• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, Lệ Vương điện hạ cũng không nằm xuống vì Vương phi không chịu hôn.

Nhưng bị Sở Chiêu bắt lấy tay mạnh mẽ sờ soạng hai cái, rõ ràng là chính mình chiếm tiện nghi hắn, nhưng bị Sở Chiêu dùng sức giữ chặt như vậy, Lâm Hành Chi lại cảm thấy giống như mình mới là người bị chiếm tiện nghi.

Khi rút tay về, mặt càng đỏ hơn.

Sở Chiêu trên mặt mang theo ý cười hỏi y:“Đủ rồi sao? Còn muốn tiếp tục sờ hay không?"

“Eo của ta cũng không tồi,” Lệ Vương điện hạ nhiệt tình đề cử.

Tiểu tâm tư bại lộ, Lâm Hành Chi đỏ từ mặt đến tận mang tai, liên tục lắc đầu, “Không… Không cần.”

Lệ Vương điện hạ nâng cằm Lâm Hành Chi, để sát vào hỏi, “Thật sự từ bỏ sao? Eo ta vừa săn chắc vừa gầy, thực sự rất tốt."

Hơi thở nóng hổi phả vào mặt Lâm Hành Chi, hơi thở ẩm ướt, tràn ngập mê hoặc, Lâm Hành Chi cảm thấy mặt hơi ngứa tim đập nhanh hơn rất nhiều.

Y muốn nói không cần, nhưng khi bắt gặp ánh mắt mong chờ của Sở Chiêu, y lại dao động, Lâm Hành Chi giơ tay lên thương lượng với Sở Chiêu:" Vậy thì sờ một chút?"

Sở Chiêu trực tiếp cười ra tay, nắm lấy tay Lâm Hành Chi đặt ở bên hông mình, "Vương phi muốn chạm vào ta bao nhiêu lâu cũng được."

Sau đó Lâm Hành Chi không hề rút tay lại, suốt thời gian đó đều bị Sở Chiêu giữ chặt.

Cũng may, những chuyện sau đó đều là chính sự, Sở Chiêu đem hướng đi của Sở Khâm nói cho Lâm Hành Chi, lại nói đến thời gian đoàn người Lâm phụ đến kinh thành.

Trên đường không có người chặn giết, lại có người do Sở Chiêu an bài âm thầm bảo hộ, đoàn người Lâm phụ một đường thông thuận nhiều, lộ trình cũng nhanh hơn, qua hai ba ngày là có thể vào kinh.

“Tề Vương thì thế nào?” Lâm Hành Chi nhớ tới người này, người phụ trách đi tra than đá và sắt đi đâu, kể từ khi rời khỏi kinh thành là không có một chút tin tức.

“Hắn,” Sở Chiêu lộ ra vẻ mặt cười như không cười nói, “Ta hảo tâm chỉ cho hắn một con đường rõ ràng, chỉ xem tự hắn có thể nắm bắt được cơ hội không."

Nếu không thể, vậy thật sự là ngu hết thuốc chữa.

Lâm Hành Chi nói: “Hy vọng hắn có thể tìm được, hiện tại không phải thời điểm một nhà Thái tử thống trị."

Không có Tề Vương, Thái Tử khẳng định một lòng một dạ muốn diệt trừ Sở Chiêu, hiện tại Kiến Nguyên Đế lại sống rất khoẻ mạnh, đối với bọn họ không phải là chuyện tốt.

Tốt nhất là làm cho Tề Vương lập công, như vậy Kiến Nguyên Đế mới có thể nâng đỡ hắn, thân là hoàng đế, Kiến Nguyên Đế hiểu rõ rất đạo lý không thể để một gia tộc thống trị, bằng không Thái Tử trưởng thành người nguy hiểm là ông ta.

Mà bọn họ âm thầm giúp Tề Vương một phen, tập trung sự chú ý của mọi người vào Tề Vương, để hắn cùng Thái tử đấu đến ngươi chết ta sống, nếu đồng thời khiến Kiến Nguyên Đế tức giận đến bại liệt.

Sở Chiêu cũng nghĩ như vậy nên mới chỉ đường cho Tề Vương.

Sở Khâm nếu dám tạo phản, lại trù tính nhiều năm, nhất định phải có người để dựa vào.

Than đá có thể đổi lấy bạc, nhưng sắt không cần trực tiếp sử dụng, Sở Khâm nhất định sẽ bố trí người rèn thành vũ khí, áo giáp ở đâu đó, đồng thời để Tề Vương đi theo hướng này tra xuống, không chỉ biết than và sắt đi đến đâu mà còn tra được Sở Khâm giấu quân ở đâu.

Đồng thời sẽ phát hiện ra Sở Khâm muốn tạo phản.

Một khi Tề Vương nhận thấy việc này, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội tốt để biểu hiện.

Bọn họ chỉ cần chờ, chờ nhóm người Lâm phụ hồi kinh, chờ Sở Khâm triệu tập binh mã vào kinh, chờ có người mật báo cho Kiến Nguyên Đế.

Lâm Hành Chi suy nghĩ một chút, phát hiện hết thảy chỉ cần tiến hành theo kế hoạch của Sở Chiêu, y cùng Sở Chiêu hai “Người khởi xướng” ngược lại không có cảm giác tồn tại, chỉ như vậy lặng lẽ thoát thân.

“Hay, diệu kế của Vương gia quá là cao tay." Ánh mắt Lâm Hành Chi đều là kính nể.

Sở Chiêu tỏ vẻ, không cao tay sao thì có thể gọi là diệu kế.

Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là: “Bổn Vương nghĩ ra biện pháp hay như vậy, thế Vương phi có khen thưởng gì không?"

Nhắc tới cái này, Lâm Hành Chi vô cớ cảm thấy có chút chột dạ, y còn chưa có cho Sở Chiêu tín vật đính ước...

Lâm Hành Chi nhẹ giọng hỏi, "Vậy Vương gia muốn cái gì?"

Sở Chiêu nhướng mày, “Ta muốn cái gì em đều cho?”

Lâm Hành Chi rất muốn gật đầu, nhưng lại cảm nhận được dự cảm không tốt.

Vì thế y chừa lại cho chính mình một con đường sống, “Để xem là cái gì.”

Sở Chiêu mím môi cười, nói:“Yên tâm, ta sẽ không làm khó em,” hắn gõ ngón tay trên mặt mình, “Chỉ cần em hôn ta một cái là được."

Lâm Hành Chi liền biết, dự cảm của mình không có sai!

Nhưng yêu cầu này hình như cũng không có gì quá đáng, Lâm Hành Chi đang do dự giữa tức giận từ chối và đồng ý.

Sở Chiêu đã nhận ra thái độ của Lâm Hành Chi, liền bắt đầu dụ dỗ: “Khuôn mặt của ta rất mịn màng trơn láng, hôn lên nhất định không tồi.”

“Nếu không Vương phi cố làm thử một lần?”

“Không biết xấu hổ,” Lâm Hành Chi nhỏ giọng nói, trơn láng thì thôi, y thừa nhận, chính là một nam nhân trưởng thành lại nói mặt mình mềm mại thì có hơi quá mức.

Lâm Hành Chi nhìn khuôn mặt tuấn tú có thể câu hồn đoạt phách của Sở Chiêu, không chỉ không mềm mại, da mặt còn rất dày.

Đương nhiên, Lâm Hành Chi càng nhìn càng thêm dao động, thực sự muốn hôn một cái.

Sở Chiêu cũng nhân cơ hội tung ra con át chủ bài, "Nếu không đổi lại thành ta hôn em, hôn lên môi em, một cái thật mạnh..."



Lời còn chưa dứt, Sở Chiêu liền cảm giác mặt nóng lên, mềm mại, còn có điểm ướt, là Lâm Hành Chi vội vàng hôn lên mặt hắn.

Không phải chuồn chuồn lướt nước, mà là vững chắc.

Thế cho nên Sở Chiêu còn sửng sốt một lát.

Lâm Hành Chi nhận ra mình vừa làm cái gì vốn có chút thẹn thùng, nhưng thấy Sở Chiêu nửa ngày không có phản ứng, lại có chút không vui nói: "Là chính ngài nói muốn hôn."

“Là ta,” Sở Chiêu lấy lại tinh thần mở miệng cười, “Chỉ là Vương phi hôn quá nhanh, ta cũng chưa hảo hảo cảm thụ, nếu không...”

“Không được!” Sở Chiêu cũng chưa nói xong, Lâm Hành Chi liền quyết đoán cự tuyệt, hơn nữa bắt đầu đuổi người, “Thời điểm không còn sớm, Vương gia cả ngày mệt mỏi nên trở về nghỉ ngơi đi."

Dù sao cũng hôn rồi sẽ không hôn nữa!

Lâm Hành Chi ánh mắt kiên định.

Được rồi, hôm nay đã bước được một bước lớn, tuy rằng dư vị quá ngắn ngủi nhưng Lệ Vương điện hạ cũng thỏa mãn.

Sở Chiêu đứng dậy, sờ sờ đầu Lâm Hành Chi, “Vậy ta đi trước, mấy ngày tới em cứ an tâm ở nhà nghỉ ngơi, những chuyện ngoài kia đều có ta."

“Được,” Lâm Hành Chi gật đầu, bộ dáng có chút ngoan ngoãn, cũng dặn dò Sở Chiêu, “Ngài cũng phải cẩn thận.”

Lâm Hành Chi nhìn hắn rời đi.

Bất quá Sở Chiêu vừa đi tới cửa thì đột nhiên lùi lại, Lâm Hành Chi chớp mắt khó hiểu: “Còn có chuyện gì sao?”

“Có,” Sở Chiêu nói ngắn gọn, cúi người, hôn lên mặt Lâm Hành Chi, rồi nhanh chóng rời đi, chỉ để lại cho y một câu với nụ cười trên môi, “Quên hôn Vương phi của ta.”

Thẳng cho đến khi người đi, cửa phòng bị đóng lại, Lâm Hành Chi vẫn ngây ngốc.

Y ngơ ngác giơ tay chạm vào nơi Sở Chiêu hôn, Sở Chiêu cũng hôn rất nhanh, kỳ thật cũng không có cảm giác gì nhiều, nhưng không biết có phải do tâm lý hay không, Lâm Hành Chi cảm thấy chỗ được hôn trên mặt hơi tê rần.

Đó là một cảm giác khó diễn tả thành lời.

Lâm Hành Chi không hề tức giận, cũng không cảm thấy chán ghét, thậm chí còn có chút vui.

Tim cũng đập thình thịch giống như đang ôm một con thỏ nhảy tưng tưng trong ngực.

Chờ hai huynh đệ Thạch Nghiên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lâm Hành Chi mặt đỏ bừng, tự cười một mình, Thạch Nghiên huých khuỷu tay đại ca mình, hỏi: "Ca, ngươi xem thiếu gia trông giống xuân tình* hay không?" .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân

2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

3. Yêu Em Từ Bao Giờ?

4. Mộng Có Đành Buông

=====================================

(*Cảm giác tình dục của tuổi dậy thì. Xuân tình phát động.

Xuân: mùa xuân, Tình: tình. Ngày xuân người ta dễ nghĩ đến dục tình. Còn có nghĩa con gái nghĩ đến việc vợ chồng.

Khiến ai động mối xuân tình. Thơ Cổ cre: vtudien.com)

Thạch Mặc trong lòng đầy nghi hoặc:"Nhưng Lệ Vương điện hạ không phải mới vừa đi sao?"

Thạch Mặc không nghĩ ra được, liền áp dụng thứ trực tiếp nhất chính là hỏi Lâm Hành Chi:"Thiếu gia, có muốn ta đuổi theo mang Lệ Vương điện hạ về, để hai người nói chuyện một lát nữa?"

Thạch Nghiên tích cực bổ sung, “Muốn làm gì cũng được, có chúng ta canh chừng, sẽ không ai đến quấy rầy chuyện tốt của người và Vương gia."

Lâm Hành Chi:...

Lâm Hành Chi thuận tay chụp lấy cái gối ném qua, “Hừ, hai huynh đệ các ngươi càng ngày càng không quy củ, dám cười thiếu gia của các ngươi!"

Thạch Nghiên đỡ lấy gối, tự bào chữa:"Thiếu gia, không phải người không nỡ để Vương gia đi sao, chúng ta là vì người."

Thạch Mặc gật đầu phụ họa.

Sau đó nhận được ánh mắt của Lâm Hành Chi.

Chủ tớ ba người náo loạn một lát, Thạch Mặc mới bắt đầu chuyện chính sự, nói về những chuyện đã xảy ra trong chuyến đi huấn luyện của mình trong hai năm qua và về vị thần y.

Lâm Hành Chi khi tỉnh lại đã gặp qua thần y, y là bị một châm của đối phương làm cho tỉnh dậy.

Thần y họ Gia Cát tên Thẩm Đồng, thoạt nhìn có vẻ không phải người bình thường.

Nhìn qua chỉ mới đầu ba mươi, còn rất trẻ, nghe Thạch Mặc nói, cái danh thần y này của hắn là xuất ra từ trong quân Bắc Sơn Tây, trong dân gian cũng không nổi bằng trong quân đội. Nếu như Lâm Hành Chi không miêu tả cặn kẽ đặc điểm của hắn, ai mà biết hắn là ai, hắn tên gì? Thạch Mặc có lẽ thực sự không tìm được người.

Gia Cát Thẩm Đồng là du y, đi khắp nơi nhiều năm để chữa bệnh cho mọi người, thường đến biên quan nơi có chiến tranh, trong quân đội rất ít người không biết về hắn.

Mà Gia Cát Thẩm Đồng cùng Sở Chiêu đã quen biết nhau từ lâu.



Lâm Hành Chi hỏi: “Vậy hắn cũng biết chuyện Vương gia trúng độc?”

Thạch Mặc nói: “Biết được, nếu không hắn cũng sẽ không đi theo ta đến kinh thành, Gia Cát Thần Y nói, mấy năm nay hắn vẫn luôn giúp Vương gia tìm kiếm dược liệu để bào chế thuốc giải độc..”

Lâm Hành Chi nghe vậy, tức khắc có chút khẩn trương, “Tìm được rồi sao?”

Thạch Mặc lắc đầu, “Gia Cát Thần y nói, còn cần hai vị dược liệu, trong đó có một loại chỉ Nguyệt Tịch quốc có, ba năm mới thành.”

Nhưng Nguyệt Tịch quốc đã sớm bị diệt vong, đã từng thi thể khắp nơi, bị lửa đốt cháy ba ngày ba đêm, hiện giờ không có người sinh sống, ngay cả cỏ cũng không muốn mọc.

Mà Sở Chiêu cùng Nguyệt Tịch quốc có quan hệ sâu xa, Lâm Hành Chi nghĩ nghĩ, ánh mắt hơi trầm xuống, đồng thời trào ra hận ý mãnh liệt, là nhằm vào Kiến Nguyên Đế tên cẩu hoàng đế.

"Đồ khốn, tại sao năm đó người chết không phải là hắn?" Lâm Hành Chi tức giận mắng.

Thạch Nghiên cùng Thạch Mặc không dám lên tiếng, đợi một lúc, Lâm Hành Chi mới chậm rãi bình tĩnh lại, hỏi Thạch Nghiên:" Vậy dược liệu còn lại đang ở đâu?"

Thạch Mặc: “Ở hoàng cung, cỏ lửa đỏ trăm năm tuổi từng là của hồi môn của công chúa Tịch Nguyệt quốc."

Vị công chúa đó là mẫu phi Sở Chiêu.

Cho nên tên cẩu hoàng đế đó cố ý cho người bào chế ra loại độc dược này để tra tấn Sở Chiêu, thuốc giải không phải không có, mà là nó luôn có liên quan đến Nguyệt Tịch quốc, không chỉ có thể khơi dậy nỗi đau trong lòng Sở Chiêu, mà còn khiến hắn không thể thoát khỏi sự tra tấn như vậy dù nhìn thấy hy vọng.

Thật sự là kẻ ác từ trong tâm.

“Vậy vị Gia Cát Thần y lần này sẽ ở trong kinh sao?” Lâm Hành Chi vẫn ôm hy vọng, chờ mong tìm ra phương pháp giải độc khác.

Thạch Mặc giải thích nói: “Thần y nói, chất độc mà Vương gia trúng rất có hại cho cơ thể, mỗi lần chất độc phát tác là một lần tổn thương cơ thể, lần này hắn đến là để phong bế độc cho Vương gia, hắn sợ giải dược còn chưa phối ra, Vương gia đã bị độc phá hủy trước."

Thạch Mặc không nói phá hủy cái gì, nhưng Lâm Hành Chi có thể đoán được cẩu hoàng đế muốn Sở Chiêu chết, nên nơi chốn đều chặn đường sống sót của hắn.

Lâm Hành Chi mỉm cười thay vì tức giận.

Hai huynh đệ Thạch Mặc nhìn nhau, lo lắng thiếu gia nhà mình có phải tức đến phát điên hay không.

“Thiếu gia, người…” Thạch Nghiên gọi một tiếng.

Lâm Hành Chi lắc đầu, “Ta không có việc gì, ta chỉ là nghĩ ra biện pháp hay.”

Sở Chiêu kiếp trước vẫn ổn, trước khi y chết hắn vẫn tốt, cho nên độc của hắn có thể chữa khỏi, nhưng nếu người khác bị trúng độc như thế này thì khó mà nói được.

Lâm Hành Chi phân phó Thạch Mặc, “Ngươi để Gia Cát Thần y an tâm ở trong phủ, qua một thời gian ta có việc nhờ hắn giúp."

“Tuân lệnh,” Thạch Mặc lập tức trả lời.

Không còn chuyện khác, Lâm Hành Chi cho bọn họ lui xuống nghỉ ngơi, y rời giường đi đến áng thư bắt đầu viết thư.

……

Hôm sau, lâm triều.

Kiến Nguyên Đế thượng triều với vẻ mặt u ám, ông hy vọng các cận thần sẽ thức thời, không nhắc đến chuyện của An Vương phủ.

Nhưng hiển nhiên, sẽ không có mấy người để ông đạt được tâm nguyện, phụ thân của An Vương phi Tề Thư Dung dẫn đầu, phụ thân của Tôn Vũ San cũng bước ra phụ họa, muốn tra rõ chuyện An Vương để an ủi những vong hồn đó, đồng thời đưa ra một lời giải thích cho bá tánh khắp thiên hạ.

Mặc dù đã bị hưu, nhưng Tề Thư Dung cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc hòa giải với An Vương lần nữa, nhưng dù sao cũng là người nàng yêu nhiều năm như vậy, cũng không phải nói muốn buông liền buông.

Hôm qua, Tề Thư Dung đột nhiên nghe được chuyện Sở Khâm làm ra, nàng gần như vô thức phủ nhận, đây là một người hoàn toàn khác với Sở Khâm mà nàng biết.

Nàng là tình cờ gặp được Sở Khâm vụng trộm với Tôn Vũ San, cũng biết được Sở Khâm cùng nữ nhân khác dây dưa không rõ, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Sở Khâm sẽ giết người, còn giết nhiều người như vậy, thậm chí còn suýt giết chết Lâm Hành Chi.

Nghĩ đến trượng phu cùng chung chăn gối với mình bao nhiêu năm lại là kẻ lòng lang dạ thú, Tề Thư Dung khó có thể chấp nhận được. Cú sốc này quá lớn khiến nàng ngất đi tại chỗ.

Tề phụ nghĩ đến, ông lại đem nữ nhi gả cho loại súc sinh cũng không bằng, hận chính mình hận đến tự đánh vào người mình, lúc ấy ông liền hạ quyết tâm, oán này nhất định phải khiến An Vương phải trả giá đại giới.

Về phần Tôn gia nhìn thấy cơ hội để xoay chuyển tình thế.

Từ khi chuyện Tôn Vũ San vụng trộm với Sở Khâm trong chùa bị vạch trần, danh tiếng của Tôn Vũ San bị hủy hoại, mà Tôn gia cũng bị ảnh hưởng, nữ quyến Tôn gia không còn mặt mũi ra ngoài gặp ai, nam nhân Tôn gia cũng bị người ta chê cười. Nói bọn họ nuôi được nữ nhi tốt quá, cũng đã chịu nghẹn khuất nhiều ngày.

Mặc dù Tôn Vũ San được đưa đi làm ni cô*

nhưng đủ loại lời đồn và ánh mắt quái dị vẫn bủa vây Tôn gia, lần này An Vương xảy ra chuyện, Tôn gia nhận thấy đây là cơ hội tốt cho bọn họ.

(*姑子: cô tử, tiếng gọi người đàn bà tu hành, như Ni cô, Đạo cô.)

Chỉ cần đem chuyện Tôn Vũ San và An Vương vụng trộm nói là do An Vương ép buộc, nếu không đồng ý sẽ phải chết, ít nhiều cũng có thể lấy lại một chút mặt mũi.

Tôn Vũ San tuy rằng bị huỷ hoại, nhưng những người còn lại của Tôn gia cũng sẽ khá hơn rất nhiều.

Cho nên Tôn phụ phụ họa rất tích cực.

Không chỉ bọn họ, còn có người của Tề Vương, những người âm thầm đứng ở phía Thái Tử, cùng một số phe trung lập sôi nổi góp lời, khiến sắc mặt vốn khó coi của Kiến Nguyên Đế càng thêm u ám.

Điều quan trọng là khi Kiến Nguyên Đế muốn gạt qua chuyện này, thì Sở Chiêu đến.

Người cho thị vệ khiêng một rương bình khí ra khỏi mật thất của An Vương phủ, Sở Chiêu đứng ở giữa đại điện, nhìn Kiến Nguyên Đế với vẻ mặt giễu cợt:"Xem ra người của ông không dám đem chuyện nhi tử mà ông yêu quý nhất lén lút giấu binh khí nói cho ông biết."

"Hay là ông cảm thấy mấy năm nay dung túng Sở Khâm là có thể bù đắp cho chuyện năm đó ông tự tay đẩy mẫu phi của hắn ra trước mặt để chết thay ông?!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK