Quý Triều Chu đẩy dì Vân đến đình nghỉ chân, bên dưới là một hồ nước trong xanh, cá koi vẫy đuôi nhàn nhã bơi trong hồ. Dì Vân với tay mở hộp thức ăn cho cá trên bàn đá, lấy một nắm từ đó. Bà quay đầu lại, đưa chúng cho anh. Quý Triều Chu lấy thức ăn cho cá và bước ra từ phía sau xe lăn, người đẹp ngồi trong vọng lâu, hai cánh tay mảnh khảnh dựa vào lan can, những ngón tay hơi tách ra, thức ăn cho cá từ từ rơi khỏi khe hở giữa các kẽ ngón tay. Trong hồ, cá koi lần lượt bơi về phía đình, một lúc sau, chỉ thấy một màu đỏ tụ lại trong nước, bơi qua bơi lại.
“Vệ sĩ ban nãy là chuyện gì vậy?” Dì Vân nhìn cháu trai mình, dịu dàng hỏi.
Quý Triều Chu nhìn mặt nước, một con cá koi đang ngoi lên há hốc miệng chờ thức ăn: “Của ông ta mời đến.”
Vân Sắt đã hiểu: “Cha con đang lo lắng cho con.”
Quý Triều Chu rắc thức ăn cho cá, lặng lẽ nhìn chú cá koi nhỏ nuốt chúng vào.
“Triều Chu, dì không còn nhiều thời gian.” Trong mắt dì Vân đầy phức tạp, nhưng ánh mắt ấy vẫn luôn dịu dàng khi nhìn cháu trai, “Sau này dì sẽ cùng chị cả…”
“Dì Vân, bên ngoài gió lớn, con đẩy dì về.” Quý Triều Chu rải thức ăn cho cá xong, lau sạch tay, định đứng dậy thì bị bà cắt ngang.
“Triều Chu, ngồi xuống.” Giọng điệu của dì Vân trở nên nghiêm nghị, vì xúc động, bà bắt đầu ho khan.
Quý Triều Chu lập tức cau mày, tiến lên vuốt lưng cho bà: “Dì đừng giận.”
Dì Vân chầm chậm nắm lấy tay Quý Triều Chu, kéo anh đến trước mặt mình, ngẩng đầu lên nói: “Trước tiên hãy nghe dì nói hết.”
Quý Triều Chu chủ động cúi người, ngồi xổm nhìn dì Vân.
“Con có khuôn mặt rất giống chị cả.” Dì Vân đưa tay chạm vào mặt cháu trai, trong mắt hiện lên vẻ nhớ nhung, “Ngay cả sở thích cũng giống nhau, nếu chị cả biết… chị ấy nhất định sẽ vui lắm.”
Hàng mi dài của Quý Triều Chu run lên, vẫn im lặng như trước.
“Chuyện của người lớn không liên quan gì đến con.” Vân Sắt nắm chặt tay cháu trai, “Triều Chu, con còn trẻ, phải sống thật tốt. Dì Vân chẳng mong gì khác, chỉ hy vọng con đừng tự hành hạ bản thân mình nữa.”
“Con hiểu rồi.” Anh thì thầm.
Vân Sắt lắc đầu: “Triều Chu, dì muốn con hứa với dì.”
Quý Triều Chu ngước nhìn người phụ nữ tiều tụy xanh xao ngồi trên xe lăn, bà là em gái của mẹ anh, là người đã chăm sóc cho anh từ nhỏ đến khi trưởng thành, bây giờ người ấy… cũng sắp rời bỏ anh.
Cuối cùng một giọng nói trong trẻo và khàn khàn vang lên trong đình: “… Vâng ạ.”
Lúc này Vân Sắt mới nở nụ cười, bà vỗ nhẹ vào tay cháu trai và ra hiệu cho anh đẩy mình về.
Trên đường, bà cầm bó linh lan trên đầu gối, cúi đầu ngửi rồi mới nói: “Con bé Vân Phỉ bây giờ đã lớn, có suy nghĩ của riêng mình.”
Vân Sắt quay lại nói với cháu trai: “Nó là nó, con là con, con không cần vì ta mà phải chịu sự kiềm chế của nó.”
“Vâng.” Lần này Quý Triều Chu thẳng thắn đồng ý.
Người phụ nữ ngồi trên xe lăn duyên dáng đưa tay lên gạt những sợi tóc bị gió thổi loạn, lúc này cơ thể mới hoàn toàn thả lỏng.
* * * * *
Trong phòng khách của biệt thự, Trình Lưu đã ngồi trên ghế sô pha từ nãy giờ. Hộ lý dẫn cô tới đây ngồi, sau đó lại đi ra ngoài.
Trình Lưu có phần căng thẳng. Cô không thể ngờ rằng bạn trai sẽ trực tiếp đưa cô về nhà. Người phụ nữ ngồi trên xe lăn vừa rồi trông có chút giống bạn trai, chắc là trưởng bối nhà anh.
Thế này thì cũng phát triển quá nhanh rồi! Cô còn chưa sẵn sàng mà.
Nghĩ kỹ lại, cô nhận ra mình vẫn còn lạ lẫm với quá trình gặp gỡ cha mẹ, các đối tác làm ăn trung tuổi trước đây chưa từng đề cập đến chuyện tương tự. Vì vậy Trình Lưu lặng lẽ nhìn phòng khách, biết chắc không có ai ở đó mới cẩn thận lấy điện thoại ra, chuẩn bị tra cứu xem.
Song, cô vừa rút điện thoại ra, còn chưa gõ được chữ nào, người hộ lý vừa rời đi lại xuất hiện. Chị ta mang đến một khay trà bánh. Hộ lý lễ phép cười với Trình Lưu, sau đó đặt trà bánh trước mặt cô: “Trà này được hái từ chính vườn trà của phu nhân, mời cô dùng thử.”
“Cảm ơn.” Trình Lưu cũng lễ phép cười với hộ lý, trong lòng suy nghĩ không biết có nên moi thông tin từ chỗ chị ta, để xem vị trưởng bối vừa rồi thích gì.
Lúc này, hộ lý chủ động mở TV lên, muốn làm giảm bớt sự xấu hổ của Trình Lưu.
“Thần Ẩn Technology đã đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc về công nghệ trí tuệ nhân tạo trong những năm gần đây…”
TV vừa được bật lên, trên đó đang phát một chương trình về công nghệ. Người dẫn chương trình đang giới thiệu về Công ty công nghệ Thần Ẩn, đồng thời phát một vài hình ảnh của Trình Lưu trên phương tiện truyền thông. Đó là bài phát biểu của cô tại lễ kỷ niệm ba năm thành lập Thần Ẩn, chỉ riêng việc trang điểm đã lãng phí của Trình Lưu hai tiếng đồng hồ. Cho nên về sau cô không thích tham gia loại hoạt động này nữa, truyền thông tự nhiên sẽ không có được hình ảnh mới.
Nhưng lúc này Trình Lưu đã ưỡn thẳng lưng, ánh mắt lặng lẽ liếc nhìn người hộ lý đứng bên, đối phương thật sự đã nhìn thấy cô xuất hiện trên TV.
Ông trời cũng giúp cô!
Sau khi cô và bạn trai ra về, hộ lý nhất định sẽ nói với dì Vân rằng cô là người sáng lập lên Công nghệ Thần Ẩn. Trình Lưu thầm nghĩ trong bảng xếp hạng năm ngoái, những đánh giá về giá trị con người cô vẫn còn rất cao.
Trình Lưu nhìn xuống đôi chân mình, chúng khá dài, khuôn mặt cũng coi là ưa nhìn, cô cũng là một nữ thanh niên tuổi trẻ tài cao chất lượng tốt.
Cha mẹ anh ấy chắc hẳn hài lòng rồi, phải không? Vả lại, trên TV còn đang không tiếc lời mà ca ngợi kia kìa!
Trình Lưu chợt nghĩ sau này thường xuyên lên TV cũng không phải chuyện xấu.
Cô hộ lý nhìn người sáng lập Thần Ẩn trên màn hình một lúc, sau đó âm thầm quay sang quan sát Trình Lưu. Chỉ có điều, hoạt động tâm lý trong lòng đối phương không giống như Trình Lưu tưởng tượng.
Vừa rồi khi nhìn thấy người sáng lập Công nghệ Thần Ẩn xuất hiện trên TV, hộ lý đã có cảm giác quen mắt, sau khi phản ứng lại, chị mới nhớ ra người này thực sự giống cô vệ sĩ đi theo Quý thiếu gia đến bảy, tám phần.
Tuy nhiên sự chênh lệch thân phận giữa hai người là quá lớn.
Một người là người sáng lập ra công ty công nghệ, trên TV đối phương để tóc xoăn ngang vai màu nâu nhạt, rẽ ngôi giữa, mặc một bộ vest màu tro không cài cúc, để lộ chiếc áo sơ mi màu nâu, đường nét toàn cơ thể tương đối gọn gàng. Cô gái đứng trò chuyện trên sân khấu, ánh đèn sân khấu dường như sinh ra để dành cho cô.
Còn… hộ lý khẽ liếc vệ sĩ của Quý thiếu gia, người này chỉ mặc một bộ đồ thể thao màu đen bình thường, quần áo có chút dúm dó, mặt để mộc hoàn toàn. Có lẽ cô gái này cũng nhận ra người trên TV rất giống mình nên mới cúi đầu xuống. Hộ lý thấy thương cho cô vệ sĩ, những người bình thường như bọn họ mới chiếm đa số, không phải ai cũng là người sáng lập trẻ tuổi xuất sắc, hào quang muôn trượng như cô gái trên TV.
Nghĩ thế, người hộ lý ngồi cạnh cô, vỗ vai an ủi rồi vươn tay lấy điều khiển. Trình Lưu bị chị ta vỗ đến khó hiểu, ngẩng đầu lên thì thấy bạn trai vừa vặn đang đẩy dì Vân vào, tim cô đập nhanh hơn, trong lòng không khỏi hồi hộp lo lắng:
Dì Vân sắp sửa nhìn thấy mình trên TV, một lát nữa khi bà ấy tự giới thiệu, mình có cần đứng lên không?
“Bụp—”
Hộ lý lấy điều khiển từ xa, trực tiếp ấn vào nút nguồn màu đỏ, tất cả hình ảnh trên TV đều biến mất, chỉ còn lại màn hình tối đen như mực, chị ta mỉm cười nhìn vệ sĩ trẻ tuổi, có thể hiểu được sự bối rối của đối phương.
Trình Lưu chầm chậm quay đầu lại nhìn hộ lý, vô cùng kinh ngạc khi phát hiện đối phương đang nở một nụ cười khiêu khích với mình.
… Người này ra oai phủ đầu à? (Lynn: hahahahahahahahahaha)
Cô không hiểu mình đã đắc tội với chị ta từ khi nào.
Thôi bỏ đi, bạn trai từ lâu đã biết mình là ai, mai này có dịp sẽ giới thiệu sau.
“Con về trước đi.” Sau khi bước vào, Vân Sắt nắm lấy tay Quý Triều Chu rồi nói: “Dì Vân không giữ con lại ăn cơm nữa.”
Bà bị bệnh, đồ ăn và tỷ lệ dinh dưỡng cũng khác với người bình thường.
“Vâng.” Quý Triều Chu cúi người kéo lại khăn choàng ngay ngắn cho Vân Sắt, “Hôm khác con lại đến thăm dì.”
Vân Sắt vỗ tay cháu trai, khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn Trình Lưu: “Cô thay ta chăm sóc nó cho tốt.”
Trình Lưu hiểu, đây là trưởng bối muốn nghe hứa hẹn, cô lập tức đứng dậy và nói một cách nghiêm túc: “Cháu hứa.”
Khi Quý Triều Chu và Trình Lưu rời đi, hộ lý bước tới đẩy xe cho Vân Sắt và nói: “Phu nhân, vệ sĩ vừa rồi của Quý thiếu gia trông rất giống một người thanh niên sáng lập công ty công nghệ.”
“Trên thế giới này người giống người có rất nhiều.” Vân Sắt không hứng thú lắm với vệ sĩ, sau một hồi trò chuyện, bà hơi đuối sức, “Cô đẩy ta về phòng nghỉ ngơi đi.”
* * * * *
“Bữa trưa muốn ăn gì?” Trình Lưu chủ động hỏi ngay khi vừa lên xe.
Quý Triều Chu nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe, lãnh đạm nói: “Tùy cô.”
Anh đã hứa với dì Vân nên không muốn thất hứa.
“Vậy thì ghé nơi sôi động một chút?” Trình Lưu ngập ngừng hỏi.
Bạn trai không nói gì, cô dứt khoát coi như anh đã đồng ý.
Nơi họ đến là một tiệm cơm bình dân không quá lớn, chỉ có hai gian, không gian khá sạch sẽ, bên trong chật kín chỗ ngồi. Cả hai vừa bước vào, những tiếng nói chuyện ồn ã của mọi người đột nhiên im bặt chẳng hiểu tại sao. Một lúc sau, tiếng ồn mới dần dần trở lại.
“Hai người là người nổi tiếng sao?” Nhân viên của tiệm cầm thực đơn đi tới, ngập ngừng hỏi.
Trình Lưu cầm thực đơn, lắc đầu với nhân viên phục vụ: “Không phải.”
“Tôi cũng cảm thấy không phải.” Thấy Trình Lưu đang nhìn mình, nhân viên phục vụ có chút ngượng ngùng nói: “Hai người thật sự rất đẹp, nếu là người nổi tiếng thì tôi chắc chắn sẽ biết.”
“Quý khách chọn món đi, tôi sẽ đến lấy thực đơn sau.” Nhân viên phục vụ đưa bút chì cho Trình Lưu, khẽ liếc nhìn Quý Triều Chu rồi chạy đi.
“Không biết anh có thích hương vị ở đây không, thử xem sao.” Trình Lưu đẩy thực đơn sang phía đối diện cho Quý Triều Chu, “Nếu không thích thì lần sau đổi quán khác.”
Quý Triều Chu dường như không nghe không thấy khúc nhạc dạo vừa rồi, hoặc anh vốn không quan tâ m đến mọi thứ xảy ra xung quanh mình. Anh giở menu, nhìn một lúc rồi gọi hai món. Trình Lưu liếc qua, quả nhiên là thanh đạm.
Hai người đang ngồi bên trong gọi đồ ăn thì ở con đường bên cạnh có một nam thanh niên đi ngang qua, trên môii vẫn còn lớp trang điểm, tay trái cầm nửa điếu thuốc, tay phải cầm chai nước vừa mua sải bước đi về phía trước, mọi người xung quanh vô thức bị thu hút bởi khuôn mặt của anh ta.
Uông Hồng Dương vặn nắp, ngẩng đầu tu hết chai nước, chụp ảnh tạp chí cả buổi sáng nhưng chẳng có ai đưa nước cho mình, anh ta đành phải đích thân đi mua. Uống xong, Uông Hồng Dương đen mặt quăng vỏ chai nước vào thùng rác bên cạnh, một đám mắt chó không biết nhìn người. Cú ném này khiến Uông Hồng Dương nhìn thấy một người quen trong tiệm cơm bình dân ở đối diện, còn chưa kịp nhìn rõ thì nhân viên trong quán đã chặn mất tầm nhìn.
Cắt, làm sao có thể là Trình Lưu. Trình Lưu lấy đâu ra thời gian nhàn nhã ăn uống, còn chạy tới một tiệm cơm nhỏ như vậy xếp hàng chờ đợi. Mỗi lần đi ăn với mình, cho dù không mang theo laptop thì điện thoại của cô ta cũng réo liên tục.
Nghĩ đến Trình Lưu, Uông Hồng Dương lấy điện thoại ra, vừa đi vừa gọi cho cô, kết quả không có ai trả lời, không biết lại đang bận việc gì ở công ty.
Uông Hồng Dương vứt tàn thuốc, dùng chân giẫm lên, cúi đầu lật danh bạ, tìm được số điện thoại rồi bấm chọn, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy. Anh ta nói tối nay muốn rủ đối phương đi bar chơi, cô gái đầu dây bên kia bẽn lẽn lại hào hứng nhận lời.
Quả nhiên, trên đời này chỉ có Trình Lưu không hiểu phong tình.
HẾT CHƯƠNG 6
Tác giả có lời muốn nói:
Chỉ trong hai ngày, một người không hiểu phong tình có thể lấy lòng bạn trai, còn học được cách chủ động gọi dì Vân :D