Hắn cất lại chiếu chỉ, cầm một tấm khác lên đọc:"Tướng quân Phục Nghiêm Xương phong làm Phục Hầu gia, con trai Phục Nghiêm Xương làm đại tướng quân."
Bên trong triều không khỏi ồn ào to nhỏ.
"Tể tướng hôm lại bệnh không thượng triều"
"trước nay dù bệnh nặng cũng đến mà"
"Tể tướng lạ thật"
Hiên Viên Vô Cực lạnh lẽo âm trầm tỏa ra sát khí, liếc mắt nhìn quần thần đang ồn ào.
Nàng ấy đến Phủ Tể tướng ở rồi, hắn phải đến mới gặp nàng mà gặp nàng lại phải thấy mặt lão già kia.
Hắn nhíu mài thật chặc, trong mắt nổi lên giông bão.
………………………………………………………………………………………………………
Phủ Tể tướng
Phục Liên được nô tì thay phục màu trắng viền đỏ điểm hoa trắng thêu nổi tinh xảo. Tà váy áo dài trải xuống đất. Tóc được vấn đơn giản nhưng vẫn phù hợp với bộ váy.
Nàng liền điểm lên trán ba cánh hoa cho giống trong phim cổ trang.
Nhẹ nhàng lả lướt đi đến căn nhà gỗ ở giữa hồ sen rộng lớn, ngồi xuống.
Đông Phương Lãng ưu nhã 10 phần thanh tao thoát tục, làm nàng liên tưởng đến một tiểu thụ nhẹ nhàng tri thức × lão công tướng quân mạnh bạo.
Đông Phương Thâu:"Liên nhi ăn thử món bánh đậu xanh ngọt này đi" ông gắp cho nàng một miếng bánh.
Phục Liên cũng lười cầm đũa, dùng tay nâng miếng bánh hình vuông lên miệng. Bánh vào miệng đã tan, ngọt nhẹ hòa cùng hương thơm của đậu xanh. Ngon đến lạ thường.
Nó lại làm nàng nhớ đến tiểu Bạch. Cmn mình để quên tiểu Bạch ở quân doanh rồi.
"cha con đến quân doanh đón tiểu Bạch"
Đông Phương Lãng cười khẽ:"Liên nhi an tâm ca đã cho người đem tiểu Bạch cùng sáo của muội về đây vào sáng sớm."
"cảm ơn ca ca"
Từ ngoài sau, tiểu Bạch lao đến bên nàng ư ử buồn bã. Dúi mõm vào tay nàng, sao lại bỏ ta ở đó một mình. Xấu xa.
"cha, hôm nay cha không thượng triều sao."
Đông Phương Thâu:"cha không đi. Muốn ở bên nữ nhi bồi đắp tình cảm."
Nàng không nhịn được mà khẽ cười. Trò chuyện cùng hai người họ làm nàng rất thoải mái. Không cần phải suy nghĩ câu cứu như ở Phục gia.
Ở cổ đại cũng không quá mưu mô như nàng thấy trong phim.
Đông Phương Lãng tươi cười hết mức, hắn chưa từng thoải mái như vậy. Liên nhi giống như một đóa hoa xinh đẹp cao quý mà nhẹ nhàng điềm đạm.
Lúc cần mềm yếu không cứng rắn, lúc đã cứng rắn không mềm lòng. Việc nàng chém giết địch hay bóp cổ Hồng Bát, vạch trần Đông gia đều làm hắn phải ngỡ ngàng.
Đông Phương Thâu thân làm tể tướng dù sao việc cũng rất nhiều. Ăn xong liền phải đi.
Đông Phương Lãng dẫn nàng đi dạo hoa viên ở đây, cùng nhau đánh đàn thổi sáo. Tiểu Bạch vẫn như cũ luôn nằm gác mõm lên chân nàng nhắm mắt ngủ khi nàng thổi sáo.
Hiên Viên Vô Cực nhảy tường đi vào, quản gia chẳng buồn mà đi báo cáo.
Hắn đi thẳng đến thư phòng, chân đạp cửa cao ngạo đi vào:"lão già Liên nhi đâu."
Đông Phương Thâu tay cầm viết phóng qua:"cút khỏi nhi nữ của ta nghịch đồ".
Hiên Viên Vô Cực dùng hai ngón tay bắt lấy bút, bẻ đôi ra nói:"lão sư à ai đã làm nghịch đồ."
Đông Phương Thâu:"lăn xa con gái ta chút cẩn thận ngày nào ta cắt đầu ngươi."
Hiên Viên Vô Cực cười khinh phóng lại cây viết bị gãy làm đôi về phía ông:"lão sư đánh không lại ta đâu."
Phục Liên vừa vào đặt chân vào cửa thấy cây viết phóng đến ông vội hét lên:"chaaa."
Đông Phương Thâu định tránh né rồi lại thôi, bút mặc đập vào má ông để lại một mảng mực lớn.
Nàng vội chạy đến ngồi bên, lấy khăn tay ra lau mực:"cha có bị bút làm xước mặt không".
Ông lắc đầu:"cha không sao, Thần Hi Vương gia chỉ lỡ tay thôi."