• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chắc là vô tình bấm vào rồi.” Trình Lưu giải thích thay anh.

Quý Triều Chu nhớ tới đêm qua, vì cài đặt số liên hệ khẩn cấp lúc còn ở trong xe nên anh đã gọi điện thoại cho cô. Có lẽ là sau khi báo cho cảnh sát, anh đã chạm phải nhật ký trò chuyện gần nhất.

Quý Triều Chu nhìn đi chỗ khác: “Làm phiền rồi.”

“Đó là việc em nên làm.” Trình Lưu không cảm thấy khó khăn khi làm việc cho bạn trai, cô chỉ vào túi quần áo trên sô pha: “Anh đi tắm trước rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ, hôm nay nghỉ ngơi đã.”

Áo ngủ trên người Quý Triều Chu chỗ khô chỗ ướt, thật sự rất khó chịu, anh lặng lẽ bước tới, mở túi ra.

“Em không biết rõ về kích cỡ của anh, vậy nên đã mua thêm hai bộ.” Trình Lưu giải thích, “Ngày mai em sẽ đi cùng anh đến trung tâm mua sắm.”

Quý Triều Chu lấy ra một bộ quần áo từ bên trong, mỗi thứ cô mua đến mấy bộ, kể cả giày và bít tất cũng không quên.

Thực chất, khi mua quần áo cho bản thân thì Trình Lưu chỉ mua lung tung, điều cô thích làm nhất là bỏ đầy những bộ quần áo giống nhau trong tủ quanh năm bốn mùa, nói hoa mỹ là đỡ tốn thời gian và công sức. 

Nhưng sáng nay để mua được quần áo cho bạn trai, cô đã bỏ rất nhiều công sức hỏi chị chủ quầy thật lâu. Đầu óc Tiểu Trình tổng tràn ngập những kỹ năng ‘phối đồ hợp mốt’ do chị chủ quầy dạy, cô phải mất sức chín trâu hai hổ mới chọn được vài bộ quần áo. 

“Em ra ngoài rồi sẽ quay lại.” Trình Lưu chào bạn trai rồi đi ra ngoài.

Cô định đến Cốc Vũ Quán để gọi một số món ăn.

Khách sạn Phương Đông có một nhà hàng năm sao, nhưng nó nằm ở tầng trên cùng, bạn trai chưa chắc đã thích.

Trình Lưu nhớ rằng bạn trai có vẻ thích các món ăn của Cốc Vũ Quán hơn, nhưng Cốc Vũ Quán không có dịch vụ giao hàng nên cô chỉ còn cách tự mình đến lấy.

Nếu đổi lại là ngày thường, Trình Lưu sẽ không bao giờ đến một nơi như vậy cả. Tuy nhiên tình trạng của bạn trai hôm nay rất tệ, cô hy vọng rằng anh có thể vui lên một chút.

Trình Lưu vừa rời đi, điện thoại di động của Quý Triều Chu đã vang lên, là Quý Mộ Sơn.

Thời điểm Quý Mộ Sơn nghe thấy cuộc gọi được kết nối, rốt cuộc ông cũng thở phào nhẹ nhõm: “Triều Chu, bây giờ con đang ở đâu? Có bị thương không? Bố đến đón con nhé.”

Thực ra ông đã gọi điện thoại cho ban Quản lý KTT Văn Hưng, người Quản lý khu nhà nói không có ai bị thương, nhưng Quý Mộ Sơn vẫn không yên lòng nên đã chạy xe đến đó.

“Tôi không bị thương, không cần đến đón tôi.” Quý Triều Chu chống tay lên ghế sô pha, nghe giọng Quý Mộ Sơn, mảng máu đỏ dường như lại xuất hiện trước mắt, mu bàn tay nhợt nhạt cũng nổi gân xanh, anh đột ngột cúp máy.

Quý Triều Chu đứng đó hồi lâu, chiếc điện thoại đổ những hồi chuông dài trên tay cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của anh.

Anh cụp mắt xuống nhìn, không phải Quý Mộ Sơn mà là dì Vân.

Quý Triều Chu hòa hoãn lại mới nghe máy: “Dì Vân.”

“Triều Chu, con có bị thương không? Dì đọc được tin tòa nhà 5 KTT Văn Hưng bị cháy rồi.” Dì Vân sốt ruột hỏi, cứ bị kích động là bà lại ho khan.

“Con không sao, con đang ở khách sạn rồi.” Quý Triều Chu thấp giọng an ủi bà.

Nghe vậy, dì Vân mới thở phào: “Con không sao thì tốt.”

Một lát sau, bà lại nói: “Chỗ như khu tập thể cũ đó rất lộn xộn, ban Quản lý chẳng làm nên trò chống gì. Triều Chu, con đừng ở đó nữa, đổi một nơi khác tốt hơn.”

“… Vâng.” Quý Triều Chu đáp ứng.

Cúp điện thoại, cả căn phòng yên tĩnh trở lại. Quý Triều Chu đứng bên cạnh ghế sô pha rũ mắt xuống, vẻ mặt ảm đạm, toàn thân lạnh giá, anh giống như một bức tượng mỹ nhân dần dần mất đi sức sống dưới ánh đèn.

* * * * *

Thời điểm Quý Mộ Sơn nhìn thấy bản tin địa phương khi đang lướt điện thoại, ông đẩy tất cả công việc đi rồi vội vã chạy đến Khu tập thể Văn Hưng, trên đường đi không gọi được cho con trai, chỉ còn cách gọi điện cho bên Quản lý khu nhà để hỏi thăm. Mặc dù đã biết Triều Chu bình an vô sự nhưng Quý Mộ Sơn vẫn tiếp tục chạy xe tới Khu tập thể Văn Hưng.

Ông xuống xe trước cổng Khu tập thể, bảo tài xế đợi ở phía đối diện rồi tự mình đi qua. Quý Mộ Sơn không xa lạ gì nơi này, nhiều lần ông đã lặng lẽ đến một mình nhưng không cho Quý Triều Chu biết.

Hỏa hoạn sáng sớm khiến dân cư ở đây thần hồn nát thần tính, các nhân viên cứu hỏa đã bắt đầu loại trừ từng mối nguy hiểm về an toàn của cả Khu tập thể.

Quý Mộ Sơn bước đến cửa tòa nhà 5, tim như chùng xuống, hai hàng lông mày hằn sâu hơn, ông đã xem bức ảnh được đăng trên bản tin, nhưng nó còn không chấn động bằng hiện trường. Nghiêm trọng nhất là tầng một đã bị thiêu đến biến dạng, vết cháy lan đến tận tầng bốn, tầng năm cũng có dấu vết cháy đen.

“Tạm thời đóng cửa nơi này.” Người Quản lý khu nhà ngăn Quý Mộ Sơn lại, nhưng đối phương thân hình cao lớn, mặc một bộ vest được cắt may thủ công, rất có uy thế nên ông ta cũng đổi giọng, nhẹ nhàng nói: “Anh đây có chuyện gì sao?”

“Con trai tôi sống ở đây.” Quý Mộ Sơn ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà 5 sau đám cháy.

“Ah, anh chính là người đã gọi điện tới lúc trước?” Người Quản lý khu nhà cuối cùng cũng nhận ra giọng nói của Quý Mộ Sơn, “Con trai của anh không bị thương, lần này nhờ cậu ấy rút điện nên tình hình mới không trở nên nghiêm trọng.”

Vào buổi sáng, cảnh sát đã dẫn hộ dân trên tầng bốn đi, sau buổi thẩm vấn, Quản lý khu nhà cùng biết được tình huống đại khái.

“Làm sao bọn họ ra được?” Quý Mộ Sơn chợt nhìn người Quản lý và hỏi.

Người Quản lý chỉ tay lê n đỉnh tòa nhà: “Xe cứu hỏa đến kịp thời, họ dựng thang mây để người dân đi xuống từ nóc nhà.

Đi xuống từ nóc nhà…

Sắc mặt của Quý Mộ Sơn trở nên tệ vô cùng, có chút chật vật quay đầu lại, tránh đi ánh mắt của người Quản lý khu nhà đang đứng bên. Người đàn ông anh tuấn bỗng chốc già đi trong tích tắc.

“Anh cũng không cần lo lắng, con trai anh đã được cô bạn gái đón đi từ sáng sớm.” Người quản lý khu nhà lắm mồm nói thêm.

Quý Mộ Sơn sửng sốt, đột nhiên nghi ngờ tai mình, ông quay đầu nhìn người Quản lý khu nhà: “Bạn gái?”

Triều Chu có bạn gái từ lúc nào?

Hai đường dọc sâu giữa hai hàng lông mày vừa giãn ra lại nhíu lại thật chặt: Là… Vân Phỉ sao?

Ông nhớ Triều Chu và Vân Phỉ đâu có thân nhau.

“Đúng vậy, bạn gái của cậu ấy rất hung dữ.” Người Quản lý khu nhà nghĩ đến Trình Lưu thì bất giác toát mồ hôi, có phần cảm kích nhưng cũng thấy sợ cô.

Cô bạn gái của chủ nhà trẻ tuổi trên tầng hai cũng khó nói chuyện như người đàn ông trước mặt ông lúc này.

Hung dữ?

Quý Mộ Sơn trong tiềm thức loại trừ Vân Phỉ, hiện tại cô gái đó đang là ngôi sao nổi tiếng, con bé sẽ không để lộ cảm xúc tồi tệ trước mặt mọi người, chưa kể nó cũng chưa từng liên quan đến hai chữ hung dữ.

“Có phải là cô ấy không?” Quý Mộ Sơn lấy điện thoại di động ra, tìm một tấm ảnh của Vân Phỉ rồi đưa cho người Quản lý xem.

Người Quản lý nhìn sang, sau đó ngẩng đầu nhìn Quý Mộ Sơn với ánh mắt ‘bị gì vậy trời’: “Đây chẳng phải là Vân Phỉ? Người ta là ngôi sao nổi tiếng đó.”

Không phải là Vân Phỉ, vậy thì là ai?

Cảm xúc ban đầu của Quý Mộ Sơn bị gián đoạn bởi tin tức đột ngột, ông hồi tưởng những người ở bên Triều Chu nhưng vẫn không thể đoán ra ai có thể là bạn gái của con trai mình.

Ông chưa bao giờ dám mong rằng Triều Chu sẽ có người mình thích.

“Tôi có thể hỏi cô gái đó trông như thế nào không?” Quý Mộ Sơn hỏi người Quản lý.

“Anh không biết bạn gái của con trai mình sao?” Người Quản lý lúc đầu lấy làm ngạc nhiên, sau đó hiểu ra: “Bây giờ thanh niên đều vậy hết, nhưng bạn gái của con trai anh rất ưa nhìn, trông cũng cao ráo lắm.”

Quý Mộ Sơn có rất nhiều suy nghĩ: Triều Chu… thật sự đã có bạn gái?

Ông thậm chí không thể tưởng tượng được Triều Chu sẽ thích người như thế nào.

Thấy người trước mặt không có vẻ gì là vui mừng, căn cứ theo tấm lòng không phá hoại nhân duyên của người khác, người Quản lý nói: “Tôi nghĩ cô gái đó là một người không tồi. Sáng hôm qua, chính vì cô ấy mà lối thoát hiểm phòng cháy của chỗ chúng tôi đã được giải tỏa.”

Nghĩ đến những gì đã xảy ra trong vòng một ngày một đêm, người Quản lý cảm thấy ớn lạnh sống lưng, cậu chủ nhà trẻ tuổi trên tầng hai và bạn gái của cậu ta, cũng coi như là may mắn trong bất hạnh.

Quý Mộ Sơn nhớ tới cuộc điện thoại mới thông đã ngắt máy vừa rồi, trong lòng cũng bớt âu lo, vì đã có bạn gái ở bên nên Triều Chu sẽ không sao nữa. Ông muốn gặp con trai nhưng cũng biết rằng nó không muốn nhìn thấy mình.

Quý Mộ Sơn quay trở lại công ty, bóng lưng có chút cô đơn.

Người Quản lý đứng ở cửa tòa nhà 5, thở dài rồi cảm thán: “Sao hộ gia đình này ai trông cũng đẹp hết vậy?”

* * * * *

Sau khi Trình Lưu gọi món xong, cô nhận được cuộc gọi từ Hạ Bách.

“Tại sao hôm nay sếp chưa đến công ty?” Hạ Bách ngồi vào bàn làm việc, quay đầu nhìn vào bên trong văn phòng của Trình Lưu.

Trình Lưu: “Oh, quên nói với cậu, hôm nay tôi không đến công ty.”

Lịch trình tuần này, hàng ngày cô đều đọc trước khi ngủ, tối về rồi làm cũng không có gì to tát. Từ sáng sớm đến giờ, đầu óc cô chỉ toàn là bạn trai, cô thật sự đã quên mất chuyện đến công ty.

“Quên?” Hạ Bách nhắc lại với vẻ khó tin, nhưng anh ta nhanh chóng thu lại cảm xúc, “Sếp ốm rồi?”

“Không phải, tạm thời có việc.” Trình Lưu chỉ vào thực đơn đưa cho người phục vụ bên cạnh xem, “Cuộc hẹn với đối tác vào tối mai, tôi vẫn nhớ. Hôm nay ở công ty xảy ra chuyện gì à?”

Hạ Bách nắm chặt điện thoại: “… Mọi chuyện ở công ty đều bình thường.”

“Tốt lắm, cậu tan làm được rồi, hôm nay tôi không đến công ty nữa.” Trình Lưu ngẫm nghĩ, nói tiếp: “Ngày mai tôi cũng không đến.”

“Vâng.”

Hạ Bách ném điện thoại xuống bàn, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó đã chệch khỏi quỹ đạo vốn có.

Theo lý mà nói, đối với một công ty đang hoạt động bình thường, việc người sáng lập không đến công ty thường xuyên là điều bình thường, nhưng Trình Lưu thì khác. Từ khi thành lập Công nghệ Thần Ẩn, mọi chuyện cô đều lấy công việc làm trọng, ngoại trừ những chuyến công tác, cô có thể ở lại văn phòng cả ngày, chưa từng tới trễ hoặc về sớm.

… Từ khi nào đã thay đổi?

Hạ Bách thả tay lên bàn, chống tay lên cằm, nhớ lại hành vi bất thường của Trình Lưu mấy ngày nay.

Mình nhớ ra rồi.

Kể từ ngày 1 tháng 4, sau khi Trình Lưu xuống máy bay, rõ ràng cô ấy đã quyết định thoái thác buổi hẹn hò để về họp ở công ty, nhưng đột nhiên lại thay đổi ý định. Từ sau ngày đó, Trình Lưu bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Sắc mặt Hạ Bách trở nên lạnh lùng, xem ra Uông Hồng Dương thực sự có một vài thủ đoạn để lừa gạt phụ nữ.

Anh ta cầm điện thoại, mở bản ghi nhớ, nhìn lịch trình của Trình Lưu vào bảy giờ tối mai, rồi chậm rãi đẩy kính mắt.

Tối mai, Trình Lưu sẽ được diện kiến bộ mặt thật của Uông Hồng Dương.

* * * * *

Ở bên này, Trình Lưu gói đồ ăn mang về khách sạn, đã mười hai giờ trưa, cô quẹt thẻ vào phòng, đi qua phòng khách rồi đi vào phòng ngủ, đẩy cánh cửa khép hờ ra, phát hiện rèm cửa đã được kéo lên. Cô lờ mờ nhìn thấy bạn trai mình đang nằm nghiêng trên giường quay lưng lại với cô.

Trình Lưu nghĩ rằng anh đã ngủ, vì vậy nhẹ nhàng quay lại phòng khách và đặt đồ ăn đã gói sẵn lên bàn.

Xem chừng chỉ có thể đợi anh ấy tỉnh dậy rồi hâm nóng lại.

Trình Lưu khẽ kéo ghế rồi ngồi xuống, cô cũng chưa ăn gì, nhưng sau khi suy nghĩ, cô quyết định một lát nữa để khách sạn mang một phần ăn lên. Cô lấy điện thoại ra định đọc tin tức trong nghề, nhưng chỉ nhìn được một dòng rồi không đọc nổi nữa.

Sau một hồi do dự, cô lại đứng dậy và đi đến cửa phòng ngủ. Trình Lưu cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ là dựa vào trực giác, cô đẩy cửa ra một chút rồi lặng lẽ đứng ở đó.

Vài phút sau, Trình Lưu cuối cùng cũng hiểu có gì đó không ổn. 

Nhịp thở của bạn trai không đúng, rất bất thường.

Cô bước nhanh vào phòng ngủ, đi vòng qua bên kia giường, qua ánh sáng yếu ớt hắt ra từ phía rèm cửa, có thể thấy rõ khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi tái nhợt khác thường. Trình Lưu cau mày, đưa tay sờ trán bạn trai, rõ ràng đang phát sốt. Cô bước nhanh về phía phòng khách, lấy ra một chiếc nhiệt kế từ bên trong, sau đó đem vào phòng ngủ, đo trán cho anh.

38oC. Nhiệt độ này cao hơn nhiệt độ trung bình rồi.

Trình Lưu đặt nhiệt kế lên tủ đầu giường, đưa tay sờ lên cổ bạn trai, quả nhiên đang đổ mồ hôi. Cô vội vã ra ngoài, sau đó mang vào một chiếc khăn đã sấp qua nước ấm. Khăn đã được vắt khô, vừa mở ra đã có hơi nóng bốc lên, Trình Lưu gấp khăn, cúi người lau mồ hôi trên cổ anh.

Quý Triều Chu khó chịu quay mặt đi, định mở mắt ra thì thấy một bóng người mờ ảo, không nhìn rõ là ai, mí mắt lại nặng trĩu, chẳng mấy chốc đã hôn mê.

Trình Lưu chỉ lau qua loa sau gáy và ngực anh, nhưng không dám làm mạnh tay vì sợ đánh thức anh. Nhưng khi cô lau mồ hôi trên tay cho bạn trai, anh bất ngờ nắm lấy tay cô trong vô thức. Bàn tay của anh rất đẹp, Trình Lưu vẫn luôn biết điều đó, chưa kể đến việc anh bị sốt nhẹ, xung quanh đầu ngón tay của anh nổi lên màu hồng dị thường.

Tiếc quá, anh ấy còn đang ốm.

Trình Lưu khẽ dùng sức, nhanh chóng rút tay ra, đứng dậy đi ra ngoài.

Một lát sau, cô lại bước vào với một miếng dán hạ sốt rồi chườm lên trán anh. Làm xong việc này, Trình Lưu ở trong phòng ngủ hơn nửa giờ, sau khi xác định hô hấp của bạn trai dần ổn định, cô mới quay trở lại phòng khách.

Hơn bốn giờ chiều, một nhân viên chuyển phát nhanh gọi cho Trình Lưu và nói rằng có một kiện hàng chuyển phát nhanh đã đến. Trình Lưu day day trán, nhớ ra đó là chiếc điện thoại được gửi từ thành phố G.

“Cảm ơn anh, phiền anh gửi ở chỗ bảo vệ.” Hôm nay cô không định về nhà.

* * * * *

Trời ngày một tối.

Vào lúc tám giờ hơn, Quý Triều Chu rốt cuộc cũng hạ sốt và tỉnh dậy. Anh đưa tay sờ lên trán và đụng phải thứ gì đó, ngơ ngác gỡ nó xuống. Phòng ngủ tối om, Quý Triều Chu chậm rãi ngồi dậy, vươn tay ấn đèn, chỉ thấy trong tay có một miếng dán hạ sốt.

Gần như cùng lúc, có người đẩy cửa bước vào.

“Anh tỉnh rồi?”

Quý Triều Chu ngước mắt lên, ý thức dần trở lại, là cô vệ sĩ kia.

Thấy đèn phòng ngủ bật sáng, Trình Lưu từ phòng khách bước vào.

Dưới ánh đèn, mái tóc mướt mồ hôi của bạn trai còn chưa khô, đôi môi nhợt nhạt dần khôi phục màu đỏ tự nhiên, có lẽ là vừa mới ngủ dậy, trên má còn phủ một lớp màu hồng phấn. Nếu vào lúc bình thường, đầu óc Tiểu Trình tổng chắc chắn sẽ chứa đầy phế liệu màu vàng, nhưng bây giờ cô chỉ lo lắng không biết bạn trai còn bị sốt hay không.

Trình Lưu bước nhanh đến bên giường, đưa tay sờ trán bạn trai.

Quý Triều Chu vừa tỉnh dậy, còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra thì đã bị vệ sĩ sờ s0ạng, anh kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Trình Lưu.

Không có tác dụng trấn áp, thậm chí vì cơn sốt mới hạ nhiệt, đôi mắt vẫn còn ẩm ướt và mờ mịt. Được người đẹp nhìn thế này thì dù có là ai cũng không thể chịu đựng nổi, nhưng Trình Lưu lúc này lại kiên định vô cùng, không hề lay chuyển chút nào.

Cô bỏ tay ra, để chắc chắn hơn, cô cầm nhiệt kế lên, chạm vào trán bạn trai nhằm đảm bảo không có sai sót nào: “Không sốt nữa.”

Quý Triều Chu chưa bao giờ bị người khác đối xử như thế này, tùy ý… thậm chí còn có sự thân mật không tài nào hiểu nổi.

“Anh có đói không, để em đi hâm nóng đồ ăn.” Trình Lưu rời khỏi phòng ngủ, bỏ đồ ăn mang về lúc trưa vào lò vi sóng để hâm nóng.

Cô đã ăn vào lúc sáu giờ hơn, nên không định ăn thêm nữa. Bên cạnh đó, những món ăn được gói sẵn từ Cốc Vũ Quán đều là món mà bạn trai yêu thích lần trước.

“Uống nước đi.” Trình Lưu quay lại nhìn bạn trai vừa bước ra từ phòng ngủ, đưa cho anh một cốc nước.

“Cảm ơn.” Giọng nói của Quý Triều Chu có chút khàn khàn, đôi môi cũng khô nứt vì cơn sốt nhẹ trước đó.

Anh ngồi xuống, cầm nó trên tay rồi uống từ từ. Nhiệt độ của nước trong cốc vừa phải, không lạnh cũng không nóng, Quý Triều Chu uống hết thì thấy người tỉnh táo hơn. Anh nhìn Số 6 qua quầy bar phòng bếp.

Hôm nay… là cô gái đó chăm sóc mình?

“Có lẽ không được tươi ngon như mới.” Trình Lưu bưng những món ăn đã làm nóng tới.

Quý Triều Chu cúi đầu nhìn những món ăn trên mặt bàn, trông chúng rất quen thuộc, là món ăn từ Cốc Vũ Quán.

Trình Lưu vươn tay lấy chiếc cốc rỗng trước mặt anh: “Uống nữa không?”

“Ừ.” Quý Triều Chu trầm giọng đáp, sắc mặt mệt mỏi, sự chua xót mỏi mệt do con sốt đem đến vẫn chưa biến mất.

Trình Lưu rót một cốc nước khác đưa cho bạn trai: “Ăn xong tắm rửa rồi ngủ tiếp. Sáng mai đi trung tâm mua sắm.”

Quý Triều Chu không nói gì, im lặng dùng bữa.

Thỉnh thoảng anh lại ngước mắt lên nhìn vệ sĩ phía đối diện, cô lười biếng dựa vào ghế, cúi xuống xem điện thoại, không biết đang gửi tin nhắn cho Quý Mộ Sơn hay là gia đình.

Quý Triều Chu đoán là vế sau, cô đã gửi tin nhắn cho người nhà.

Bởi vì anh đã nhìn thấy cô cười.

* * * * *

Vào lúc này, người ở phía đối diện, Tiểu Trình tổng đang nhắn Wechat cho giám đốc ngân hàng. Đối phương đang xác nhận phông chữ và kỹ thuật điêu khắc được sử dụng trên tấm bảng. Kích thước của tấm bảng là 40x60cm, to hơn bằng khen nhưng cũng không quá lớn.

Sau khi thảo luận về tình hình điêu khắc và phông chữ cụ thể với giám đốc ngân hàng, Trình Lưu lại thả trí tưởng tượng về đám cưới của mình và bạn trai sẽ được tổ chức như thế nào trong tương lai, một nụ cười bất giác xuất hiện trên khuôn mặt cô.

Một lát sau, Quý Triều Chu để đũa xuống, nói mình đã ăn xong.

Trình Lưu đặt điện thoại xuống, nhìn lướt qua những món ăn còn lại trên bàn, trong lòng thầm thở dài: Có lẽ nào bạn trai ăn sương ăn hoa mà lớn?

“Em sẽ thu dọn, anh nghỉ ngơi đi.” Trình Lưu đứng dậy, bắt đầu thu đồ ăn trên bàn.

Quý Triều Chu muốn đi tắm nên lấy một bộ quần áo mới đi vào phòng tắm, khóe mắt nhìn thấy một chiếc khăn tắm lạ lẫm bị ném vào giỏ đựng đồ dưới bồn rửa mặt.

Đó không phải thứ anh đã ném lúc sáng.

Quý Triều Chu đứng trước bồn rửa mặt, ký ức mơ hồ nào đó chợt ùa về, dường như có ai đó lau sau gáy và ngực cho anh.

Trong phòng chỉ có mình và cô gái đó, vì vậy không cần nghĩ cũng biết là ai.

Nét mặt của Quý Triều Chu trở nên kỳ lạ, bởi vì anh vừa nhớ ra mình đã từng nắm tay đối phương.

Không biết người đó sẽ nghĩ gì về anh.

Tâm trạng bi quan chán nản với đời của Quý Triều Chu ngày càng nặng nề, anh bấu chặt cánh tay mình, gần như cào ra máu.

“Cốc cốc.”

Ở bên ngoài, Trình Lưu gõ cửa nhắc nhở: “Đừng tắm quá lâu, dễ bị cảm lại.”

Quý Triều Chu chợt buông tay, thả tay áo xuống.

Một lúc sau, Trình Lưu nghe thấy người bên trong nói vọng ra “Ừ”, lúc này cô mới quay trở lại phòng khách.

* * * * *

Khi bạn trai bước ra với cơ thể ẩm ướt đầy hơi nước, Trình Lưu lấy cuốn tạp chí cạnh bàn che mặt, giả vờ như đang đọc tạp chí. Cô sợ nếu nhìn thêm vài lần, mình sẽ lại chảy máu mũi.

Lúc đi qua Số 6, anh khẽ dừng bước rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Anh mặc kệ cô có rời khỏi đây hay không, có lẽ đối phương đã nhận lệnh từ Quý Mộ Sơn, nên phải trông coi mình.

Nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ngủ, Trình Lưu bỏ tạp chí xuống, ngửi mùi hương lưu lại trong không khí.

Đó là mùi hương đồng nhất của khách sạn, nhưng khi bạn trai đi ngang qua, cô vẫn ngửi thấy mùi hương ẩm ướt mơ hồ, xen với đó là hương lạnh độc đáo.

Nó giống như… mùi hương thuộc về riêng anh.

Tiểu Trình tổng suy nghĩ một cách nghiêm túc, cuối cùng hiểu ra: Đây rõ ràng là sức hấp dẫn về gen.

Cô và bạn trai đã được định sẵn là một cặp trời sinh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK