Ngỗng say ăn khá ngon, Lệ vương điện hạ đẹp nhất thiên hạ, ăn rất ngon miệng, cùng Lâm Hành Chi ngươi một miếng ta một miếng, cùng nhau ăn hết.
Trước khi rời đi, tâm trạng cũng không tồi, đem ngọc bội đeo trên thắt lưng đưa cho Lâm Hành Chi.
Lâm Hành Chi vui vẻ nhận nó, đeo vào thắt lưng "Đa tạ tín vật đính ước của Vương gia, ta sẽ hảo hảo trân quý."
Sở Chiêu cảm thấy này kẻ lừa đảo có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, rõ ràng chính là tùy tay tặng, lại nói là tín vật đính ước.
Lại cảm thấy vật này mà xem như vật đính ước thì quá mức keo kiệt, hắn muốn lấy lại.
Lâm Hành Chi không cho hắn cơ hội lấy lại, đẩy hắn về phía cửa, "Thời điểm không còn sớm, Vương gia mau trở về đi, ta cũng sẽ chuẩn bị cho ngài đáp lễ."
"Bổn vương đưa em về," Sở Chiêu đưa ra yêu cầu.
Sau đó bị Lâm Hành Chi vô tình cự tuyệt, "Vương gia, hành tung hôm nay của ta không thể để người khác biết được, ngài đi về trước đi, ta cùng Thạch Nghiên sẽ lặng lẽ rời đi sau."
Sở Chiêu nghĩ hắn cũng đã an bài người âm thầm bảo hộ kẻ lừa đảo này, an nguy không thành vấn đề, liền đáp ứng, nhưng cũng không quên nhắc nhở, "Thân phận của em đặc thù, nên ít đơn độc một mình đi gặp người khác, nam nữ đều không được."
Nói xong còn thật sâu nhìn Lâm Hành Chi mới rời đi, hắn cảm thấy kẻ lừa đảo sẽ minh bạch ý của hắn.
Lâm Hành Chi đạo thanh Vương gia đi thong thả, kỳ thật có chút buồn cười, còn chưa có gả qua đấy, liền bắt đầu quản mình rồi.
Bất quá cũng đúng, ai bảo y nhất định phải làm Vương phi chi.
Chu Minh Vạn chỉ là một khúc nhạc đệm, hắn nghe theo Lâm Hành Chi an bài, mang theo ngân phiếu lặng lẽ rời đi kinh thành, cũng không có người để ý một thương hộ nghèo túng sa sút.
Giờ phút này, trừ bỏ Lâm Hành Chi, ai cũng không biết, tương lai hắn có bao nhiêu quan trọng.
Ý chỉ xuất binh đã được ban xuống, trưởng tử Trần Trung và Tề Vương cùng lãnh binh đi đến biên quan.
Chiến hoả ở biên quan không hề ảnh hưởng đến náo nhiệt ở kinh thành, cũng không ảnh hưởng đến những âm mưu của các lợi ích khác nhau.
Gần đây tướng quân phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, bà mối vào không được, bái thiếp cũng không vào được, mà bái thiếp được đưa đến trước đó đều như đá chìm đáy biển, vì thế những người có mưu đồ đều thay đổi biện pháp, bọn họ trực tiếp chặn người trên đường.
Lâm Hành Chi ngồi xe ngựa về nhà, dọc đường đều có người chặn lại, có người hét lên tâm duyệt y, có người mời bà mối ở bên cạnh khe giúp, còn có người trực tiếp nâng sính lễ ở trên phố, chỉ cần Lâm Hành Chi gật đầu, bái đường ngay trên phố cũng được.
Lâm Hành Chi cảm thấy mình thật đúng là một củ khoai nóng bỏng.
Mà Thạch Nghiên nhìn con đường dài phía trước một bước khó đi, bá tánh chen chúc nhau xem náo nhiệt, cậu ta ngồi trên xe ngựa tức giận nói "Bọn họ đều có bệnh phải không?"
Lâm Hành Chi khá bao dung "Không bệnh cũng không đến mức trên đường chặn người, đại khái là sốt ruột đi."
Thạch Nghiên không hiểu, quay đầu lại hỏi: "Thiếu gia, ngài nói ai sốt ruột?"
Người sốt ruột hiện tại là những người cản y, mà sau ngày hôm nay người lo lắng là những người chờ đợi, theo dõi mới sốt ruột.
Chỉ cần y hơi chút biểu hiện đối với một số người đến hôm nay thì không sao, nhưng y không quá nguyện ý.
Ai biểu y một lòng trung trinh với một vị mỹ nhân.
Lâm Hành Chi vén mành nhìn về phía quán trà bên cạnh, ngồi bên cửa sổ là một hồng y mỹ nhân đang thưởng trà, mỗi động tác đều toát ra sự cao quý và tao nhã.
Cô nương ở phía sau hồng y mỹ nhân sau khi nhận thấy ánh mắt của Lâm Hành Chi, mỉm cười từ xa cúi người với y, nếu Lâm Hành Chi không nhìn lầm thì, cô nương đó nói với y, khẩu hình là:" Vương phi."
Lâm Hành Chi nghĩ, y cùng Vương gia nhà y thật đúng là có thể gặp nhau ở mọi nơi.
Sở Chiêu hiển nhiên biết y ở dưới lầu, bất quá cũng không có ý định đi xuống nhìn xem, Lâm Hành Chi cũng không thèm để ý, y đoán tiết mục hôm nay, không thể thiếu Sở Chiêu ở sau lưng quạt gió thêm củi.
Xem ra Lệ vương điện hạ đang thực sự thực hiện lời hứa lấy y càng sớm càng tốt.
Lâm Hành Chi liếc nhìn mỹ nhân hai lần, sau đó quay đi nói với Thạch Nghiên: "Ta muốn xuống xe."
Thạch Nghiên mặt đầy cảnh giác, "Những người này đều muốn đem người ăn tươi nuốt sống, thiếu gia người còn muốn xuống xe?"
Lời trong lời ngoài đều lộ ra một cảm giác-- ngài chẳng lẽ là một tên ngốc.
Lâm Hành Chi: "......"
Y nhìn ra.
Lâm Hành Chi mắng cậu ta, "Ngươi có vẻ không tôn trọng thiếu gia của mình. Cẩn thận đấy, ta sẽ trừ tiền tiêu vặt tháng này của ngươi."
Thạch Nghiên bĩu môi, đành phải để y xuống, bất quá chính mình một tấc cũng không rời đi sát theo, hai mắt cảnh giác nhìn bốn phía, sợ có người tới cường đoạt thiếu gia.
Mà Lâm Hành Chi sau khi xuống xe ngựa, thật đúng là khiến cho một trận xao động.
Trước khi Lâm Hành Chi trở thành Trạng Nguyên, rất nhiều người trong kinh đều biết, vị tiểu thiếu gia Lâm gia là người tài giỏi, sau còn được khâm điểm làm Trạng Nguyên, càng thêm danh xứng với thực.
Nếu không phải Lệ vương bất ngờ bắt người về làm thiếp ngay lúc người ta đang diễu hành trên phố, mọi người nhất định sẽ khen ngợi tài học và nhân phẩm của vị Lâm tiểu thiếu gia này, hơn là những lời đồn đãi về mối quan hệ của y với Lệ Vương.
Hiện giờ lại nhìn vị Lâm gia tiểu thiếu gia này, không chỉ có xuất thân tốt mà còn tài giỏi, tướng mạo càng không tầm thường, mặt như ngọc, đôi mắt trong veo, hắc bạch phân minh, lông mi lại càng dài, làm cả khuôn mặt đẹp cực kỳ.
Chỉ cần đứng nơi đó mím môi, liền thấy được sự tươi sáng và ngời đặc trưng của thiếu niên, đồng thời cả người toát lên một khí chất quý phái khiến người ta không thể rời mắt khi nhìn thấy y.
Dù là có kế hoạch hay chỉ đến để xem náo nhiệt, giờ gặp được người, càng ngo ngoe rục rịch, cảm thấy một mỹ nhân như vậy, có cưới một nam nhân như này cũng xứng đáng.
Ánh mắt nhìn vào Lâm Hành Chi cũng càng thêm lớn mật khiến người ta khó chịu.
Thạch Nghiên nhận thấy được ánh mắt của những người này, xụ mặt hướng bọn họ nhe răng trừng mắt, càng bảo vệ Lâm Hành Chi chặt chẽ hơn.
Lâm Hành Chi ngược lại bình đạm, những người chẳng là gì so với kiếp trước, những người ở kiếp trước nhìn y, hận không thể lột sạch y ngay tại chỗ, y đều nhẫn.
Lâm Hành Chi nhìn quét chung quanh, "Các vị đây là đều muốn vào Lâm gia ta?"
Tong đó muốn gả thật đúng là không có, đều nhớ thương muốn đưa Lâm Hành Chi về nhà mình, y vừa hỏi, liền lập tức có người đáp: "Cái gì tới cửa, Lâm Trạng Nguyên, ta là tới cưới ngươi."
Lâm Hành Chi nhìn về phía người vừa mở miệng, trùng hợp là y biết người này, lạnh giọng đặt câu hỏi: "Ngươi dựa vào cái gì cưới ta?"
"Là gia thế ngươi tốt hơn Lâm gia? Hay là tài học của ngươi tốt hơn Lâm Hành Chi ta? Hay là bằng ngươi có tam thê tứ thiếp hay vẻ ngoài gần như không có gì nổi bật miễn cưỡng ra cửa không khiến người ta sợ?"
Lâm Hành Chi không chút định chừa mặt mũi cho tên đó.
Mà sắc mặt của tên bị y mắng lập tức thay đổi, trông rất khó coi.
Những người chung quanh đơn thuần đến xem náo nhiệt bá cũng bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ thảo luận, "Đã cưới vợ rồi còn tới giả làm đoạn tụ, đúng là không biết xấu hổ."
"Xem đi mặt hắn rỗ như mặt đường, còn muốn cùng Lệ Vương điện hạ đoạt thê tử, hắn không xứng!"
"Cũng không biết xấu hổ đi lấy ra một vật nhỏ như vậy làm sính lễ. Lâm Trạng Nguyên là tiểu thiếu gia của Tướng quân phủ, có thể nhìn trúng loại này thật đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, điên hả trời."
Vẻ mặt chán ghét của Lâm Hành Chi cùng những lời nghị luận của bá tánh khiến sắc mặt người nọ đen như muốn tích ra mực, ánh mắt nhìn Lâm Hành Chi cũng không còn thèm muốn như trước.
Chỉ còn lại hận thù.
Lâm Hành Chi không thèm để ý, tiếp tục nói: "Trở về nói với chủ tử của các ngươi, không cần dùng biện pháp này để đối phó với người khác. Tạ mặc dù thích nam nhân, nhưng không phải loại dưa vẹo táo mứt nào cũng có thể nhìn trúng."
"Cửa Lâm gia, không dễ vào như vậy."
Những lời này vang lên, mọi người có mặt cũng nhận thấy khí thế cả người Lâm Hành Chi thay đổi, vẻ ngoài sắc bén không còn tươi đẹp ôn hoà như trước đó.
Hành vi của Lâm Hành Chi không khác gì chỉ và mắng người khác, đương nhiên cũng có người bất mãn, có người hét lên với Lâm Hành Chi:"Chúng ta là thật lòng muốn cưới ngươi. Lâm thiếu gia không muốn gả cũng không cần làm nhục người khác như vậy, làm như vậy khó tránh khỏi người khác đồn thổi Lâm gia không biết dạy con."
Lâm Hành Chi chớp mắt, nhanh chóng tập trung vào người đó, lớn lên cũng đoan chính, bên cạnh còn có bà mối, đáng tiếc cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
"Chủ tử của ngươi, Tề Vương điện hạ biết Chu gia các ngươi cấu kết với thổ phỉ chiếm đoạt ruộng đất của bá tánh không? Biết ngươi Chu Hỉ An cường đoạt dân nữ làm cả nhà cô nương đó mất mạng không?"
"Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta, ngươi đừng có ở chỗ này nói hươu nói vượn bịa đặt, đừng cho rằng cha ngươi là đại tướng quân là có thể tùy ý bôi nhọ quan viên triều đình, ngươi loại như ngươi nhìn là biết không an phận, ta không cưới, người thích ai ngươi gả đi!"
Lời nói nhẹ nhàng của Lâm Hành Chi khiến Chu Hỉ An phản ứng kịch liệt, động tác cũng không chậm, chen qua đám người chạy ra ngoài.
Lâm Hành chi cũng không đi quản hắn ta, Chu gia sẽ có người thu thập, ánh mắt Lâm Hành Chi chuyển hướng sang những người khác, dò hỏi: "Các ngươi cũng đều là thật tình muốn cưới ta?"
Những kẻ lòng có quỷ không bị Lâm Hành Chi chú ý tới, im lặng từ trong đám người ẩn nấp, sợ Lâm Hành Chi há mồm ra là những lời kinh người.
Mà những kẻ bị Lâm Hành Chi chú ý tới, trong miệng kêu "Không cưới không cưới" đồng dạng chạy như bay.
Còn lại những người không đi, tính cả một nhóm dưa vẹo táo nứt cũng chỉ còn mấy người nhìn đoan chính, chưa thành thân, sau lưng cũng không có ai, có phải thực sự thích nam nhân hay không cũng không biết nhưng lấy được Lâm Hành Chi thì có thể mượn sức ảnh hưởng của Lâm gia để vươn lên, điểm này lại thành không hẹn mà chung nhận thức.
Lâm Hành Chi nhìn những người đang căng thẳng lại chờ mong, cúi đầu cười khẽ, " Còn không ít người."
Lời này vừa nói ra, những người này liền tranh nhau tới trước mặt Lâm Hành Chi, muốn cho y chú ý tới chính mình.
Lâm Hành Chi không chút do dự, trực tiếp hỏi: "Vậy nói xem các ngươi có cái gì có thể lấy ra, là gia thế? Là tài học? Là võ công? Hay là tướng mạo?"
Có người nhấc tay, lắp bắp nói: "Ta... Ta sẽ đối tốt với ngươi, đời này......"
Nói còn chưa dứt lời liền trực tiếp bị Lâm Hành Chi đánh gãy, "Không cần, ta không thiếu người tốt với ta."
Thạch Nghiên liếc nhìn biểu tình của thiếu gia, lập tức kêu:" Người tiếp theo."
"Ta sẽ chăm học để thi đậu công danh, sẽ hiếu thuận trưởng bối......"
"Thật không cần, cha mẹ ta không thiếu con cái hiếu thuận."
"Tiếp theo!"
"Ta ta ta... Ta thích ngươi."
Lâm Hành Chi nhịn không được vò đầu, y rốt cuộc là từ khi nào làm cho những người này sinh ra ảo tưởng, cảm thấy y dễ lừa gạt như vậy.
Mà đối phương thấy Lâm Hành Chi không nói lời nào còn tưởng rằng có hy vọng, tức khắc lộ ra vui sướng, còn tiếp tục bổ sung, "Lâm thiếu gia, ta......"
Lâm Hành Chi xoa xoa giữa mày, giơ tay cắt đứt lời gã nói, "Đại khái ta có thể đoán được các vị muốn cái gì, muốn tiến vào Lâm gia ta cũng dễ thôi, chờ văn các vị có thể qua ta, võ có thể qua được đại ca và nhị ca của ta, của cải có thể ngang Lâm gia, thì lại đến."
Lâm Hành Chi xoay người muốn đi, đi hai bước lại đột nhiên quay đầu lại bổ sung, "À, đúng rồi, lớn lên nhất định phải đẹp, đáng để ta khen là đẹp nhất thiên hạ."
Điều kiện của Lâm Hành Chi khiến những người muốn cưới y nhìn nhau, không một ai có sắc mặt tốt.
Nhưng có người lại là phá lệ cao hứng, hồng y mỹ nhân ở lầu hai bưng trà lên lại nhấp một ngụm, vẻ mặt dè dặt nói với cô nương phía sau: "Lúc trước em ấy nói bổn vương là người đẹp nhất mà em ấy từng gặp."
Em ấy là ai, tự nhiên không cần nói cũng biết.
Cô nương tiến lên châm trà, cười nói chúc mừng.
Náo nhiệt bên dưới còn chưa dứt, sau khi có người cảm thấy không có hy vọng đáp ứng được điều kiện của Lâm Hành Chi, trực tiếp mất lí trí, bắt đầu mắng Lâm Hành Chi.
Tâm trạng tốt đẹp của Hồng y mỹ nhân bị phá hư, lập tức cau mày khó chịu, một lát sau lạnh giọng phân phó:" Thập Nguyệt, làm hắn vĩnh viễn câm miệng!"
Danh Sách Chương: