Lâm Hành Chi tâm duyệt Lệ Vương phải gả cho hắn, việc này Lâm gia còn chưa có nói cho Định An Hầu phủ, một là sự tình chưa thành vì sợ xảy ra biến cố, hai là Lâm phụ vẫn chưa hồi âm.
Nhưng dù không nói gì, Định An Hầu vẫn đoán được chuyện này có liên quan đến Lâm Hành Chi, không hổ là con cáo già đắm mình trong triều đình mấy chục năm.
Lâm Hành Chi nhìn Chu thị liếc mắt một cái, Chu thị gật đầu, y mới nói.
Định An Hầu nếu đã xưng biểu thúc, liền cho thấy đây là cuộc nói chuyện của người trong nhà, sẽ không tiết lộ ra ngoài.
Lâm Hành Chi lúc này mới nói: “Biểu thúc, tờ giấy là Vương gia cho người đưa đến, hôm nay ngài ấy cố ý đến nhắc nhở ta, nói với phụ thân cứu những bá tánh đó sau đó tự mình đưa bọn họ về kinh thành.”
“Về mối quan hệ của ta với Vương gia, là lòng ta duyệt hắn.”
Định An Hầu tỏ ra không chút kinh ngạc nào, chỉ nói: “Lệ Vương tuy hành sự hoang đường, nhưng cũng là một nam nhân tốt, ngươi đã thích nam tử, cùng hắn thật ra vừa lúc xứng đôi.”
Vừa nói, ông vừa vui vẻ đứng lên vỗ vỗ bả vai Lâm Hành Chi, “Vậy biểu thúc liền chúc ngươi sớm ngày ôm được mỹ nhân về, uống rượu mừng của các ngươi.”
Những lời phá lệ dễ nghe, điều tiếc nuối duy nhất, không phải y ôm được mỹ nhân về, mà là mỹ nhân đến ôm y về.
Đương nhiên, cũng không thành vấn đề, y đã sớm rõ ràng cưới Lệ vương khó có khả năng, cho nên vẫn y vẫn luôn muốn gả cho hắn.
“Được rồi, chuyện ta muốn biết đã biết, các ngươi cũng nên viết thư mau chóng viết thư, ta về trước.”
Chu thị cũng không giữ khách, để Lâm Tu đi tiễn Định An Hầu, để Lâm Hành Chi lưu lại hỏi chuyện.
“Hiện giờ con cùng Lệ Vương điện hạ đến bước nào rồi?”
Lâm Hành Chi kinh hãi, “Mẹ, cái gì mà bước nào, con cùng Vương gia cái gì cũng chưa phát sinh!”
"À,” Chu thị nhàn nhạt liếc nhìn y một cái, Lâm Hành Chi từ trong ánh mắt ấy thấy được ghét bỏ, “Bên ngoài đều nói các ngươi ban ngày gặp lén, gạo sống đã nấu thành cơm, nương còn tưởng rằng con đã đem người bắt lấy.”
“Nguyên lai……” Chu thị biểu tình gần như muốn nói: Tại sao lại vô dụng như vậy.
Lâm Hành Chi: “……”
Y tức giận: “Chúng con còn chưa có thành thân đâu!”
“Đã biết,” Chu thị đào đào lỗ tai, “Vậy con mau nắm chặt đi.”
Lâm Hành Chi đang muốn phản bác, Chu thị đột nhiên chuyển chủ đề, “Đúng vậy, hôm nay trong phủ lại có bà mối……”
Bà còn chưa nói xong, Lâm Hành Chi cất bước chạy, y mới không muốn bị treo lên cho người ta coi như con khỉ đâu!
Sau khi chạy ra khỏi cửa, Lâm Hành Chi nghe được Chu phu nhân cười lạnh, nương y chính là một con hổ, không thể đắc tội.
Trở về Hải Đường Uyển, Thạch Nghiên báo cáo với Lâm Hành Chi, “Thiếu gia, Chu Minh Vạn nói muốn gặp mặt.”
Lâm Hành Chi gật đầu, “Có thể, khi nào?”
Thạch Nghiên nói: “Chạng vạng ngày mai.”
“Được, vậy ngươi đi sắp xếp địa điểm đi. Gần đây có kẻ nhìn chằm chằm vào ta, không thể để bọn họ chú ý tới Chu Minh Vạn."
Thạch Nghiên cung kính đáp lại.
Chu Minh Vạn là một thương hộ nghèo túng mà Lâm Hành Chi nhờ tìm, Thạch Nghiên cũng không thấy người này có gì đặc biệt, nhưng thiếu gia nhà hắn lại muốn đem toàn bộ ngân lượng tích cóp được giao cho người này đi làm ăn, có vẻ rất tin tưởng.
Thạch Nghiên vì thế lo lắng, sợ thiếu gia nhà mình bị lừa hết vốn lấy vợ.
Nói xong, Lâm Hành Chi lại hỏi động tĩnh của Thạch Mặc, “Đại cả ngươi hiện giờ đến chỗ nào rồi, khi nào có thể hồi kinh?”
Thạch Nghiên: “Vốn dĩ hai ngày sau sẽ đến, sau đó lại nhận được tin thiếu gia muốn tìm người, e rằng còn phải đợi thêm một thời gian nữa.”
Lâm Hành Chi lắc đầu, nhíu mày, đối Thạch Nghiên nói: “Lại viết thư thúc giục đi, nhanh lên. Chỉ còn mấy ngày nữa là đến lúc phát bệnh.”
Thạch Nghiên biết thiếu gia nói chính là cái gì, bệnh của Lệ vương điện hạ một tháng phát tác một lần, nói là châm cứu lấy máu liền có thể khống chế, nhưng thời gian dài, bệnh phát sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, người cũng sẽ dần dần suy yếu.
Lệ vương điện hạ hiện giờ toàn dựa vào chính mình tài lực, và một thân công phu chống đỡ, nếu không đã sớm như những suy nghĩ của đám người đó trở thành ma ốm.
“Thiếu gia, thần y có thể trị bệnh cho Lệ vương điện hạ sao?”
Lâm Hành Chi rũ mắt, nhìn bàn tay dần nắm chặt của mình, giọng nói dao động, “Ta cũng không biết, nhưng tóm lại phải thử một chút.”
Y biết Sở Chiêu sẽ không dễ dàng chết, chất độc trong người hắn sau này cũng có thể giải, nhưng khi nó phát tác lại quá đau đớn cùng khó chịu, y không muốn Sở Chiêu phải chịu đựng nhiều như vậy.
Cho nên chỉ có thể cố gắng hết sức, làm những gì có thể làm cho hắn.
Thấy Lâm Hành Chi bởi vì việc này rõ ràng cảm xúc không cao, Thạch Nghiên lại vội vàng khuyên bảo, “Thiếu gia đừng lo lắng, nếu có thể xưng là thần y, nhất định có bản lĩnh hơn người, Lệ vương điện hạ cát nhân tự có thiên tướng, khẳng định sẽ sớm khỏe lên.”
“Ừm,” Lâm Hành Chi thờ ơ đáp lại, y cũng không dám cho mình quá nhiều hy vọng.
“Ngươi đi làm việc đi, ta đọc sách một lát,” Lâm Hành Chi xoay người đi lấy một quyển sách cầm trong tay, bắt đầu đuổi người.
“Vâng” Thạch Nghiên cũng không nói cái gì nữa, nghe lời lui ra.
Mà Lâm Hành Chi tay trung lấy hiển nhiên là y thư, trừ bỏ ở Hàn Lâm Viện chép sách sửa sách, những lúc khác y cũng không nhàn rỗi, bảo Thạch Nghiên mua rất nhiều y thư, chất thành đống trong phòng, để khi rảnh y có thể xem.
Y từ vị lão giả trong Lệ Vương phủ, cũng chính là từ trong miệng Hồ bá mới biết Sở Chiêu khi phát bệnh, một tháng sẽ như lạnh thấu xương, một tháng như lửa thiêu đốt trái tim.
Nhìn hắn bị hành hạ bởi nỗi đau xen kẽ này luân phiên nhau mỗi tháng.
Lâm Hành Chi từ trước tưởng không rõ vì cái gì Trần gia lại đối với nữ nhi nhà mình tàn nhẫn như vậy, hiện giờ cũng không rõ vì cái gì Kiến Nguyên Đế lại đối xử tàn nhẫn với chính nhi tử của mình như thế.
Lâm Hành chi lật qua từng trang y thư, thẳng đến trăng lên ngang sao mới đi tắm rửa đi ngủ.
Ngày tiếp theo.
Y rời khỏi Hàn Lâm Viện sau khi làm xong, sau đó được Thạch Nghiên dẫn đến một tiểu viện rách nát tồi tàn, gặp Chu Minh Vạn.
Đây cũng là người quen cũ của Lâm Hành Chi, kiếp trước y vì Thái Tử trù tính, không những thu phục triều thần, tuyển chọn nhân tài cho Thái tử mà còn là là túi tiền, cung cấp cuồn cuộn tiền tài không ngừng.
Mà những số tiền đó đều là Chu Minh Vạn giúp y kiếm được, đây là người tài ba, cũng là người có năng lực và trung thành.
Lâm Hành Chi đang thảo luận kế hoạch phát tàu với Chu Minh Vạn, cùng lúc đó, thuộc hạ của Lệ vương vội vàng xuất hiện trong phủ, nói cho Lệ Vương điện hạ một bí mật kinh người.
“Vương gia, Vương phi lén gặp dã nam nhân!”
Sở Chiêu sửng sốt, Sở Chiêu đứng lên, “Ai? Ở đâu?”
Hỏi xong, hắn liền ý thức được không đúng, hắn không nên phản ứng kích động như vậy.
Vì thế liếc mắt nhìn thủ hạ, hắn lại ngồi trở lại trường kỷ, trở về bộ dáng lười biếng không chút để ý, “Nói lại một lần nữa, em ấy đang làm gì?”
Mà biểu tình trên mặt lại là: Còn dám nói bậy ngươi nhất định phải chết!
Thủ hạ tích mệnh trịnh trọng tìm từ, “Vương phi nhặt một thương hộ nghèo khổ bần hàn, muốn cho hắn số của cải ban đầu để cưới vợ đưa cho gã ta đi làm ăn, giờ đang cùng nhau thảo luận kế hoạch, thương hộ nghèo túng đó cảm động nên khóc lóc thảm thiết, nghe nói Vương phi thích nam nhân, còn muốn lấy thân báo đáp."
Sở Chiêu: “……”
“Ngươi nếu không biết nói tiếng người, bổn vương tìm người dạy ngươi?”
Thủ hạ bưng kín miệng mình, dùng chiến thuật rút lui, sau khi ra cửa mới nhanh chóng bổ sung, “Căn nhà số năm ở Ngõ Lương trên phố Nam Nghiêng, có đi hay không là ở chính Vương gia.”
Sở Chiêu mặt lạnh, ánh mắt dần dần nguy hiểm, muốn giết người!
Mà thị nữ Nam Tinh tri kỷ đem quần áo tới,“Hôm nay trời đẹp, Vương gia nên mặc màu lam này sẽ đẹp.”
“Như Ý Lâu gần đây phục vụ một món mới tên là Ngỗng Say, nghe nói mùi vị rất ngon. Vương gia không có việc gì làm, không bằng đi thử xem sao?"
Lệ vương điện hạ có chút do dự, tay vuốt trường kỷ nhìn có vẻ không muốn buông ra, nên ra ngoài hay tiếp tục nằm liệt?
Nam Tinh tiếp tục thay hắn tìm cớ, “Hồ bá còn chưa ăn qua Ngỗng Say, có lẽ thúc ấy sẽ rất muốn ăn thử ……”
“Mang nó tới đây!”
Sở Chiêu đưa tay chạm vào quần áo.
Làm một thị nữ đủ tư cách, Nam Tinh cũng không cười ra tiếng, mà là ở giúp chủ tử thay quần áo lại cài phát quan, ngọc trụy. Đem người trở nên ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, tuấn mỹ vô song, bảo đảm Vương phi tương lai gặp xong khó quên.
Vương gia ra cửa cũng không đi theo lộ trình thông thường, dưới sự giám sát của Kim Vũ Vệ, hắn bay thẳng qua bức tường nhẹ như mây.
Kim Vũ Vệ đóng giữ Vương phủ cùng với thống lĩnh nhìn nhau....
Có người nhỏ giọng đặt câu hỏi: “Thống lĩnh, chúng ta giả bộ không nhìn thấy sao?”
Thống lĩnh tức giận nói: “Đáng lẽ ngươi không nên nhìn thấy, ngươi định đi bắt người về à "
Người hỏi chuyện yên lặng cúi đầu, những người còn lại trở về vị trí của mìn, đứng gác tuần tra thì tuần tra như không có chuyện gì xảy ra.
……
Sở Chiêu mang theo Ngỗng Say xuất hiện ở tiểu viện rách nát, Lâm Hành Chi cùng Chu Minh Vạn vừa mới kết thúc cuộc thương lượng kế phát tài.
Sở Chiêu lặng yên không một tiếng động mà vào cửa, một câu cũng không nói, chỉ liếc nhìn thoáng qua, Chu Minh Vạn liền cảm thấy chính mình cảm nhận được tiếng gọi của Diêm Vương.
Có như vậy phong thái như vậy, chỉ cần đứng ở cửa khí thế đã khiến người ta sợ hãi, Chu Minh Vạn chỉ cần không ngu thì có thể đoán được người này là ai.
Anh lập tức nhìn Lâm Hành Chi bằng ánh mắt ngưỡng mộ, chủ nhân mới quả thực không tầm thường, nếu không làm sao có thể chịu đựng được sự tồn tại mạnh mẽ của Lệ vương điện hạ?
Lâm Hành Chi nhìn thấy Sở Chiêu nháy mắt lộ ra thần sắc mừng rỡ, “Vương gia, sao ngài lại tới đây?”
Sở Chiêu khá hài lòng với phản ứng của Lâm Hành Chi, cân nhắc miếng ngỗng say nặng trĩu trong tay rồi nói: “Bổn vương trả lại em một bữa cơm.”
Sau đó hắn nhìn về phía người chướng mắt nào đó, mắt lạnh chăm chú nhìn ——
Thạch Nghiên phi thường có ánh mắt, vội vàng lại đây đem Chu Minh Vạn lôi đi, “Đừng nghĩ tới chuyện đó, chúng ta không có phần.”
Chu Minh Vạn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt vô cảm của Lệ vương, sợ tới mức run run, lắc đầu với Thạch Nghiên, “Không dám ăn không dám ăn,” sợ ăn xong thì sẽ lên đường.
Lâm Hành Chi nhìn thấy tất cả, lấy con Ngỗng Say được bọc trong giấy dầu từ tay Sở Chiêu đặt lên bàn, sau đó kéo Sở Chiêu ngồi xuống nói: “Vương gia, cái danh hung ác của ngài đều là do ngài tự tạo ra, rõ ràng ngài tốt như vậy, lại thích xụ mặt dọa người khác như thế?"
Sở Chiêu nghĩ thầm, trên đời này nhưng không vài người sẽ nói hắn hảo, cũng liền này kẻ lừa đảo ỷ vào chính mình sẽ không đối hắn làm cái gì, to gan lớn mật thật sự.
Sở Triệu thầm nghĩ, trên đời này người nói hắn tốt cũng không có nhiều, cho nên kẻ lừa đảo này mới to gan như vậy, bởi vì hắn sẽ không làm gì y.
Sở Chiêu đem giấy dầu mở ra, nhặt cái chân ngỗng nhét vào miệng Lâm Hành Chi, đồng thời hung ba ba răn dạy: “Ăn ngỗng của em đi” nhiều lời như vậy.
Lâm Hành Chi liền ý thức được, tâm trạng hôm nay của Lệ vương điện hạ không tốt lắm.
Y nắm lấy tay Sở Chiêu, trực tiếp cắn một miếng thịt ngỗng, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc và thỏa mãn: "Ăn ngon, đa tạ Vương gia."
Thấy Lâm Hành Chi cổ động, Sở Chiêu biểu tình cuối cùng thư hoãn chút.
Lâm Hành Chi liền nhân cơ hội hỏi: “Vương gia hôm nay vì sao không vui, có thể nói cho ta nghe không?”
Sở Chiêu liếc mắt một cái, trên mặt bài ra —— bổn vương vì cái gì không cao hứng, chính ngươi trong lòng không rõ sao?
Lâm Hành Chi cảm thấy nét vui vẻ lộ rõ trên mặt Sở Chiêu rất tốt, hoạt bát và thoải mái.
Về phần y làm Sở Chiêu không vui thì dỗ dành hắn thôi.
Lâm Hành Chi cầm lấy một cái chân ngỗng còn lại đút vào miệng Sở Chiêu, sau đó cười khen:" Hôm nay Vương gia đẹp lắm."
"Là người đẹp nhất mà đời này ta gặp."
- -----------------
Món ngỗng say được nhắc đến là món của ẩm thực Thuận Đức Quảng Đông Trung Quốc. Mình không tìm được nguồn tài liệu tiếng việt nên mình sẽ để tên tiếng trung của món đó ở đây nhà 放桌上. Ở trên cũng có video.
Danh Sách Chương: