• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chức quan của Lâm Hành Chi cũng không thay đổi mà công việc cũng không khác, nhưng y vẫn phát hiện ra một số điểm khác biệt sau khi đến Hàn Lâm viện, các đồng liêu đối với y càng tôn kính hơn.

Trước kia là giữ khoảng cách không dám đắc tội, hiện tại lại nhiều phần thiệt tình thực lòng kính ý, làm Lâm Hành Chi không rõ sự kính trọng này từ đâu đến.

Y cũng gặp một số người bạn trong Hàn Lâm Viện, cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp của y, một vị lão làng ở Hàn Lâm viện họ Hoàng, là người một lòng với việc học tập và nghiên cứu. Đối với chuyện thế tục không quan tâm, trước đây Lâm Hành Chi nghiêm túc chép sách, xem các loại điển tịch khác nhau đã thu hút sự chú ý của ông.

Hoàng hàn lâm thỉnh thoảng sẽ chỉ đạo Lâm Hành Chi vài câu, thời gian trôi qua, hai người liền trở thành bạn vong niên.

Đương nhiên, Lâm Hành Chi cũng không có ý định hỏi ông, có thể khẳng định vị này là một người hỏi ba cái đã hết ba cái không biết, người mà y muốn tìm chính là đệ tử của Hoàng hàn lâm, Phương Khiêm. Bởi vì y cùng Hoàng hàn lâm có giao tình, nên quan hệ với Phương Khiêm cũng không tồi, mà Phương Khiêm này lại là người biết tất cả những chuyện trong Hàn Lâm viện.

Chuyện lớn chuyện bé không chuyện gì mà không biết.

Lâm Hành Chi bước tới, còn chưa mở miệng, Phương Khiêm đã lập tức đứng dậy hành lễ, “Hạ quan tham kiến Lệ Vương phi.”

Lâm Hành Chi ngồi xuống đối diện Phương Khiêm, không khách khí với cậu ta, gõ gõ bàn nói:"Mau nói xem, đã xảy ra chuyện gì?"

Phương Khiêm liếc nhìn xung quanh vài lần để chắc chắn không có ai chú ý đến bọn họ, sau đó ngồi xuống, dùng giọng điệu thần thần bí bí nói với Lâm Hành Chi:"Là sợ Vương gia nhà ngươi đó."

“Hả?” Lâm Hành Chi khó hiểu.

Phương Khiêm nói: “Chiều ngày hôm qua nhận được tin, nói Vương phi là ngươi ngày mai sẽ về tiếp tục làm biên soạn. Có người bắt đầu nói ra một loạt hành vì tàn bạo của Lệ Vương điện hạ, sợ chúng ta ở Hàn Lâm viện đắc tội ngươi, có thể bị Lệ Vương điện hạ phanh thây."

Lâm Hành Chi nhíu mày, Sở Chiêu trước kia giết qua không ít người, vì xây dựng cải thanh danh tàn bạo, đây là chính bản thân hắn muốn, cũng là để đám người Kiến Nguyên Đế nhìn, cho nên hắn không dọn dẹp Vương phủ vô số lỗ hổng như cái sàng.

Tuy nhiên, mấy người mà Sở Chiêu giết đều không vô tội, tất cả đều là tai mắt được đặt vào khắp nơi, mục đích chính là giám sát mọi nhất cử nhất động trong Lệ Vương và và tìm kiếm cơ hội giết Sở Chiêu.

Sự biến hóa trong Lệ Vương phủ bắt đầu từ khi y dần thân cận với Sở Chiêu, vì y đến Lệ Vương phủ cũng không hề che che giấu giấu. Bố trí phòng thủ lại một lần nữa, dọn sạch tay mắt trong phủ, sau đó thành như những gì Tề Vương nói vào hôm nay, như một cái thùng sắt ngay cả ruồi bọ cũng không thể bay vào.

Cũng bởi vì sự thay đổi như vậy, nên rất khó để tay mắt và thích khách trà trộn vào Lệ Vương phủ, người bị Sở Chiêu giết cũng ít đi, đã lâu Lệ Vương phủ không có thi thể được nâng ra ngoài, hơn nữa còn có Sở Khâm phụ trợ, hiện giờ đã không bao nhiêu người đem việc Lệ vương tàn bạo thích giết chóc treo ở bên miệng.

Cho nên, có người cố ý khơi dậy ký ức về Lệ Vương tại Hàn Lâm viện.

“À, đúng rồi, còn nói, cái chết của An Vương có liên quan đến Lệ Vương điện hạ, nói đều là do một tay hắn sắp đặt. Vương phi, tin đồn này chỉ mới lan truyền trong Hàn Lâm viện thì không sao, nhưng lỡ tin này mà truyền ra ngoài thì sẽ là chuyện khác, chỉ sợ sẽ biến thành An Vương bị Lệ Vương điện hạ vu oan, đặt biệt là những nữ tử chết oan trong An Vương phủ."

Bá tánh căm ghét Sở Khâm vì hai chuyện, một là hắn giết hại những nữ tử vô tội, hai là lạm sát bà tánh trong đêm phản loạn, bá tánh khi nhắc đến người này đều phun một ngụm nước bọt rồi mới mắng.

Nếu cái chết của những nữ tử đó đều đổ lên đầu Sở Chiêu, Lâm Hành Chi nghĩ, kinh thành sẽ trở nên náo nhiệt, cũng không biết khi ra cửa y và Sở Chiêu có bị ném lá rau hư và trứng thối hay không.

Lâm Hành Chi hỏi, “Những lời này là từ miệng ai truyền ra?”

“Là một điển tịch phía dưới, đến lúc ta nghe được thì một nửa Hàn Lâm viện đều nghe được, bàn luận rất sôi nổi."

Trong Hàn Lâm viện có không ít người bất mãn với Sở Chiêu, hận không thể nói Lệ Vương là kẻ tàn nhẫn bất kham vô cùng, mà những lời đồn đại như vậy lại hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ trong lòng bọn họ, hy vọng nó càng lan truyền rộng hơn.

Lâm Hành Chi câu khóe miệng cười mỉa, “Một Hàn Lâm viện điển tịch bát phẩm lại dám nghị luận Vương gia, ai cho hắn lá gan đó?"

Phương Khiêm cũng cười, “Ai mà cho, nhưng lại có người cảm thấy mình là người thông minh nhất thiên hạ, hắn nói cái gì làm cái gì cũng đều có người tin."

Phương Khiêm duỗi tay, chỉ sang một bên:"Hạ quan có để ý thấy vị này rất gần gũi với điển tịch kia."

Lâm Hành Chi nhìn về hướng ngón tay của Phương Khiêm, sau đó hiểu rõ gật gật đầu,"Là hắn sao, vậy thì không có gì lạ."

Đó là người quen cũ của Lâm Hành Chi, Lý Hằng, vị Thám hoa được Thái tử thu về dưới trướng.

Kể từ khi bị Lâm Hành Chi uy hiếp một lần, người này liền trở nên thanh thật hơn rất nhiều, không còn lảng vảng trước mặt y, hiện giờ lại bị lôi ra làm việc cho Thái tử.

“Đã biết, đa tạ.” nhận được tin tức mình mong muốn, Lâm Hành Chi cảm ơn, đứng dậy rời đi.

Phương Khiêm tùy ý xua xua tay, “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, Vương phi không cần khách khí.”

Đồng thời ở trong lòng cảm thán, mắt lão sư cậu ta tốt như vậy, nhìn những người mà ông ấy kết giao, đã là Vương phi cũng không làm kiêu. Không giống như người nào đó làm chó săn cho người ta, mà cái đuôi thiếu điều vảnh thẳng lên trời.

Phương Khiêm mới vừa cảm khái xong, đang định nhấc chân đi uống một ngụm trà, liền thấy Lâm Hành Chi vừa đi đã quay lại, lặng lẽ rút chân về, cẩn thận hỏi Lâm Hành Chi, "Vương phi có chuyện gì sao?"

Lâm Hành Chi: “Cũng không có gì to tát, chỉ là cảm thấy có chút không đúng, những người này nếu sợ đắc tội ta sẽ bị Vương gia nhà ta phanh thây, thì thái độ đối với ta nên là sợ hãi, sao lại là kính trọng.”

Phương Khiêm lập tức sửa lại, “Vương phi, đó không phải kính trọng mà là kính nể, còn nguyên nhân, đại khái là cảm thấy Vương phi thật nam nhân, ngay cả Lệ Vương điện hạ hung tàn như mãnh thú cũng có thể thu phục được.”

“Vương phi quên mình vì người, đây là đại nghĩa,” Phương Khiêm giơ ngón tay cái lên, rất là kính nể.

Lâm Hành Chi:……



"Quên đi, các ngươi cũng không hiểu hắn." Lâm Hành Chi lắc đầu rời đi.

Phương Khiêm ở phía sau nói, “Như vậy mới đúng, nếu chúng ta đều có thể hiểu được Vương gia, thì Vương phi có khi sẽ gặp nguy hiểm."

Lâm Hành Chi suy nghĩ, cảm thấy có lý, dù sao Vương gia nhà y cũng là người văn võ song toàn, lớn lên lại tuấn tú như vậy, vóc người đẹp đến mức chỉ nhìn thôi đã muốn ngủ, thanh danh mà tốt thì khẳng định sẽ có người tranh giành hắn với y.

Lâm Hành Chi đột nhiên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, muốn có được một Vương gia có danh tiếng tốt trong hòa bình là điều rất khó khăn.

“Tham kiến Vương phi.”

Ngay lúc Lâm Hành Chi khó xử, một người đi về phía y, chính là Lý Hằng mà Phương Khiêm đã chỉ.

Lâm Hành Chi dè dặt gật gật đầu, dùng ánh mắt dò hỏi mục đích Lý Hằng đến.

Lý Hằng khẽ cười nói: “Vương phi hiện giờ thân phận đã khác rồi, nếu không phải Hoàng Thượng ân điển đặc biệt cho phép Vương phi tiếp tục tới Hàn Lâm Viện nhậm chức, chúng ta những đồng liêu cũ muốn gặp mặt Vương phi cũng không có cơ hội."

Lâm Hành Chi đối lời này tỏ vẻ tán đồng, “Cho nên hiện tại ngươi có thể nhìn thấy ta, thì mau nhìn cho đủ. ”

Vốn là lời châm chọc, nhưng câu trả lời của Lâm Hành Chi đã biến đó trở thành sự bố thí cho Lý Hằng.

Lý Hằng là kẻ hai mặt biết nắm bắt tình huống, hơn nữa có thái tử làm chỗ dựa, gã ở Hàn Lâm Viện như cá gặp nước, đa số mọi người phải cho gã chút mặt mũi. Nhưng lại liên tiếp bại ở chỗ Lâm Hành Chi, khiến Lý Hằng trực tiếp thay đổi sắc mặt.

“Có việc gì sao?” Thấy Lý Hằng nửa ngày không nói lời nào, Lâm Hành Chi chủ động hỏi.

Lý Hằng bị y nhắc nhở mới hoàn hồn, căng da mặt để không bị lộ cảm xúc ra ngoài, giải thích mục đích đến:"Thái tử điện hạ cho mời."

Lâm Hành chi nhún vai, một chút cũng không ngoài ý muốn.

“Không đi” y trả lời.

“Ngươi!” Lý Hằng không nghĩ tới Lâm Hành Chi sẽ cự tuyệt dứt khoát như vậy, ngay cả Thái tử cũng không thèm cho mặt mũi.

Hắn cắn răng hạ giọng nói: “Đó chính là Thái Tử điện hạ!”

Lâm Hành Chi hỏi lại, “Vậy thì sao? Muốn gặp thì quang minh chính đại đến Lệ Vương phủ, hoặc mời Vương gia nhà ta cùng nhau đến Đông cung một chuyến không được sao?"

“Ca ca muốn gặp riêng thê tử của đệ đệ, là muốn lan truyền chuyện này ra cho ai nghe?"

"Thể xác và tinh thần của đều chỉ thuộc về một mình Vương gia nhà ta, không muốn cùng người khác dây dưa, cho nên vẫn là khuyên Thái tử điện hạ thủ liễm tâm tư, đừng chọc tức ta."

Lý Hằng nhìn phản ứng của Lâm Hành Chi, tức giận đến nghiến răng, phải rất lâu sau mới bắt đầu nói ra những lời hung hãn:"Được, hay lắm, nhớ cho kỹ những lời ngươi vừa nói, đến lúc đó có khi ngươi sẽ phải khóc."

Trong mắt Lý Hằng nổi lên sát ý, dùng ánh mắt hung ác nhìn y.

Lâm Hành Chi: “Ngươi đang cản đường của bổn vương phi," hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của Lý Hằng.

Tranh chấp nhỏ giữa hai người được không ít người chú ý, nhưng khi Lâm Hành Chi nhìn sang, những người này lập tức quay mặt đi, giả vờ không biết gì cả.

Lâm Hành Chi cũng không quan tâm, ngồi trở lại vị trí của mình, bắt đầu nhàn rỗi đọc sách.

Chẳng mấy chốc đã đến giờ dùng cơm trưa, có người đến nhà ăn riêng của Hàn Lâm viện dùng bữa, có người mang từ nhà đến, mà Lâm Hành Chi bị Thạch Nghiên kêu ra ngoài.

Một chiếc xe dừng ở ngoài cửa lớn Hàn Lâm viện, Lâm Hành Chi hỏi Thạch Nghiên:"Vương gia sai người đưa đến?"

Thạch Nghiên không trả lời, chỉ để y tự lên xe ngựa xem.

Lâm Hành Chi vừa vén mành, nửa người nhoài vào trong, chợt một bàn tay to lớn tóm lấy, Lâm Hành Chi lảo đảo vọt vào xe ngựa, ngồi trên đùi người nào đó.

Lâm Hành Chi nghe hắn ở bên tai mình nói, “Vương gia tới tặng người.”

Hơi thở ấm áp truyền từ tai đến cổ, ngứa đến mức Lâm Hành Chi vặn vẹo.

Sở Chiêu run chân nhắc nhở y, “Nửa ngày ta không được gặp em, ta rất là nhớ em, nếu Vương phi còn lộn xộn, chỉ sợ lát nữa không thể vào Hàn Lâm viện nữa."

Lâm Hành Chi quay đầu lại trừng hắn, bất mãn nói: “Sao chàng lại tràn đầy tinh lực như vậy, không phải tối hôm qua mới..." Y xấu hổ không nói tiếp được.

"Ai biểu bổn vương phải chờ hơn hai mươi năm mới chờ được Vương phi," Sở Chiêu đúng lý hợp tình nói:"Trước đây nhịn quá mức, hiện tại nhìn thấy người mình thích thì khó mà kiềm chế được."

Lâm Hành Chi hừ một tiếng, “Lấy cớ!”



Sau đó nói sang chuyện khác, “Ta đói bụng,” y không dám tiếp tục nói mấy chuyện bậy bạ cùng Sở Chiêu, sợ người này trực tiếp ở trên xe ngựa làm y.

Lệ Vương điện hạ không chỉ có tặng người, còn tặng đồ ăn, phòng bếp mới vừa làm, còn nóng hổi.

Hắn cũng chưa ăn, liền ở trên xe ngựa dùng cơm với Lâm Hành Chi.

“Bên Tề Vương thế nào rồi?” Buổi sáng động tĩnh không nhỏ, tự nhiên không có khả năng giấu được Sở Chiêu, nhưng Lâm Hành Chi tò mò Sở Chiêu sẽ làm cái gì.

“Còn được, còn sống.” Lời ít mà ý nhiều.

Càng ít lời thì chuyện này càng lớn, Lâm Hành Chi nghĩ Tề Vương sẽ chịu không ít khổ.

Nhưng, xứng đáng!

Y vừa lòng gật đầu, tiếp tục cáo trạng với Sở Chiêu, “Thái Tử cũng có ý định ngăn cản ta, lấy giọng điệu của Lý Hằng xem ra gã ta có chuẩn bị."

Sở Chiêu hỏi: “Lý Hằng là ai?”

Lâm Hành Chi cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, Sở Chiêu sẽ không chú ý đến loại người râu ria này.

Y nói: “Thám hoa cùng bảng với ta, người của Thái tử."

“Đã biết,” Sở Chiêu đáp, cũng không nói thêm cái gì, nhưng từ giờ trở đi nhất cử nhất động của người này Sở Chiêu sẽ nắm rõ trong lòng bàn tay.

Ăn trưa xong, hai người lại nị oai một lát, sau khi kết thúc môi Lâm Hành Chi hơi sưng lên, y lại trở vào Hàn Lâm viện, dự định lười biếng thêm nửa ngày nữa rồi về nhà.

Khi y bước vào, trà trên bàn đã đổi sang trà mới, còn đang tỏa nhiệt, Lâm Hành Chi rốt cho mình một chén đặt bên cạnh, dựa vào ghế tiếp tục nhàn nhã đọc sách.

Xem một lúc lại lấy quyển sách che mặt ngủ ngon lành, so với làm việc đàng hoàng còn quá mức hơn.

Hơn nữa ngủ một giấc mà thẳng đến lúc tan làm, mà còn là do Phương Khiêm đi ngang qua đánh thức, thở dài nói:"Đúng là làm Vương phi tốt thật, ngươi không cần làm gì mà cũng không ai dám nói gì ngươi."

Lâm Hành Chi cả ngày lười biếng cũng rất đồng tình nói: “Đáng tiếc không có Vương gia nào thích ngươi, đã chú định ngươi không được hưởng phúc lành này.”

Phương Khiêm tỏ vẻ tiếc nuối, vẫy tay đi ra khỏi cửa.

Lâm Hành Chi đặt quyển sách xuống cũng đi ra ngoài, mà chén trà được y rót từ ban đầu đã nguội lạnh, cũng không uống một giọt nào.

Sau khi ra khỏi cửa lớn Hàn Lâm viện, y tò mò nhìn trái ngó phải, nhưng không gặp ai đến ngăn cản, Lâm Hành Chi nhìn Thạch Mặc đến đón mình, "Có chuyện gì vậy?"

Thạch Mặc nói: “Đang ở Vương phủ, Vương gia nói để người tới giải quyết.”

Cho nên vẫn có người đến làm phiền, chỉ là không có cơ hội làm phiền tới trên đầu y, Lâm Hành Chi hài lòng bước lên xe ngựa, trong lòng cảm thấy Vương gia nhà mình thật tốt.

Khi trở về đến Vương phủ, Lâm Hành Chi liền nhận được một kinh hỉ, có người quen đang ở trong viện Lệ Vương và, sắc mặt đỏ bừng tru tréo xé rách quần áo mình.

Nếu cần thận nghe kỹ thì đại khái là:"Nóng quá, ta nóng quá, cho ta," hoặc đại loại như thế.

Lâm Hành Chi đi đến bên cạnh Sở Chiêu đang đứng xem, chỉ vào Lý Hằng đã đem quần áo xé rách phân nữa, hỏi hắn,:"Đây là như thế nào?"

Sở Chiêu lạnh lùng nhìn Lý Hằng ở phía trước đang gầm rú, ngữ khí lạnh lẽo, "Đây chính là dược mà ban đầu hắn tính dùng trên người em."

Lâm Hành Chi nghĩ đến ấm trà, ôm lấy mặt Sở Chiêu, lắc lắc đầu hắn, "Ta không sao, ta không uống."

Toàn bộ trong Hàn Lâm viện chỉ có trà trên bàn y được thay mới, y cũng không ngốc, sao có thể uống.

Sở Chiêu nói: “Chuyện này ta biết, nếu không thứ mà em nhìn thấy là hắn bị chém thành từng mảnh."

Lâm Hành Chi cũng không muốn xem, sẽ ảnh hưởng đến cảm giác thèm ăn của y.

“Thúc. Tình. Tán, Thái Tử để gã hạ?” Lâm Hành Chi hỏi.

“Ừm," Sở Chiêu khẽ gật đầu, “Bọn họ muốn giữ em lại, nhân cơ hội đó giao dịch với ta."

Nếu Sở Chiêu không đáp ứng, đại khái là hắn sẽ phải nhìn Vương phi hắn yêu thương. Bởi vì thuốc mà thừa hoan dưới thân người khác.

Chỉ nghĩ đến đây, Sở Chiêu liền không thể áp chế được khí tức cuồng bạo trong cơ thể.

Mắt thấy Lý Hằng sắp lột sạch hết quần áo, Sở Chiêu bịt kín mắt Lâm Hành Chi, không muốn để những thứ ghê tởm đó bẩn mắt Vương phi nhà hắn.

Hắn phân phó nói: “Đem người này ném tới Đông Cung đi, còn có, đêm nay bổn vương muốn thấy Thái tử ở thanh lâu, bổn vương muốn hắn phải gánh chịu hậu quả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK