Phục Khải Minh về nhà đối chức với cha nhưng không thành, tức giận dọn đồ đến thao trường ở.
Phục Nhân Khanh ôm tay trước ngực dựa lưng vào cửa nói:"đại ca Phục Liên đó không đáng cho huynh xung đột với cha đâu. Huynh quên nàng ta từng làm gì sao?"
Phục Khải Minh liếc mắt nhìn qua:"muội ấy mới là ruột thịt với chúng ta, Phục Tử Ngân kia làm đệ điên dại như vậy sao. Nhưng nàng ta có thay đổi ra sao vẫn là một kẻ ngốc."
Phục Tử Ngân từ ngoài đi vào,lạnh lùng nói:"đại ca huynh nói ta vẫn ngốc sao." Nếu theo phe nàng ta phá kế hoạch trả thù thay nguyên chủ thì..... ngươi cũng chết.
Phục Khải Minh không thèm trả lời, thu dọn tay nải xong rời đi.
Cuộc sống của Phục Liên ở thao trường không phải quá cực khổ. Sáng tưới rau trưa phụ nấu tối quét dọn nhà bếp.
Cứ vài ngày thì Phục Khải Minh lại đưa nàng đi gặp gỡ nhiều người, luyện võ đấu kiếm.
Các binh sĩ kia lúc đầu cũng khinh khỉnh rồi thách đấu với nàng. Tất nhiên nàng đều dành chiến thắng.
Sáng sớm tinh mơ, nàng vừa tưới rau vừa tám chuyện với mấy người nấu bếp rảnh ruồi sáng sớm chạy đến chơi.
Phục Liên lấy nước dưới giếng lên tưới rau mà tay cũng sắp lên cơ bắp.
Mới đó đã nữa tháng trôi qua, nàng cũng quen dần với cuộc sống thao trường. Bây giờ nữ chính chắc đã chiếm được trái tim của nhiều người rồi.
Buổi tối đang quét lá trước cửa thao trường thì một đám người cưỡi ngựa như gió chạy vào trong. Chắc là có chuyện gấp đi.
Phục Nghiêm Xương trên ngựa nhìn thấy con gái đang quét lá mà tim như đang rỉ máu. Chẳng lẽ con không cúi đầu cầu xin nữa sao, đã nữa tháng rồi.
Trong đại sảnh thao trường, rất nhiều người tước vị cao đứng xung quanh bàn bản đồ lớn.
Đông Xiêm chỉ tay vào đường biên giới:" quân Tề đã đánh đến đây rồi Phục tướng quân."
Trong quân đội Phục gia nắm giữ binh quyền thứ hai sau Hiên Vương, quân quyền ngang hàng với Kinh Vương.
Lần này Hoàng thượng hạ chiếu chỉ cho Phục Khải Minh dẫn đầu trận đánh Tề này.
"Đông Xiêm lần này phải tẩn bọn Tề đó tránh ra ngàn dặm, lương khô, thảo dược sau một nén nhang sẽ được đưa đến." Phí Quang Tân nói.
Phục Khải Minh bước ra hành lễ nói:"Phục tướng quân lần này để con dẫn đầu đi."
"được con dẫn đầu năm quân 5 vạn đi nghênh chiến." Ông lấy lệnh bài trong người đưa ra.
Binh sĩ ngay sau đó được tập hợp lại, đao kiếm áo giáp chuẩn bị sẵn sàng. Thời gian không quá một tách trà đã lên đường.
Phục Liên vẫn đứng ngoài cổng, Phục Khải Minh thân mặc chiến bào nhảy xuống ngựa ôm lấy nàng:"huynh đi rồi thì xin cha về nhà đi."
"ca đi cẩn thận"
Phục Khải Minh buông nàng ra lên ngựa, hô to:"khởi hành."
Nàng không nhìn theo nữa mà cất chổi đi về phòng. Tiểu Bạch cọ cọ đầu vào chân nàng.
Phục Liên ngồi lên giường suy tư nhìn tiểu Bạch. Theo nguyên tác sau trận đánh này Phục Khải Minh mất đi một cánh tay.
Trận này vẫn hoàn toàn thất bại thành trì bị lấy mất. Binh lính thương vong vô số. Nhưng đến lúc nam phụ ra tay thì lấy lại thành trì đuổi quân Tề ra khỏi ranh giới biên ải 500 dặm.
Mình có nên đi cứu hắn không? Mình xuyên vào đã là đổi nguyên tác cứu ca ca chắc vẫn ổn, ở đây chỉ hắn là tốt với mình.
Năm ngày sau, năm ngày sau mình sẽ đi.
Phục Nghiêm Xương bước vào phòng, nghiêm mặt nói:"con biết sai chưa"
Tiểu Bạch nhe răng gầm gừ nhẹ, nàng đặt tay lên đầu nó xoa xoa trấn an:"cha tốt hơn nên cẩn thận Lương quản gia lỡ ngày nào đó hắn....."
Ông tức giận cắt ngang lời nàng:"con nói nhăng nói cuội, Lương quản gia từng cùng ta chinh chiến."
Vậy đó sau này ông mới nhận ra Lương quản gia âm mưu thâm sâu. Nàng cười khẩy:"con buồn ngủ".
Nàng nằm lên giường đắp chăn nhắm mắt ngủ. Tiểu Bạch cũng chui tọt vào ổ nhỏ nàng làm cho nó.
Ông tức giận đóng cửa đi ra ngoài, Tử Ngân vẫn là ngoan ngoãn hơn.
Trong mấy ngày này nàng điên cuồng tập luyện, không kể ngày đêm. Tin tức biên cương vẫn truyền về ngày ngày, có tốt có xấu.
Đến tối ngày thứ tư, nàng mặc giáp của binh sĩ thường mang theo kiếm bên hông. Ngồi xổm nói với tiểu Bạch:"ở lại một mình nhớ đi xuống bếp tìm đồ ăn đó."
"gâu gâu"
Nàng xoa xoa đầu nó rồi quay đi, ra đến chuồng ngựa cưỡi con hắc mã lúc đến. Hắc mã này là của 'Phục Liên' thuần hóa trên đường về Phục gia.
Phục Liên thúc ngựa trong đêm rời đi. Bây giờ rời đi đến thẳng chiến trường cứu giúp, ha ha.
Chẳng mấy chốc nàng đã đến chiến trường, tuyết trắng đã bị nhuộm đỏ màu máu. Xác chết la liệt khắp nơi. Âm thanh kiếm, thương va nhau 'kẻng kẻng'.
Nàng thấy ca ca đang trên ngựa đánh với cả ba tên. Đánh như vậy không bị chặt mất cánh tay mới lạ.
Phục Liên rút kiếm ra, từ xa thúc ngựa như bay đến. Trên đường qua đó, kiếm đã nhuốm máu tươi, nhỏ từng giọt xuống mũi kiếm.
Hai tên kia đánh hai bên, têm còn lại định chặt tay Phục Khải Minh. Nàng phi ngựa đến, nhanh tay hơn chém bay đầu tên đó.
Máu bắn tung tóe khắp nơi. Hai tên kia chỉ trố mắt nhìn, hét lớn:"Tướng quânnnnnn".
Phục Khải Minh bất ngờ gấp bội:"Phục Liên."