Hiên Viên Vô Cực dựa lưng vào cột chạm trổ rồng:"hoàng thượng chớ lo lắng. Liên nhi sẽ được thần rước về phủ."
Bên ngoài cánh cửa bị đạp mở toang ra, Đông Phương Thâu mặt hầm hầm đi vào:"Thần Hi vương nghĩ ngợi thật phong phú."
Hiên Viên Tấn nhìn xem hổ báo cắn nhau mà tâm không xao động. Hắn không có tâm trạng.
Ông cũng không bản thân và con trai đều đau khổ vì nữ nhân ở núi Lộc Đồng cách xa ngàn dặm.
…………………………………………………………………………………………………
Phục Liên ngồi thưởng trà, Quy Phụng lên tiếng trước:"chắc ngươi đã biết đứa bé trong bụng của ta là....ha"
Phục Liên ngước lên nhàn nhạt nói:"ngươi điên à, nói phải nói hết câu. Bổn quận chúa không rảnh đoán đông tây."
Quy Phụng cũng không hề tức giận:"ngươi nhớ đến tham dự."
Nàng đặt ly trà xuống, khoing báo trước mà tát như trời giáng xuống:"nói chuyện với quận chúa mà xưng 'ta ngươi'. Gia giáo nhà Lễ bộ Thượng thư thật hay."
Quy Phụng tay ôm mặt nóng rát đến sưng tấy, khóe miệng cũng rỉ máu:"quận chúa đừng quá đáng. Ta đang mang thai."
Phục Liên che miệng khẽ cười:"bây giờ ngươi nên lăn ra sàn rồi nói động thai mới đúng chứ. Hay ngươi căn bản không mang thai."
Quy Phụng đập tay lên bàn:"cô đừng quá đáng. Ta sẽ không làm tổn hại đến con ta và chàng."
"bổn quận chúa không rảnh nói chuyện với ngươi" nàng đứng lên thì cửa vừa vặn mở ra, Phục Tử Ngân, Phục Nhân Khanh và Phục Sanh bước vào.
Giống đánh ghen nhở?
Phục Sanh vẫn vẻ mặt long chong như trẻ trâu đi đến:"quận chúa."
Nàng nhăn mài lùi lại hai bước lớn, thằng này trẻ trâu phết. Ở Phục gia nàng cũng khó ở với hắn.
Phục Liên:"đông vui thật đấy."
Phục Tử Ngân đi đến chỗ Quy Phụng, đưa tay lên lau vệt máu bên miệng:"cô quá đáng rồi. Phụng Phụng đang mang thai đó."
"cô ta mang không phải ta, nếu sợ vậy cô ta mời ta đến đây làm gì a?"
Quy Phụng đè tay Phục Tử Ngân lại lắc đầu:"đừng mà, quận chúa có lẽ chưa chấp nhận được. Dù sao hai người cũng từng là tỷ muội đừng làm quá lên."
Phục Nhân Khanh:"ra ngoài một lát"
"đi" lâu rồi chưa đấu võ mồm với tên này. Chờ mong thật.
Hắn dẫn nàng lên tầng cao. Gió lớn lại nổi lên làm tóc nàng bay cả lên. Lá tre cũng bay lượn trong gió như con chuồng vô hồn trong gió thoi đưa.
Nàng đón lấy một chiếc lá đưa lên xem dưới ánh mặt trời.
Phục Nhân Khanh:"không ngờ ta và cô lại cách biệt thân phận đến vậy."
"ta cũng không ngờ Phục thiếu soái hôm nay lại không nói móc họng ta" Nàng cười đến rực rỡ.
Hắn bực dọc trong người vô cớ hét vào mặt nàng:"khốn khiếp" rồi quay đi.
Phục Liên:"......."
Nàng dựa lưng vào lan can gỗ, ngước mặt lên nhìn trời xanh biếc. Mây bay tự do khắp nơi, không hẹn ngày gặp lại.
Hình như Thẩm Du cũng còn hai ngày nữa là thi xong rồi. Thời gian trôi nhanh quá, nhanh đến nỗi nàng sắp quên mất tình yêu chớm nở nhanh tàn của mình rồi.
Có lẽ nàng không hợp với những thứ lãng mạng như tình yêu.
Phục Liên thở dài rồi bước đi.
…………………………………………………………………………………………………
A Nhu không về phủ mà chạy đến Thần Hi phủ, Long Nhất đứng trước cửa chặng nàng lại.
A Nhu vỏn vẹn ba chiêu liền khóa tay hắn ra sau:"hôn sự vương gia các người mặc đồ gì."
Long Nhất cười khẽ khí phát hiện, ngã người ra sau:"hôn ta, ta nói ngươi nghe"
A Nhu căn bản không có tâm trạng đùa giỡn, nhe răng cắn lên cổ hắn rõ đau.
"aaaa ta nói mà. Đừng cắn nữa."
A Nhu:"nói"
Long Nhất:"điện hạ mặc hắc y thêu chim trĩ đỏ."
Nàng buông hắn ra lên ngựa phi nhanh về phủ Tể tướng, ra lệnh cho toàn bộ người thuê thùa cấp tốc làm bộ hắc y phục thêu chim trĩ đỏ. Kiệu trùm màu đen vẽ hoa mẫu đơn đỏ cùng hạt trắng dưới tán cây mai đỏ.
Đông Phương Lãng không hề rảnh tay, hắn đến tiệm rèn đúc vũ khí chuyên dụng của quân đội đặt làm hai đoản đao ngắn sắc nhọn, mỏng nhẹ.
Đông Phương Thâu tuy vui vì không mất con gái nhưng ông không muốn con gái tự hành hạ bản thân đến thân sơ thất sở như vậy.
Sợ người trong phủ thêu không đẹp để đi phá hôn lễ liền vào hoàng cung mượn nhờ người thêu của Thái Hậu đến.
Họa sĩ vẽ lên kiệu cũng là người phác họa chân dung của các cung phi.