổng đã tự mình theo đuổi anh ta.]
Nửa câu sau đã thành công kích hoạt nên một vòng thảo luận sôi nổi khác trong nhóm.
Lúc này, Trình Lưu và Hạ Bách vẫn chưa biết nội bộ công ty đang bàn luận những gì. Cô vừa ăn cơm vừa nhìn điện thoại, nghiên cứu xem cách thức các cặp tình nhân chung đụng.
* * * * *
Chín giờ tối, Trình Lưu đã đứng đợi bên ngoài tòa nhà, hai tay cô liên tục gõ vào vô lăng, suy nghĩ về những gì mình định nói sau đó.
Vài phút sau, bạn trai bước ra khỏi tòa nhà. Trình Lưu lập tức mở cửa để anh ngồi vào trong. Sau một ngày làm việc, Quý Triều Chu vừa bước vào xe là liền tựa lên ghế, khẽ nhắm mắt lại. Thấy vậy, Trình Lưu vừa trở lại xe đành nuốt những lời muốn nói vào, im lặng lái xe đi.
Trên con đường vào Khu tập thể Văn Hưng, Trình Lưu cố ý liếc thêm vài cái các làn đường trong tòa nhà, làn đường dành cho xe cứu hỏa đã được thông.
Ban quản lý khu tập thể xử lý mọi chuyện khá nhanh đấy.
Xe dừng lại dưới tòa nhà 5, Trình Lưu đang do dự không biết có nên đánh thức bạn trai hay không, nhưng anh đã nhanh chóng mở mắt ra, đưa tay tháo dây an toàn rồi định ra ngoài.
“Chờ đã.” Trình Lưu gọi anh lại.
Quý Triều Chu quay sang nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt: “Còn chuyện gì?”
“Điện thoại.” Tiểu Trình tổng hiếm khi lắp bắp, “Chuyện, chuyện là anh có thể đặt số của em làm người liên hệ khẩn cấp không?”
Hồi chiều cô thấy một quy tắc phải có của các cặp đôi, đó là họ nên đặt số máy của nhau làm người liên hệ khẩn cấp, nếu đối phương sẵn sàng giao phó sự an toàn mạng sống của mình cho người kia, đấy mới là một cặp tình nhân thực sự.
Yêu cầu này của vệ sĩ không có gì lạ.
Quý Triều Chu lấy điện thoại di động trong túi ra: “Số của cô.”
Trình Lưu vội vàng báo số điện thoại của mình, hai người đã hẹn hò được nửa năm mà cô còn chưa từng lưu số của bạn trai.
Anh tiện tay đặt Số 6 là số liên lạc khẩn cấp và gọi thử.
Nhạc chuông tùy chọn của điện thoại vang lên trong xe.
Quý Triều Chu nhìn cô: “Được chưa?”
Trình Lưu sững sờ đáp: “Được rồi.”
Quý Triều Chu cúp máy, đẩy cửa xe rồi đi về phía cửa tòa nhà 5.
Trình Lưu nhìn bóng lưng bạn trai khuất dần mà trong lòng cảm động rớt nước mắt: Bạn trai không ngần ngại đặt số của mình làm người liên hệ khẩn cấp!
Anh ấy bằng lòng giao phó mạng sống của bản thân cho mình!
Vào giờ này khắc này, Tiểu Trình tổng dường như nghe thấy bản nhạc hòa tấu trong đám cưới vang lên bên tai. (Lynn: để tui chèn BGM giùm, tèn ten ten ten ten, tèn tén tèn ten:D)
Mặc dù bạn trai vẫn trưng bản mặt lạnh lùng, nhưng anh ấy yêu mình rất nhiều!
HẾT CHƯƠNG 15
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Trình tổng bánh vẽ đi muôn nơi: Sau này tôi nhất định mời các bác làm người chứng hôn cho tui :D
Lynn cũng có lời muốn nói:
Thấy cũng tội mà thôi kệ =))))))))