• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương quản gia cùng Lương ma ma dẫn theo một đám nô tì cùng vài người nô bộc nam đến.

Lương quản gia nhìn nàng, nói:"tiểu thư ban nãy người đi đâu".

"ồ ta phải thông báo cho quản gia sao" Phục Liên hạ sáo xuống, cười khẩy nhìn.

Lương ma ma mập mạp đi đến, không hành lễ gì cả, thẳng thắng nói:"Tướng quân nói phải theo sát tiểu thư tránh người làm loạn".

Nàng bắt chéo chân, cười tủm tỉm hỏi:"nếu làm loạn".

Lương ma ma chỉ về phía sau:"bọn họ sẽ bắt tiểu thư lại xử theo gia pháp".

"haha một đám người hầu như các ngươi dám nói vậy sao" nàng ôm bụng cười lớn, cha à lần này là người làm thật sao.

Lương quản gia đi đến trước nàng:"Ngũ tiểu thư đã nói"

Phục Liên đứng lên, đạp thẳng vào bụng Lương quản gia làm ông ta ngã lăn ra đất:"người thì nói cha ta, người thì nói Ngũ tiểu thư. Ta nên tin ai đây". Được‎ copy‎ 𝘁ại‎ ﹛‎ 𝘁‎ 𝐫𝒖m𝘁𝐫𝒖y𝖾𝓃﹒VN‎ ﹜

Lương ma ma chạy đến đỡ, lớn tiếng hét lên:"tiểu thư làm loạn còn không mau bắt lại" con nha đầu chết tiệt, phải xử nó trước khi nó nói chuyện cắt xén tiền.

Nàng tay không phút chốc đánh bọn họ thành đầu heo, ai cũng nằm dưới đất rên rỉ. Lương ma ma đi đến tát nàng một cái trời giáng nhưng không ngờ tay bị bắt lại. Nàng tát bà ta cái 'chát' thanh lãnh, 5 ngón tay đỏ hằng trên mặt già nua.

3, 2, 1 xuất hiện.

Phục Tử Ngân chạy vào đỡ Lương ma ma đang nằm trên mặt đất dậy. Phục Nghiêm Xương tức giận đi vào, quát lớn:"con đang làm trò gì vậy"

"như người thấy"

Một tình tiết không thể thiếu trong tiểu thuyết. Mình thật là giỏi, sau này nên nghĩ đến làm thầy bói xem sao.

Ông nhanh chóng đi đến:"con đánh Lương quản gia cùng Lương ma ma mà không biết hối lỗi sao". Ông đưa tay lên cao định tát xuống.

Nàng nhanh chóng lùi về sau năm bước, né đi cái tát đó. Nó mà đến mặt chắc lệch quai hàm mất.

"Sao người không hỏi bọn họ đến đây làm gì" Tiểu Bạch ngồi trước chân nàng như muốn bảo vệ, giương mắt nhìn về phía trước.

Ông trừng mắt lớn:"con đánh người là sai rồi"

Ôi trời ạ! Nghe câu này như mấy bà hàng xóm châm chọc vậy. "Họ muốn......"

Phục Tử Ngân cắt ngang lời nàng:"tỷ đánh ma ma đến vậy mà còn cãi lý sao. Tỷ quá đáng lắm" xem cô xử lý ra sao. Cha đã nhìn thấy cô ra tay rồi, đây là giá cho việc phá kế hoạch của ta.

Phục Khải Xương lạnh lẽo nhìn nàng:"lần này con làm sai mà còn trốn tránh. Đi đến thao trường 1 tháng cho ta."

Nàng cung kính:"vâng thưa Tướng quân"

Ông khẽ nhíu mài, lúc trước bị phạt đến thao trường không phải sẽ khóc lóc cầu xin sao. Rốt cuộc Hoàng Quý phi nói gì mà con bé thay đổi như thế.

Phục Liên vắt sáo bên hông vào phòng lấy kiếm rồi cùng hai binh sĩ rời đi.

Nàng leo lên hắc mã đặt tiểu Bạch phía trước. Một người lính cưỡi ngựa phía trước nàng chính giữa người kia phía sau. Thúc ngựa đi đến thao trường ở ngoại thành.

Thà đi thao trường chịu khổ còn hơn quỳ ở Từ đường Phục gia. Nguyên tác là mình phải quỳ tận 5 ngày.

Phục Nghiêm Xương quay người rời đi. Phục Tử Ngân đỡ Lương ma ma đứng lên:"vất vả cho người rồi"

"không sao, ta đã hứa với phu nhân sẽ chăm sóc người thật tốt mà"

Hừ, vậy mà năm xưa mặc cho kế mẫu hành hạ ta, bà cũng quá giả tạo rồi. Gió chiều nào theo chiều đó.

Phục Liên nếu ngươi không phá hỏng kế hoạch của ta ta cũng sẽ không vô tình đến thế. Nhưng ngươi quá phiền phức.

…………………………………………………………………………………

Phục Liên dắt ngựa vào chuồng, được một người chăn ngựa khá trẻ chỉ cách buộc dây.

Phục Khải Minh từ xa chạy đến:"muội lại làm gì để cha nổi giận vậy".

Nàng ôm kiếm trước ngực, nói:"Lương quản gia cùng Lương mama kia đến gây sự, cha vừa về đến. Tức giận đưa muội đến thao trường chịu phạt".

Phục Khải Minh nắm chặc vai nàng, vẻ mặt nghiêm trọng nói:"muội biết đến đây chịu phạt là phải làm gì không.

Là đến đây giạt giũ, nấu ăn, gánh nước, dọn chuồng ngựa, nghiêm trọng hơn muội nghĩ đó." quan trọng hơn nơi đây toàn nam nhân.

Nàng biết hắn lo lắng việc gì, nói:"có ca ca ở đây muội mới không sợ"

"chỗ này là thao trường, vô số nhóm tướng sĩ khác nhau. Muội thì xinh đẹp như vậy ta có ba đầu 6 tay cũng không chắc bảo vệ được muội".

Phục Liên cười trừ, lơ đãng nói:"trời sắp tối rồi".

Phục Khải Minh không nói gì dắt nàng về phòng của mình. Tiểu Bạch cũng lắc lắc đuôi đi theo phía sau.

"muội cứ ở chỗ huynh đi, ta về nói với cha" hắn khum người xoa xoa đầu tiểu Bạch:"ngươi phải ở bên Liên nhi"

"gâu gâu" tiểu Bạch hăng hái nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK