Ban đầu, Trình Lưu cũng không coi trọng nó nhưng giờ thì đã khác, bởi vì lần này Quý Triều Chu muốn cùng cô mời cỗ.
Thực ra tối hôm qua cô muốn sôi nổi hơn và rủ thêm bạn bè. Song, Quý Triều Chu cho rằng như vậy hơi quá.
Sau đó, Trình Lưu nghĩ lại, nhà làm cỗ, gọi đồ ăn ngoài thì quá xa lạ, lại phải nấu quá nhiều món, cô thì không làm được rồi, đành phải dựa vào Quý Triều Chu.
Vậy thì mời mỗi Hạ Bách thôi. Dù sao cũng chỉ có cậu ta là nhớ thương bữa cỗ này.
“Khi nào thì trợ lý Hạ đến?” Quý Triều Chu đứng trong sân trước hỏi Trình Lưu.
“Tôi có nhắn tin hỏi rồi, cậu ta nói sẽ đến vào buổi trưa.” Trình Lưu ngồi xổm trước những cây bưởi giống, ngắm nhìn chúng một lúc, nói với Quý Triều Chu, “Bọn chúng có vẻ đã lớn lên một chút.”
Quý Triều Chu đi về phía Trình Lưu rồi đứng bên cạnh cô, ánh mắt nhìn cành bưởi một lúc, anh đột nhiên đưa tay ra, cúi xuống chạm vào những chiếc gai trên đó.
“Có gai.” Trình Lưu vốn đang tập trung vào cây bưởi, nhanh chóng cản tay Quý Triều Chu và nhắc nhở anh, “Gai sẽ làm đau tay.”
Quý Triều Chu che đậy cảm xúc bao phủ đáy lòng, anh đứng dậy giải thích, “Vừa rồi tôi không chú ý.”
Trình Lưu hoang mang, cô vừa thấy anh tự đưa tay về phía gai nhọn mà.
“Giờ chúng ta đi siêu thị mua thức ăn, lát nữa sẽ quay lại nghiên cứu cách làm.” Trình Lưu chìa tay về phía Quý Triều Chu, cụp mi, nói với vẻ đáng thương: “Tê chân rồi.”
Quý Triều Chu sững sờ, nở nụ cười dễ nhận ra, sau đó nắm tay cô kéo lên: “Lần sau đừng ngồi xổm quá lâu.”
“Ừ.” Trình Lưu đồng ý ngay tắp lự.
Trước khi đến siêu thị, cả hai ngồi nghĩ phải mua những gì rồi chuẩn bị lái xe.
Xe là Quý Triều Chu lái, còn xe của Trình Lưu đang đậu ở gara nhà cô.
Trình Lưu ngồi ở ghế lái phụ xoay ra nhìn vào kính xe, thứ cô nhìn thấy không phải khung cảnh bên ngoài cửa sổ mà là bóng dáng của Quý Triều Châu trên kính xe. Tuy rằng không rõ ràng nhưng có thể nhìn thấy loáng thoáng.
Điển trai thế không biết.
Tiểu Trình tổng cứ tấm tắc mãi.
Siêu thị cũng không xa, họ đã đến nơi sau vài phút lái xe.
Trình Lưu tháo dây an toàn, cô vừa xuống xe thì trên Wechat báo có tin nhắn mới. Mở nó ra, mắt cô chợt sáng lên. Đó là một số hình ảnh tại sân bay do phóng viên giải trí Khổng Châu Vận gửi đến.
Bức ảnh được chụp rất tốt, Trình Lưu khá hài lòng, cô vội lưu chúng vào máy.
Thợ chụp ảnh cưới Khổng Châu Vận: [Tất cả các bức ảnh ở sân bay đều ở đây, tôi đã định sẽ xóa đi nhưng trông đẹp quá nên mới giữ chúng ở chế độ riêng tư. Sếp Trình yên tâm, tôi không cho ai xem đâu.]
Ngược lại Trình Lưu muốn cho cả thế giới nhìn thấy, nhưng đáng tiếc họ vẫn chưa phải bạn trai bạn gái của nhau.
Trình Lưu nhanh chóng trả lời: [Tạm thời cứ giữ lại, sau này chúng tôi nên duyên, cậu hẵng đăng lên.]
Thợ chụp ảnh cưới Khổng Châu Vận: [Dạ?]
Trình Lưu: [… có chuyện mau nói.]
Những người như vậy, đến bao nhiêu cô nói bấy nhiêu.
Với kỹ năng chụp ảnh này, cô ấy còn chần chừ gì nữa. Thợ chụp ảnh cưới Khổng Châu Vận: [Sếp Trình chị còn chưa cho đối phương danh phận sao?]
Trình Lưu đứng bên cạnh xe, mặt mày nhăn nhó, phóng viên giải trí này nói gì vậy?
“Nhắn tin với trợ lý Hạ?” Quý Triều Chu vừa bước xuống ghế lái, đi đến chỗ Trình Lưu rồi hỏi.
Trình Lưu vô thức bỏ điện thoại xuống, khi đối diện với cặp mắt hổ phách xinh đẹp lạnh lùng của Quý Triều Chu, bản năng sinh tồn lập tức quấy phá.
Cô lại giở điện thoại ra, gửi bức ảnh vừa rồi cho Quý Triều Chu và giải thích, “Đó là một phóng viên giải trí đã chụp ảnh chúng ta hồi ở sân bay và bên ngoài địa điểm tổ chức họp báo.”
Quý Triều Chu nhấp vào WeChat để xem những bức ảnh chụp vội ở sân bay, Trình Lưu một tay vừa kéo vali vừa xách một chiếc ba lô màu đen, tay còn lại kéo người đi về phía lối ra của sân bay.
Vì là ảnh chụp vội, người trong ảnh còn di chuyển nên chất lượng không rõ nét mà khá mờ, tạo nên không khí chuyện xưa giữa hai người, cứ như là tình yêu bí mật chốn phi trường vậy.
“Chỉ có ảnh sân bay?” Quý Triều Chu hỏi Trình Lưu.
“… Còn ảnh bên ngoài cuộc họp báo.” Trình Lưu nói rồi gửi tiếp.
Sau khi xem, Quý Triều Chu nói với Trình Lưu: “Họ muốn tiền sao? Nếu cô thấy phiền, có thể để họ tung ảnh lên, tôi không sao đâu.”
Trình Lưu im bặt, trong lòng thấy nhột nhột. Phóng viên giải trí không có ý định làm lộ ảnh cũng không đòi tiền, đó là chủ ý của cô.
“Được rồi, thời gian còn sớm, chúng ta đi mua thức ăn thôi.” Trình Lưu nói một cách ỡm ờ.
* * * * * *
Hạ Bách tới sớm, đến biệt thự lúc mười giờ, anh ta bấm chuông cửa nhà số 6. Kết quả, Trình Lưu từ biệt thự số 5 ra mở cửa.
“Cậu tới sớm thế, bọn tôi còn đang rửa rau.” Trình Lưu xắn tay áo, tay vẫn còn ướt.
Hạ Bách cười nói: “Tới sớm thì tôi có thể giúp chị rửa rau rồi.”
Trình Lưu tránh sang một bên: “Vào đi đã.”
Với chai rượu vang trên tay, Hạ Bách đi theo Trình Lưu vào nhà.
Vừa bước vào, anh ta đã thấy khoảng sân trước của Quý Triều Chu không được hài hòa. Phía bên trái chỉ có hai cây con, bên phải trồng đầy hoa.
“Tại sao anh Quý không nhờ người làm vườn chăm sóc? Tôi biết chút ít về làm vườn.” Hạ Bách chỉ vào hai cây con bên trái, “Nhổ chúng ra và thay thế bằng thứ khác… “
Trình Lưu cắt ngang: “Bọn chúng ở chỗ này cản đường cậu à?”
Cái mà Hạ Bách muốn nhổ đi là cây bưởi, tình yêu của cô!
“Tôi… chỉ nghĩ là trồng bọn chúng không phù hợp thôi.” Hạ Bách hơi sửng sốt, mới chê cây giống trong sân nhà Quý Triều Chu có một câu mà Trình Lưu đã nổi sung lên rồi?
Trình Lưu dừng bước quay đầu nhìn Hạ Bách, ra vẻ hiểu ý: “Làm sao có thể hài hòa được chứ? Cây bưởi tôi trồng xấu quá mà?”
Hạ Bách sững sờ: “…” Hóa ra là mình nói bóng nói gió nhầm người.
Trình Lưu mới sáng đã rất giận Hạ Bách, lần trước cậu ta đã phá hoại chuyện tốt của cô, lần này còn đòi nhổ cái cây cô dùng để viện cớ sang nhà hàng xóm!
Hạ Bách đúng là chướng ngại vật trên hành trình cô cưa đổ crush!
Trình Lưu mặt không cảm xúc đi qua phòng khách, bước vào phòng bếp làm trợ thủ cho Quý Triều Chu.
Quý Triều Chu đang xắt rau, quay lại nhìn Trình Lưu: “Sao vậy?” Bước chân của cô trở nên nặng nề hơn.
“Không sao.” Trình Lưu đứng trước bệ rửa tiếp tục rửa rau.
Hạ Bách đi vào phòng khách, thấy nó rất giống phòng khách của Trình Lưu, phòng khách ở đây chất đầy tủ kính các loại, trong đó có rất nhiều chai lọ.
Anh ta nhìn quanh phòng khách, rồi bước vào bếp.
Hôm nay Hạ Bách không mặc vest mà thay bằng trang phục thoải mái, thậm chí còn bỏ cả cặp kính và đeo kính áp tròng vào, trông như một anh sinh viên đại học trẻ tuổi, tràn đầy sức sống.
“Để tôi giúp chị.” Hạ Bách xắn tay áo đi đến bên cạnh Trình Lưu.
Có hai bệ rửa rau trong bếp, Quý Triều Chu đứng một bên để thái thịt, Hạ Bách đến vừa vặn đứng một bên cùng Trình Lưu.
Rau còn chưa rửa xong, Quý Triều Chu dừng tay, quay sang nói: “Trình Lưu, cô thái thịt đi.”
“Oh.” Trình Lưu nghe anh nói, vội vàng phủi tay.
Quý Triều Chu cởi chiếc tạp dề hoạt hình màu hồng đang đeo, đi đến trước mặt Trình Lưu, vươn tay đeo tạp dề cho cô, trầm giọng nói: “Đeo vào trước đi, lúc thái thịt sẽ bắn lên quần áo.”
Hạ Bách vừa kỳ cọ rau vừa mở miệng trêu chọc: “Đồ của tiền bối đã cũ rồi, cũng đến lúc phải thay đồ mới.”
Trình Lưu hận đến nghiến răng, cậu không nhìn thấy Quý Triều Chu đang đeo tạp dề cho tôi sao?!
Một khoảnh khắc hạnh phúc như thế mà nói cái gì không biết!
“Quay người lại.” Quý Triều Chu chạm nhẹ vào cánh tay Trình Lưu, bắt cô hơi xoay người lại, đứng sau lưng Trình Lưu, hai tay vòng qua eo cô rồi luồn vào, kéo hai dây tạp dề lên, chậm rãi buộc lại.
Hai người gần nhau đến vậy, khoảnh khắc này giống như Quý Triều Chu đứng sau lưng Trình Lưu và ôm cô vào lòng.
Sau khi buộc tạp dề, Quý Triều Chu quay sang nói với Hạ Bách: “Đúng là hơi cũ rồi, tôi sẽ cùng cô ấy đi mua cái mới.”
“…” Rau trong tay Hạ Bách sắp bị bóp nát.
Trình Lưu nhìn Hạ Bách, hai mắt sáng lên. Cô đã hiểu lầm trợ lý rồi, cậu ta ở đây là để giúp cô!
Ba người làm một mâm cỗ sáu món.
Quý Triều Chu học cách nấu ăn rất nhanh, anh chưa bao giờ thất thủ trước bất cứ thứ gì.
Sau khi tất cả các món ăn đã được dọn lên bàn, Trình Lưu và Quý Triều Chu ngồi đối diện nhau như thường lệ, còn Hạ Bách đứng ở bàn và nói rằng anh ta muốn khui chai rượu
“Cậu lái xe đến à? Vậy thì đừng uống.” Trình Lưu quay lại nhìn Hạ Bách rồi nói.
Hạ Bách không chịu, vẫn đứng khui rượu trước bàn ăn: “Hôm nay mừng tân gia nhà chị, theo lẽ tự nhiên là phải uống rồi.”
Nút chai được mở ra, Hạ Bách cầm lấy ly rót ba ly rượu, trước tiên bưng một ly đến trước mặt Quý Triều Chu, sau đó cầm hai ly còn lại bước đến chỗ Trình Lưu rồi ngồi xuống. Đặt một ly trước mặt cô, anh ta cười nói: “Nếu tôi say, thì tiền bối cho tôi ngủ nhờ nhà chị một đêm nhé.”
Quý Triều Chu ngồi đối diện trên bàn ăn, ngước mắt nhìn Hạ Bách ngồi bên cạnh Trình Lưu, nhẹ giọng nói: “Có tài xế.”
“Chở hộ được đó.” Trình Lưu nghiêm túc nói, “Chúng ta ở xa, cũng có thể gọi taxi.”
Hạ Bách vô thức nhớ tới lần Trình Lưu gọi taxi công nghệ cho mình: “…”
“Tiền bối, hoàn cảnh nơi đây không tồi, muốn yên tĩnh giữa ồn ào.” Hạ Bách đổi chủ đề, “Em nhớ trường đại học của chúng ta hầu như đều ở vị trí này. Mỗi lần ra vào đều có thể nhìn thấy đường phố sôi động.”
Trình Lưu đồng ý: “Tôi cũng nghĩ ở đây rất tốt.” Có crush sống ở nhà bên, đây là một vị trí tuyệt vời!
Quý Triều Chu nhìn rượu vang vừa mới lắng xuống trong ly, nghe Hạ Bách hồi tưởng thời đại học, anh chợt hỏi Trình Lưu: “Cô tốt nghiệp năm nào?”
“Sáu năm trước.” Trình Lưu đáp.
“Hồi cấp hai, tiền bối nhảy hai lớp.” Hạ Bách đằng sau bổ sung: “Lúc tốt nghiệp mới tròn hai mươi tuổi.”
Khoảng thời gian này là kỷ niệm riêng của anh ta và Trình Lưu, không có Quý Triều Chu. Thực chất Hạ Bách hơn Trình Lưu hai tuổi, anh ta nhập học ở độ tuổi thông thường, tốt nghiệp năm cuối đã là 22 tuổi.
Trình Lưu không ngờ rằng Quý Triều Chu sẽ hỏi mình, cô cũng rất tò mò về thông tin mà trang web chính thức của Nhiễm Sơn không có: “Còn anh thì sao?”
Quý Triều Chu xoay cái ly, nhìn rượu bên trong lắc qua lắc lại, sau đó chậm rãi trả lời: “Năm năm trước, tôi cũng tốt nghiệp vào năm hai mươi tuổi.”
“Còn trẻ hơn tôi.” Trình Lưu ngạc nhiên, “Anh cũng nhảy lớp?”
Tiểu Trình tổng cảm thấy đây chính là duyên phận của hai người!
“Chà.” Quý Triều Chu ngẩng đầu nhìn Trình Lưu, “Vậy, cô là tiền bối của tôi rồi.”
Hạ Bách ngồi cạnh thì tức đến mức suýt bật cười, học ở trường nào mà đòi gọi người ta là tiền bối?
“Phải.” Trình Lưu xác nhận, cô tốt nghiệp trước thì cô là tiền bối!
Đôi mắt đẹp của Quý Triều Chu mang theo nụ cười nhẹ, nhìn Trình Lưu thật sâu, khẽ gọi: “Tiền bối.”
Thanh âm của anh trong trẻo như dòng suối, tiếng gọi ấy khiến Trình Lưu cảm thấy tim mình tê dại, vành tai đỏ bừng. Cô chưa bao giờ biết rằng hai chữ “tiền bối” nghe lại hay đến vậy.
Ngồi bên cạnh Trình Lưu, sắc mặt Hạ Bách mấy lần thay đổi, anh ta ngửa đầu uống cạn ly rượu rồi sực nhận ra.
Quý Triều Chu đã biết tỏng Trình Lưu tốt nghiệp khi nào, những tài liệu này đã được lan truyền khắp nơi trên mạng, anh ta chỉ muốn dùng nó để gọi “tiền bối” một cách hợp lý.
HẾT CHƯƠNG 59
Lynn: Giờ còn ai sợ Triều Chu không đấu lại Hạ Bách không, bạn Chu cũng phúc hắc lắm chứ đùa. Tự dưng tui lại không thể xác định được giữa Trình Lưu và Triều Chu, ai mới là người nắm quyền chủ động trong mối quan hệ này