Lâm Hành Chi nghĩ đến người đầu tiên chết vì y ở kiếp trước, một tiểu cô nương chỉ mới mười sáu.
Là một cái gai trong lòng y.
Có một số việc đã khác sau khi y trọng sinh, nhưng vẫn có những chuyện vẫn phát sinh.
Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lâm Hành Chi, Từ Văn Ngạn lập tức nhận thấy có gì đó không ổn, anh đưa tay chọc vào cánh tay Lâm Hành Chi “Uy, sao lại thế này, cao hứng đến choáng váng?”
Từ Văn Ngạn vẻ mặt khó hiểu gãi gãi sau đầu “Cái này nhìn cũng không giống. ”
Thạch Nghiên cũng phát hiện ra có gì đó không đúng, hỏi Từ Văn Ngạn có phải có gì đó không nên nói không.
Từ Văn Ngạn nhanh chóng thề với trời rằng anh tuyệt đối không nói bậy những gì anh nói đều là sự thật.
Thạch Nghiên không tin, kêu Lâm Hành Chi nhưng không có phản hồi, nên bắt đầu tranh cãi với Từ Văn Ngạn. ngôn tình tổng tài
Mà lúc này Lâm Hành Chi đã hoàn toàn rơi vào hồi ức, tuy rằng Từ Văn Ngạn không nói ra là ai coi trọng y, nhưng bản thân Lâm Hành Chi lại rất rõ ràng.
Là người của Trần gia, nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, là biểu muội của Thái Tử, Trần Vân Yến.
Kiếp trước, là do Hoàng Hậu làm mai, Kiến Nguyên Đế ban hôn, tiểu cô nương liền như vậy thành vị hôn thê của y, nhưng hai người cũng không có thành hôn, bởi vì Trần Vân Yến qua đời trước ngày đại hôn của bọn họ.
Cả người đầy máu nằm ở cửa lớn Lệ vương phủ, cũng thành chất xúc tác khiến Lâm Hành Chi hận Sở Chiêu đến tận xương tuỷ.
Khi đó y có lẽ sẽ không bao giờ nghĩ tới sẽ có người tàn nhẫn đến mức hy sinh ngay cả huyết thống của mình, chỉ để khiến y toàn tâm toàn ý trung thành với Thái tử, sau đó đi đối phó Sở Chiêu.
Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi tin đồn giữa y và Sở Chiêu nên kiếp trước y không có tâm trạng yêu đương, chỉ nghĩ đến việc làm cách nào để giúp đỡ Thái tử, đánh bại những kẻ tranh ngôi vị hoàng đế, và trả thù Sở Chiêu.
Nhưng Hoàng Thượng ban hôn không thể cự, hơn nữa tiểu cô nương cũng không sai, Lâm Hành Chi tuy đối nàng không có tình yêu nam nữ, nhưng cũng đem nàng coi như muội muội đối đãi, coi nàng như trách nghiệm của mình.
Lâm Hành Chi biết, tiểu cô nương là thật sự thích y, rất nhiều lần liều mạng để cứu y, khi nàng chết, có người nói với Lâm Hành Chi, nàng là vì thay thế y bị Lệ vương tra tấn chết, bởi vì ban đầu người Sở Chiêu muốn vốn là y.
Y đã chất vấn Sở Chiêu, nhưng Sở Chiêu không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhìn y thật sâu, sau đó quay người rời đi.
Cho đến nhiều năm sau, những âm mưu bị vạch trần, y mới nhận ra mọi chuyện đã được lên kế hoạch từ lâu, bắt đầu từ việc ban hôn, nàng đã nhiều lần cứu y vì biết trước sẽ có người động thủ với y.
Chính vì thế, cho dù y không thích nàng, y cũng sẽ coi nàng thành ân nhân cứu mạng, sẽ bởi vì nàng chết mà ái náy và muốn báo thù cho nàng.
Cho nên cuối cùng lần vu oan Sở Chiêu tra tấn đến chết, nhưng thực tế nàng chết dưới tay những người thân ruột thịt của mình.
Tiểu cô nương đã sớm biết kết cục của chính mình, trước khi chết đã viết một phong cho y, trong thư nàng đã thú nhận tất cả mọi chuyện, nhắc Lâm Hành Chi đừng cả tin, đừng để bị lợi dụng nữa.
Tiểu cô nương đem bức thư giao cho bà vú nàng tín nhiệm nhất, nhờ bà thay mặt giao nó cho Lâm Hành Chi, nhưng nàng là người bị kiểm soát sự sống chết, làm sau có được một người nhà chân chính.
Cũng là lúc ấy Lâm Hành Chi mới hiểu ánh mắt Sở Chiêu nhìn mình có ý gì, đó là thất vọng, còn mắng y ngu ngốc.
Một đời……
Lâm Hành Chi nghĩ mình nên nhanh chóng gả cho Sở Chiêu để không ai có cơ hội thừa nước đục thả câu.
Chỉ cần đời này vị tiểu cô nương Trần gia kia không có liên quan gì đến y, nhất định sẽ tìm được một phu quân tốt lưỡng tình tương duyệt, cùng người đó sống một đời an yên hạnh phúc.
Y không thể nợ nàng một đời nữa.
“Này, tỉnh lại, không phải ngươi phấn khích đến mức không nói nên lời khi nghe có tiểu cô nương coi trọng?”
Khi Lâm Hành Chi hoàn hồn, bàn tay của Từ Văn Ngạn đã khua trước mặt y một lúc.
Anh cũng rất tự đắc nói, "Người thích ta có thể xếp hàng từ Định An Hầu phủ đến cửa thành, bổn thế tử cũng không kích động như ngươi."
Lâm Hành Chi hất tay anh ra, nói: “Không phải kích động, mà là ta không đảm đương nổi tình yêu của nàng.”
“Hơn nữa, ta đã có người trong lòng.”
Từ Văn Ngạn há to miệng, lấy tay ôm mặt, khiếp sợ!
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi thông suốt?”
Lâm Hành Chi quay đầu, ánh mắt chăm chú nhìn phương xa, “Ừ, thông suốt.”
Đúng như những gì y nói với Thạch Nghiên, chỉ khi chính mình tin, thì mới có thể đem lời nói dối khiến người khác tin, y muốn gả cho Sở Chiêu là vì y thực sự thích hắn chứ không phải vì một lý do nào khác, tạm thời không nói nguyên nhân được.
Phớt lờ sự kinh ngạc của Từ Văn Ngạn, Lâm Hành Chi nói tiếp: “Ta muốn đi ra ngoài xử lý chút việc, ngươi nếu không vội liền giúp ta truyền lời.”
Từ Văn Ngạn vừa nghe thấy Lâm Hành Chi nhờ anh giúp, lập tức muốn khoe khoang, lắc chân tỏ vẻ, “Tiểu gia ta rất vội vội, làm sao có thời gian truyền lời cho ngươi, đương nhiên, nếu ngươi cầu xin bổn thế tử, nói không chừng…… Ai ai ai, ngươi đừng đi a……”
Anh còn chưa kịp nói xong, Lâm Hành Chi đã mang Thạch Nghiên đi ra ngoài, Từ Văn Ngạn tức giận vội vàng chạy đuổi theo, “Họ Lâm, ngươi tốt xấu nói cho tiểu gia truyền lời cho ai, truyền cái gì chứ?”
Lâm Hành Chi không quay đầu lại nói: “Trong lòng ngươi rõ ràng, làm ơn đi biểu đệ.”
Từ Văn Ngạn sau lưng hừ lạnh: " Ngươi nhờ người khác mà có lệ như vậy. Họ Lâm quả nhiên là người không có trái tim."
……
Sau khi ra khỏi cổng phủ tướng quân, quay người đi ra đường chính, liền nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Đó là một cảnh tượng hoành tráng mà đã lâu rồi Lâm Hành Chi không được nhìn thấy.
Hai năm cuối cùng của kiếp trước, y lang thang ở vô số xà lim tối tăm và mật thất tối đen, không nhìn thấy ánh sáng hay con người, nếu không có hận thù trong lòng chống đỡ, có lẽ y đã trở thành một kẻ điên.
Giờ phút này, mọi thứ trên phố đều khiến Lâm Hành Chi vui mừng và hài lòng vì được sống một cuộc sống chân chính.
Sau đó y hài lòng đi dạo quanh phố, muốn nhìn cái gì cũng muốn mua, cái gì cũng muốn ăn, nhưng lại không hỏi thăm tin tức gì.
Thạch Nghiên đi theo phía sau y một bên tâm tình phức tạp mà trả tiền, một bên sốt ruột, “Thiếu gia, không phải nói ra ngoài hỏi thăm tin tức của Vương gia sao? Sao còn dạo phố mua đồ?.”
“Ừ, đúng vậy,” Lâm Hành Chi gật gật đầu, nhét một miếng thịt khô vào miệng, sau đó xoay người đi vào một tửu lầu gần đó, gọi rất nhiều món.
Thạch Nghiên bị thiếu gia nhà mình làm tức giận đến dậm chân, vì sao từ lúc bị Lệ vương điện hạ bắt về phủ liền trở nên không đáng tin cậy như vậy?
“Thạch Nghiên, tới trả tiền. "
Cậu ta còn chưa kịp dậm chân xong, liền thấy thiếu gia nhà mình đang mỉm cười vẫy tay với cậu ta ở trước quầy của tửu lâu.
Thạch Nghiên: “……”
“Tới đây!”
Tuy rằng chủ tử không đáng tin cậy, nhưng làm đầy tớ thì phải vâng lời.
Lâm Hành Chi không ăn đồ đã gọi mà vào hộp đựng đồ ăn rồi mang đi, y giải thích với Thạch Nghiên đầu đầy nghi hoặc: “Đi thăm tù cũng không thể đi tay không, ta đi mua mấy món Vương gia thích ăn, khi hắn nhìn thấy khẳng định sẽ thật cao hứng.”
Thạch Nghiên tò mò, “Thiếu gia, người làm sao biết Vương gia thích món gì?”
Lâm Hành Chi nghĩ nghĩ nói: “Ta chọn đại.”
Sau đó không biết xấu hổ mà tỏ vẻ: “ Vương phi tương lai của hắn mang đồ ăn cho hắn, mặc kệ là món gì hắn đều sẽ thích.”
Thạch Nghiên: “……”
Không chỉ không đáng tin cậy, mà da mặt còn dày hơn.
Lâm Hành Chi da mặt dày mang theo Thạch Nghiên đi tới Lệ Vương phủ, cửa lớn vương phủ đóng chặt chặt, ngoài cửa cũng không có người canh gác.
Thạch Nghiên nhận mệnh đi gõ cửa, kết quả cửa không mở, một mũi tên từ trên nóc nhà bắn ra, rơi xuống chân Lâm Hành Chi.
Thạch Nghiên hoảng sợ, “Thiếu gia!”
Cậu ta nhanh chóng chạy lại chỗ Lâm Hành Chi, Lâm Hành Chi lắc đầu, “Không có việc gì, hắn cũng không muốn thương tổn ta.”
Thị vệ trên mái nhà lại giương cung, nhắm vào hai người Lâm Hành Chi, hỏi: "Người tới là ai? Đến có việc gì?"
Lâm Hành Chi giơ hộp thức ăn trong tay lên nói: “Vương phi tương lai của các ngươi, ta tới đưa cơm cho Vương gia, kêu người có thể làm chủ lúc này ra đây nói chuyện.”
Thị vệ bị Lâm Hành Chi làm cho bối rối, trợn to hai mắt nhìn xuống, dường như đang hỏi “Chúng ta có Vương phi khi nào?”
Phỏng chừng những người khác trong phủ cũng không thể cho y đáp án, Lâm Hành Chi ở cửa đợi một hồi lâu mới nghe thị vệ kia hung hăng trả lời: “Chờ!”
Cửa lớn vương phủ rất nhanh mở ra, một ông già và một cô gái trẻ bước ra, hai người rõ ràng biết Lâm Hành Chi, lễ phép chào hỏi, sau đó mới hỏi mục đích Lâm Hành Chi tới.
Lâm Hành Chi cũng không vòng vo, nói thẳng: “Ta muốn các người mang ta vào đại lao gặp Vương gia, ta có lời muốn nói.”
Lão già cùng nữ tử nhìn nhau, tiếp theo nữ tử tiến lên hai bước dò hỏi Lâm Hành Chi: “Lâm thiếu gia cũng biết vì sao Vương gia bị bắt vào đại lao?”
Đối với người ngoài mà nói là Sở Chiêu to gan lớn mật dám ở ngay cửa cung bắt người, nhưng trong lòng Lâm Hành Chi biết rõ Kiến Nguyên Đế bất mãn cùng kiêng kị Sở Chiêu tin tức linh thông.
Hắn không vào cung dự tiệc, nhưng lại biết rõ những gì bọn họ nói sau lưng hắn trước khi tân khoa tiến sĩ ra khỏi cung, còn có thể tường tận lặp lại những lời đó, chứng minh hắn có người cung cấp thông tin trong cung, điều mà ngay cả Kiến Nguyên Đế cũng không biết.
Động thái này chắc chắn đã chọc giận Kiến Nguyên Đế, đồng thời cũng khiến Kiến Nguyên Đế ý thức được Sở Chiêu không hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của ông, hơn nữa có người quạt gió thêm củi, Sở Chiêu bị giam cũng không hề oan chút nào.
Lâm Hành Chi trong lòng rõ ràng, nhưng lời nói lại là: “Vì ta.”
(「為了我。」)
Ba chữ khiến hiện trường im lặng.
Tuy rằng cẩn thận ngẫm lại, lời y nói cũng không sai, Vương gia nếu không phải là vì trút giận cho vị Lâm thiếu gia này, cần gì phải đi cửa cung làm loạn bắt người.
Bản thân hắn cũng chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì về mình.
“Đã vậy thì, Nam Tinh ngươi mang Lâm thiếu gia đi một chuyến đi.” Trầm mặc qua đi, ông lão đã mở miệng.
Nữ tử, cũng chính là nữ tử Nam Tinh ở trong miệng lão già do dự một lát sau gật gật đầu, “Lâm thiếu gia thân phận không tiện, cần giả làm hạ nhân vương phủ, gã sai vặt của người trước lưu tại vương phủ chờ.”
Dưới cái nhìn bất an của Thạch Nghiên, Lâm Hành Chi thay quần áo của người hầu Lệ vương phủ, sau đó ôm hộp đồ ăn cúi đầu đi theo Nam Tinh, đến đại lao Hình bộ.
Kiến Nguyên Đế tuy nói không được cho phép ai cầu tình giúp, nhưng cũng không nói là không cho thăm, hơn nữa Lệ vương vì thanh danh bên ngoài, cai ngục cũng không dám dễ dàng đắc tội người Lệ Vương phủ, cho nên trừ bỏ một túi bạc, không cần tốn nhiều công phu hai người đã vào tới đại lao.
Ngay cả túi bạc cũng là Nam Tinh nhét vào, rất giống phong cách hành sự của chủ tử Lâm chứ không nói nhiều.
Khác nhau ở chỗ một là cường đoạt, một cái là cường cấp.
Vừa vào phòng giam, Nam Tinh rất có ý thức đi tới góc tường, dùng tay bịt tai lại, quay mặt vào tường.
Lâm Hành Chi đặt hộp thức ăn xuống, đi đến trước mặt Sở Chiêu đang nhắm mắt dưỡng thần trên bãi cỏ khô, ngồi xổm xuống, hai tay ôm mặt cười nói “Vương gia, Vương phi của ngài tới thăm ngài, ngài có vui không?”
Danh Sách Chương: