“Anh hàng xóm, hai cây bưởi kia đã được tưới nước chưa?” Trình Lưu đậu xe vào gara rồi quay gót chạy ra cổng, hỏi Quý Triều Chu ở nhà bên.
Tiểu Trình tổng không có ý gì khác, cô chỉ muốn nhân cơ hội để nói chuyện với bạn trai tương lai thêm vài câu, về phần cây bưởi có thể bị chết úng hay không thì cô không cần biết.
Quý Triều Chu nghiêng đầu đối diện với đôi mắt cười của Trình Lưu, đầu ngón tay đang rủ xuống bên người khẽ nhúc nhích, anh dừng lại một chút mới đáp: “Tôi tưới nước hồi sáng rồi.”
Dưới ánh trăng, giọng nói của chàng thanh niên mát lạnh mà êm tai như châu ngọc rơi vào đ ĩa bạc. Trái tim Trình Lưu hẫng đi một nhịp, cô ngập ngừng một lúc rồi nói: “Vậy sáng mai tôi lại đến tưới nước cho chúng.”
“…… Ừm.” Quý Triều Chu không từ chối.
Đó là cây của cô, chỉ mượn tạm vườn của anh để trồng, cô có chạy sang đây cũng không thể trách được.
Trình Lưu hắng giọng rồi hỏi tiếp: “Lần sau có thể là tối mai được không?”
Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng Quý Triều Chu lại hiểu rõ ngay lập tức. Cô đang hỏi anh về tin nhắn chiều hôm nay, về chuyện hai người sẽ ăn tối cùng nhau vào lần sau là khi nào.
Hàng mi của Quý Triều Chu rủ xuống, cái bóng đổ xuống hai bên sống mũi cao thẳng, giọng điệu của anh vẫn lạnh nhạt như mọi khi: “Tùy cô.”
“Vậy thì tám giờ tối mai, chúng ta cùng đến Cốc Vũ Quán nhé?” Trình Lưu lập tức chớp lấy thời cơ.
Quý Triều Chu ngước mắt nhìn cô, anh không nói lời nào, chỉ xoay người đi vào nhà.
Trình Lưu đứng bên ngoài dường như đã có được câu trả lời, tự tin nói: “Vậy hẹn gặp lại vào ngày mai nhé, anh hàng xóm.”
Cô theo bản năng nắm được một chút quy luật, hình như chỉ cần Quý Triều Chu không hoàn toàn đưa ra lời từ chối thì bản thân có thể tiến lại gần anh thêm một bước.
Không biết có phải là ở gần ánh đèn hay không mà khi Quý Triều Chu bước vào sân trước, sương giá bao phủ trên mặt anh bỗng tan biến đi mấy phần.
* * * * *
Trên xe, Vân Sắt vẫn nhắm mắt im lặng, Vân Phỉ ngồi bên cạnh nghĩ rằng mẹ nuôi mệt nên không dám phát ra tiếng động quấy rầy đến bà.
Về đến nhà, hộ lý bước ra hỗ trợ đỡ Vân Sắt xuống.
“Dì Vân, ngày mai con còn có lịch quay hình. Vậy bọn con đi trước ạ.” Vân Phỉ cúi xuống nói với Vân Sắt ngồi trên xe lăn, “Hai ngày nữa con lại đến thăm người.”
“Đi đi.” Giọng nói của Vân Sắt có vẻ mệt mỏi.
Sau khi con gái nuôi rời đi, Vân Sắt bảo hộ lý đẩy mình trở về phòng. Bà ngồi một mình trong phòng hồi lâu, đột nhiên bà đẩy xe lăn đến trước tủ sách, mở ngăn kéo trên cùng rồi nhìn chằm chằm tấm ảnh bên trong.
Đó là một bức ảnh cỡ 6 inch được để trong khung gỗ, trong hình là hai cô gái trẻ đang đứng trên bãi cỏ của biệt thự. Họ đang độ đôi mươi, chính là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời.
Vân Sắt nhìn cô gái bên trái có dáng người cao gầy, mái tóc dài đen mượt đến thắt lưng, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đào hoa hơi cong. Cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng, trong tay đang cầm một bó hoa. Song, bất cứ ai cũng sẽ bị cô ấy thu hút mà bỏ qua những bông hoa xinh tươi kia.
Dì Vân vươn tay vào ngăn kéo, chạm nhẹ vào khuôn mặt thiếu nữ bên trái, dần dần chìm vào ký ức, trên khuôn mặt gầy gò nở nụ cười, sau đó đôi mắt bà đỏ hoe: “Chị ơi……”
Triều Chu giống mẹ nó quá đi mất. Cho dù là ngoại hình hay tính cách, thậm chí cả tài năng điều chế nước hoa được trời phú đều là thừa hưởng từ mẹ ruột.
Nếu có thể, bà hy vọng Triều Chu có thể sống một cuộc đời bình thường an yên.
Nghĩ đến bầu không khí giữa Triều Chu và người hàng xóm tên là Trình Lưu tối nay, Vân Sắt nâng ngón tay khô héo lên lau giọt lệ trên mặt, sau đó đóng ngăn kéo, cầm điện thoại di động lên và bấm số của một người.
“Vân Sắt?” Quý Mộ Sơn vẫn đang làm việc, vừa nhìn thấy cuộc gọi thì lập tức nghe máy, lo lắng không biết con trai mình đã xảy ra chuyện gì.
“Cái cô Trình Lưu là ai?” Vân Sắt đã khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, “Mấy người nói rằng chuyện vệ sĩ trước đó chỉ là hiểu lầm, vậy chuyện gì đang xảy ra?”
Vân Sắt và Quý Mộ Sơn cũng không có mối quan hệ gì, đặc biệt là sau cái chết của Vân Nhiễm, họ chỉ thỉnh thoảng liên lạc với nhau vì Quý Triều Chu.
Là chuyện này?
Quý Mộ Sơn đặt cây bút trên tay xuống, giải thích một cách đại khái: “Trình Lưu là người sáng lập Công nghệ Thần Ẩn, cô ta nhận lầm người. Chúng tôi vừa vặn có nói chuyện qua vào tháng trước, Triều Chu nhìn thấy giao diện Wechat của Trình Lưu nên mới nghĩ rằng cô ta là vệ sĩ do tôi thuê đến. Cả hai đều có hiểu lầm nhưng cũng may là sau đó đã được giải quyết.”
Vân Sắt không hiểu lắm nhưng bà còn có nghi vấn khác: “Tại sao Trình Lưu lại trở thành hàng xóm của Triều Chu?”
“Lý Đông thân với cô ta hơn, đúng lúc Trình Lưu cũng muốn mua một căn biệt thự ở nội thành nên ông ta đã để lại một căn cho Trình Lưu.” Quý Mộ Sơn đứng dậy, thần sắc nghiêm nghị khẽ thả lỏng, Triều Chu không xảy ra chuyện thì tốt rồi.
“Tối hôm nay tôi tình cờ đụng phải Trình Lưu vừa đi làm về.” Vân Sắt không kể thêm mà chỉ nói, “Chẳng phải cái ông Lý tổng đó nói rằng hàng xóm không thường xuyên về nhà sao?”
“Đúng là Trình Lưu thường xuyên đi công tác.” Mặc dù Quý Mộ Sơn không thân với Trình Lưu, nhưng từ lâu ông đã nghe nói rằng cô là một người cuồng công việc, “Cô hỏi chuyện này để làm gì?”
“Tối nay tôi thấy cô ta chào hỏi Triều Chu.” Vân Sắt khẽ giật chiếc khăn choàng trên người, “Chỉ là cảm thấy hơi kỳ lạ, Triều Chu rất ít khi giao du với mọi người.”
Quý Mộ Sơn cũng không lấy làm ngạc nhiên: “Trình Lưu là tuýp người có thể bắt chuyện với bất kỳ ai. Với tính cách của bản thân, Trình Lưu thậm chí có thể nói chuyện với cả tảng đá.”
Ông nhớ lại ngày hôm đó mình gặp Trình Lưu ở cổng biệt thự. Rõ ràng ông không muốn phản ứng lại Trình Lưu nhưng kết quả là sau đó, Quý Mộ Sơn lại có cảm giác như đang gặp bạn vong niên*, suýt thì nói chuyện với Trình Lưu về con trai mình. May mắn là sau đó ông đã kịp thời tỉnh táo lại.*bạn vong niên: những người bạn chênh lệch về tuổi tác, nhưng lại có sự thân thiết và đồng điệu với nhau như bạn bè cùng trang lứa.Nhưng trải qua lần này, Quý Mộ Sơn biết rằng người như Trình Lưu rất biết giả bộ, kỹ năng tán dóc phải thuộc hạng nhất.
“Thế à……” Vân Sắt ngạc nhiên, bà thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra chỉ là một người có thể làm thân với bất kỳ ai.
Bây giờ nghĩ lại, Triều Chu lúc đó cũng không đáp lại Trình Lưu.
Chỉ là bầu không khí giữa hai người họ khiến bà nhớ tới dòng chảy vi diệu giữa Quý Mộ Sơn và chị gái của bà lúc mới quen.
Đôi khi Vân Sắt thà rằng Quý Triều Chu vĩnh viễn được mọi người yêu thương chứ không cần dành tình yêu sâu đậm cho một ai. Những thứ khắc vào trong xương tủy của nhà họ Vân sẽ không ngừng ăn mòn và hủy hoại một con người.
* * * * *
Lúc nửa đêm, Trình Lưu lại quấy rầy Uông Hồng Dương, thuật lại bước tiến triển của ngày hôm nay và hỏi anh ta rằng có thủ đoạn mới nào để mình có thể tiến xa hơn không.
Uông Hồng Dương nhìn chằm chằm vào tin nhắn Wechat trên điện thoại, đột nhiên trợn trắng mắt.
Mẹ kiếp! Vì sao Trình Lưu giỏi vậy?!
Cô ta thậm chí có thể nghĩ đến việc trồng cây ăn quả của mình ở trong vườn của người khác! Đã thế còn thành công!
Thế cớ làm sao mà yêu đương với mình nửa năm, lúc nào cũng trưng cái vẻ gái thẳng cương trực vậy?
Chả phải Quý Triều Chu kia chỉ đẹp hơn mình có chút xíu thôi sao?
Hừ, đúng là phụ nữ!
Tuy nhiên vì tấm bảng vàng, Uông Hồng Dương chọn cách nén giận và tiếp tục nghĩ kế cho bạn gái cũ: [Vậy thì sau này, sáng nào cô cũng có thể chạy sang nhà anh ta để tưới nước cho cây, lâu ngày sinh tình.]
Trình Lưu ngẫm nghĩ, cảm thấy anh ta nói rất có lý, chuyển khoản 6,6 NDT rồi chuẩn bị đi ngủ.
Uông Hồng Dương xỉu ngang: [6,6 NDT?] (Lynn: khoảng 24 nghìn VND)
Cô ta cho tiền bọn ăn xin trên mạng à?
Trình Lưu trả lời: [Đề nghị của anh hôm nay quá tầm thường, lần sau tiếp tục cố gắng.]
Uông Hồng Dương câm nín, trong lòng giận sôi mà không biết làm sao.
* * * * *
Sáng sớm hôm sau, Trình Lưu mang theo một bình tưới bằng nhựa màu đỏ, bên trong đựng hơn phân nửa bình nước rồi chạy vài vòng quanh biệt thự. Cổng nhà hàng xóm mở ra, cô lập tức giả bộ vừa ngủ dậy, đi sang tưới nước cho cây bưởi.
Quý Triều Chu đang tỉa cành hoa nên không quay lại nhìn cô.
Trình Lưu cầm bình tưới đến trước hai cây bưởi, tùy tiện tưới một ít nước, sau đó ‘cọ’ đến bên cạnh Quý Triều Chu, chủ động nói: “Có cần tôi giúp anh tưới nước cho hoa không?”
Tầm mắt Quý Triều Chu rơi vào bình tưới màu đỏ làm từ nhựa chất lượng kém, mấy lần dời mắt rồi lại bị hấp dẫn nhìn qua.
Từ lần đi siêu thị mua đồ với Trình Lưu đến chuyện cô xới tung sân vườn thành một đống hỗn độn, và bây giờ là chiếc bình tưới nước trong tay. Gu thẩm mỹ của cô luôn phá vỡ điểm mấu chốt của Quý Triều Chu.
Dưới ánh mặt trời, bình tưới làm từ nhựa có màu đỏ chót xấu đau xấu đớn, xấu đến đau mắt người nhìn.
Quý Triều Chu đột nhiên cất cây kéo rồi đi vào nhà. Lúc trở ra, trong tay anh là một chiếc bình tưới hoa làm bằng thép màu ngà, anh đưa nó cho Trình Lưu.
“Cho tôi?” Trình Lưu sững sờ, cặp mắt lập tức sáng lên, anh ấy tự dưng lại tặng đồ cho mình!
Quý Triều Chu nhìn bình xịt nước bằng nhựa trong tay cô, bình tĩnh nói: “Chất lượng quá kém.”
Trình Lưu lập tức đặt bình tưới trong tay xuống, đưa tay nhận lấy bình tưới bằng thép do anh đưa cho: “Tôi nhất định sẽ trân trọng tình……”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Quý Triều Chu, cô chậm rãi nuốt ‘tình yêu của anh’ mà mình định thốt ra, cứng ngắc đổi nó thành ‘chiếc bình của anh’.
Trình Lưu lại đổ đầy nước và giúp Quý Triều Chu tưới hoa.
“Tại sao chậu linh lan không được trồng trong vườn?” Cô nhìn quanh vườn, tò mò hỏi.
Chậu hoa linh lan cô mang về từ vụ hỏa hoạn vẫn được để ở phòng khách.
Nhìn thấy Trình Lưu đang định tưới một loài hoa khác, Quý Triều Chu nhíu mày, bước nhanh ngăn cản động tác của cô: “Bọn chúng không cần tưới.”
Trình Lưu cúi đầu ghi nhớ những loài hoa không cần tưới nước, để sau này bản thân không tưới nhầm nữa, ngược lại bỏ qua việc Quý Triều Chu đang nắm cánh tay mình. Nếu không Tiểu Trình tổng sẽ khấp khởi mừng thầm trong lòng cho xem.
Quý Triều Chu nhanh chóng rút tay về, thấy Trình Lưu đã cất bình nước đi, anh lùi lại vài bước rồi mới nói: “Linh lan ưa bóng râm.”
Anh đang trả lời câu hỏi vừa rồi của cô.
“Ồ.” Trình Lưu đã nghe thấy, cô ghi nhớ toàn bộ những loài hoa phía bên phải sân, sau đó mới nghiêng đầu nhìn Quý Triều Chu: “Anh đổi nước hoa rồi à?”
Không còn đậm mùi đàn hương quạnh quẽ, mà giống như gió biển mát rượi, nhưng Trình Lưu cảm thấy sự ẩm ướt ngọt nhẹ xen lẫn trong đó chưa bao giờ thay đổi.
Quý Triều Chu khẽ giật mình, hôm nay anh không dùng Di Độ, nhưng mùi hương mới điều chế tối qua còn dính trên góc áo, mùi cũng không nặng.
Những người nhạy cảm với mùi hương thường thích sử dụng hương trầm, nhưng Trình Lưu…… ngoại trừ lần đó xịt Di Độ thì về sau không còn thấy mùi nước hoa trên người cô nữa. Cô rõ ràng không phải là một người thích sử dụng nước hoa.
“Cô có khứu giác rất tốt.” Anh rũ mắt xuống nhìn những bông hoa trước mặt, nói với vẻ bình thản không gợn sóng.
Mình được crush khen kìa!
Đôi mắt Trình Lưu cong lên, vẻ mặt có chút tự đắc: “Tôi chỉ ngửi được mùi trên người anh thôi, những mùi tào lao khác thì tôi không phân biệt được.”
Cô không nhận ra những gì mình vừa nói giống như trên người Quý Triều Chu có mùi đặc biệt nồng nặc. (Lynn: hôi nách hay gì)
Trình Lưu nghi ngờ vô cùng nghiêm trọng rằng bản thân lại bị Quý Triều Chu lườm. Mặc dù Quý Triều Chu chỉ liếc cô bằng ánh mắt lạnh băng, nhưng Trình Lưu cứ có cảm giác anh đang lườm mình.
Thấy Trình Lưu vẫn còn chưa chịu đi, Quý Triều Chu lạnh lùng hỏi: “Cô không cần đi làm sao?”
“Đi làm?” Cuối cùng Trình Lưu cũng tỉnh táo lại, nhìn đồng hồ rồi cầm theo bình tưới lùi lại, “Vậy tôi đi làm đây, tối gặp lại.”
Không lâu sau, một chiếc SUV màu đen từ nhà bên lái ra. Lúc đi ngang qua cổng nhà Quý Triều Chu, Trình Lưu còn đặc biệt hạ cửa xe xuống, vẫy tay chào tạm biệt với anh như thể mối quan hệ giữa hai người rất tốt.
Quý Triều Chu thôi không nhìn nữa, tầm mắt dừng trên mặt đất, toàn thân chợt sững người.
Cái bình tưới xấu xí này vẫn còn ở đây.
Thật lâu sau, Quý Triều Chu duỗi hai ngón tay ra nhấc cái bình tưới màu đỏ chót cách xa vườn hoa của mình, anh đi tới phía bên trái sân trống trải trơ trọi rồi đặt nó bên cạnh cây bưởi con.
Khi nào Trình Lưu quay về, phải bảo cô ấy mang nó đi.
HẾT CHƯƠNG 32
Lynn: chương này đã giải đáp chút về lý do dì Vân (tức Vân Sắt) khá tiêu cực khi cảm nhận được giữa Trình Lưu và Triều Chu có gì đó. Càng đọc về sau thì mình có thể hiểu được phần nào chuyện này. Vấn đề tâm lý của Triều Chu rất nghiêm trọng, cậu ấy thường xuyên làm hại bản thân, tự hành hạ mình khi có cảm xúc tiêu cực. Dì Vân sợ rằng bi kịch sẽ lặp lại với cháu trai bởi chị gái của bà cũng vì quá yêu một người mà chết.