• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày thứ ba sau khi trở về nhà, Khương Yên gặp lại Bùi Lẫm.

Là hắn ta tự tìm đến gặp nàng, bên cạnh còn là hai gia nhân của phủ tri huyện.

Khương Yên rất bài xích việc tiếp xúc với người này, nhưng lại không có lý do gì để từ chối, dù sao Bùi Lẫm vẫn là thị vệ thân cận của Thái tử, con trai của hầu phủ, tính theo phân vị cấp bậc, Khương Yên không có quyền nói không với Bùi Lẫm.

Hiện tại nàng chỉ là một dân thường nhỏ bé, vẫn phải cung kính tuân theo bọn họ.

“Bùi thị vệ, ngài hạ cố đến tệ xá của ta hôm nay là có chuyện gì vậy?”

Bùi Lẫm vẫn giữ vẻ mặt liệt ngàn năm như một, chỉ khi đứng trước Khương Yên, mày kiếm mới giãn ra được một chút, khóe miệng mơ hồ cong nhẹ.

“Khương cô nương, giờ Ngọ hôm nay chúng ta sẽ xuất phát, đường sá xa xôi, ta sợ nàng mệt mỏi, vả lại trời mùa này vẫn còn đang rất lạnh, cho nên ta sai người chuẩn bị cho nàng một ít trang phục giữ ấm.”

Lần đầu tiên Khương Yên nghe thấy Bùi Lẫm nói nhiều như vậy, còn là lời quan tâm chăm sóc khiến nàng không khỏi ngẩn người.

Đời trước nàng đã trông ngóng biết bao nhiêu những lời hỏi han ân cần như vậy, chỉ cần Bùi Lẫm nói nhiều với nàng hơn một câu, hôm đó nàng sẽ vui vẻ cả ngày.

Nhớ đến những tủi nhục và ấm ức đã trải qua, Khương Yên cau mày, giọng nói cũng lạnh xuống: “Bùi thị vệ, ta nghĩ giữa ta với ngài chưa đủ thân thiết để nhận những món đồ này, mong ngài mang đi cho.”

Bùi Lẫm mềm mỏng: “Chớ câu nệ, thời gian đi cùng nhau sắp tới còn dài, quan tâm nàng là chuyện nên làm… ”

Hiếm khi Bùi Lẫm hạ giọng dỗ dành một nữ tử như vậy, mấy hạ nhân xung quanh trợn mắt lén lút nhìn nhau, dường như không tin cảnh tượng trước mắt là thật.

Thấy Khương Yên không đáp lời, Bùi Lẫm lại tiến đến gần, trong giọng nói có chút nài nỉ: “Nàng nói chúng ta bây giờ không thân cũng không sao, sau này sẽ thân.”

Khương Yên chưa kịp lùi lại, ngoài sân đã vang lên âm thanh trầm thấp của nam nhân.

“Ồ, khi nào thì hai người các ngươi lại thân thiết như vậy, Cô lấy làm ngạc nhiên đấy.”

Bùi Lẫm ngay lập tức trở lại dáng vẻ nghiêm túc lạnh lùng như thường lệ, dẫn đầu mọi người quỳ xuống hành lễ.

“Sáng sớm mà Bùi thị vệ của Cô đã vội vàng rời khỏi trạch viện, Cô rất tò mò không biết hắn ta có chuyện gì cấp bách, hóa ra là đến thăm Khương Yên à?”

Cơ Trường Uyên một thân bạch y thêu sóng nước màu bạc, cổ và vai áo đính lông chồn thượng hạng nhàn nhã đi vào trong nhà.

Bên ngoài cổng rào là hai hàng người ngựa mũ giáp chỉnh tề đang đứng nghiêm cẩn chờ lệnh.

Khương Yên không muốn gây thêm sự chú ý với Cơ Trường Uyên, để tránh hắn làm khó dễ mình trên đường đi, cho nên vội vàng lên tiếng thanh minh: “Bẩm điện hạ, dân nữ nghèo hèn sao có thể quen biết với Bùi thị vệ cao quý được chứ, chỉ là mấy hôm trước nhìn thấy dân nữ một thân ốm yếu bệnh tật, sợ dân nữ trên đường đi không chịu đựng được, làm chậm trễ điện hạ phải về kinh cho kịp trước thềm năm mới, vì vậy mới sai người mang qua cho dân nữ ít vật dụng phòng thân.”

“Thật không?” Cơ Trường Uyên nhếch khóe môi, ánh mắt sắc bén b.ắ.n về phía Bùi Lẫm đang khoanh tay che trước mặt Khương Yên.

Nàng đã nói như vậy trước mặt Cơ Trường Uyên, còn phân biệt rạch ròi thân phận giữa hai người, Bùi Lẫm dẫu đắng họng vẫn phải gật đầu.

Dù sao ở thời điểm này, lời giải thích của nàng quả thật vẫn là tốt nhất cho hai người bọn họ.

Bùi Lẫm làm sao có thể giải thích hắn ta muốn quan tâm chăm sóc Khương Yên vì cả hai đã từng là phu thê tiền kiếp.

Hắn ta có lỗi với nàng, bây giờ muốn bù đắp cho nàng.

Nhưng khi nghe đến Khương Yên tự hạ thấp bản thân, lại đẩy hắn ra xa, trong lòng Bùi Lẫm vẫn có chút đau xót.

“Hóa ra là như vậy, cũng là Bùi thị vệ suy nghĩ chu toàn.” Cơ Trường Uyên cười khẽ, quạt kim xuyên không nặng không nhẹ nhấc lên tấm vải trùm trên khay đồng: “Nếu Bùi Lẫm đã có lòng như thế, Khương Yên ngươi cứ nhận lấy đi, như vậy Cô đỡ phải nhọc lòng suy tính cho người trên đường đi.”

Cơ Trường Uyên đã nói như vậy, Khương Yên không còn cách nào khác phải đồng ý, sau đó đưa gia nhân vào phòng trong để thu dọn lần nữa.

“Nhân tiện, mặc thử cho Cô xem xem mắt nhìn của Bùi thị vệ có tốt không? Cô rất tò mò đấy, từ trước đến nay chưa thấy Bùi Lẫm chọn đồ cho nữ tử bao giờ.”

Trước khi đi vào trong, Cơ Trường Uyên lại thả xuống một câu khiến Khương Yên đứng hình, chỉ có thể cứng ngắc khuỵu gối xem như vâng lệnh rồi biến mất sau bậc cửa.

Vì vẫn chưa đến giờ Ngọ, Cơ Trường Uyên rất thoải mái ngồi thưởng trà ở gian nhà chính của Khương Yên, tiện bề nhìn ngó một chút.

Có đại nhân vật đang chờ ở bên ngoài, Khương Yên không dám chậm trễ, ngay lập tức thay xiêm y rồi ôm tay nải bước ra ngoài.

Một bộ phi hoa màu xanh nhạt, áo bào bên ngoài bằng lụa mỏng thêu một bức hàn mai ngạo tuyết ẩn hiện trong sương mờ, trên mái tóc đen dày mượt mà cũng là bộ trâm hình hoa mai bằng cẩm thạch điểm ngọc trai vô cùng trang nhã, rất hợp với trang phục mà Khương Yên đang mặc trên người.

Ít ai biết, Khương Yên thích nhất là bạch mai, nhưng vì đi theo Thẩm Thiên Nhược từ bé, sau này lại được gả cho Bùi Lẫm, cho nên những sở thích của Thẩm Thiên Nhược đều được nàng học qua và bắt chước theo, dần dà không còn ai biết được nàng đã từng yêu thích hoa mai trắng như thế nào.

Chỉ có duy nhất một lần, khi đó hai người bọn họ vào cung chúc mừng sinh thần của Thẩm Thiên Nhược, nhìn thấy một cây mai trắng mọc đầy hoa trong sân sau của Vĩnh Thọ cung, Khương Yên cầm lòng không được vội vàng chạy đến ngắm nghía, Bùi Lẫm cao hứng cho người chiết lấy một cành mang về cho nàng, vậy mà nàng cẩn thận chăm bón tưới tắm cho nó suốt cả năm trời, đến khi nở hoa lại vội vàng khoe với hắn, lúc đó Bùi Lẫm mới biết hóa ra Khương Yên thích nhất là bạch mai.

Một lần nữa được nhìn thấy dáng vẻ Khương Yên kiều diễm thẹn thùng trong bộ phi hoa cùng trâm ngọc, Bùi Lẫm ngơ ngẩn như thể cả hai đã quay trở về kiếp trước. Hắn vẫn là lang quân của nàng, mà Khương Yên chính là thê tử kết tóc se duyên yêu hắn sâu đậm.

“Nàng…!”

“Hàn mai ngạo tuyết? Hửm?”

Âm thanh lãnh đạm của Cơ Trường Uyên kéo Bùi Lẫm trở về hiện thực, hắn ta lúng túng lùi lại, chừa một lối đi nhỏ cho Khương Yên bước ra.

“Cũng ý nhị đấy.”

Nghe thấy giọng điệu âm dương quái khí của Cơ Trường Uyên, đáy lòng Khương Yên lại chao đảo, không biết bản thân đã chọc giận gì người này.

“Quả thật là không hợp chút nào, dân nữ thô thiển, không xứng mặc trang phục tinh xảo thế này, xin cho dân nữ chút ít thời gian để thay ra.” Khương Yên mím môi quỳ xuống, muốn vuốt giận tên gia hỏa tính khí thất thường này.

Không ngờ Cơ Trường Uyên lại phất tay, ánh mắt âm u soi mói: “Không cần đâu, thời gian không còn sớm nữa, vả lại Bùi thị vệ đã cất công chọn lựa cho ngươi như vậy, hợp hay không hợp cũng phải xem ý hắn nữa, Cô chỉ hơi bất ngờ một chút, không nghĩ là trang phục rất vừa vặn với ngươi. Bùi Lẫm từ khi nào lại tinh ý như thế chứ.”

Vừa nói hắn vừa đánh ánh mắt một vòng giữa hai người khiến Khương Yên chỉ biết cúi đầu trốn tránh.

Trào phúng xong, Cơ Trường Uyên cũng không muốn ngồi ở đây thêm nữa, lạnh mặt gấp quạt đứng dậy đi về phía xe ngựa đang chờ sẵn bên ngoài.

Khương Yên thở phào một hơi, coi như lại tránh được một kiếp, đứng dậy nhìn Bùi Lẫm đang dán chặt ánh mắt vào mình.

“Bùi thị vệ, điện hạ đã rời đi, ngài còn đứng đây làm chi nữa, chẳng lẽ nhiệm vụ bảo hộ đã quên mất rồi?”

“Rất hợp, rất đẹp.” Bùi Lẫm đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.

“Hả?” Khương Yên cảm thấy như mình vừa bị ảo giác, có phải Bùi Lẫm vừa mới khen nàng không.

“Hàn mai ngạo tuyết, nàng chính là như vậy.” Bùi Lẫm đứng thẳng người, đôi mắt thâm thúy bao trọn lấy bóng hình trước mặt.

Bùi Lẫm quá khác lạ, Khương Yên có phần sợ hãi, nàng không muốn tiếp xúc quá gần với hắn, vội vàng đi đến bên xe ngựa hô to: “Thái tử điện hạ, dân nữ Khương Yên đến hầu hạ cho người.”

Đoàn người vì muốn nhanh chóng trở về kinh thành, cho nên chỉ sắp xếp một chiếc xe ngựa kiên cố được trang bị đầy đủ chăn nệm dành cho Cơ Trường Uyên, còn lại Bùi Lẫm và các ảnh vệ đi theo đều cưỡi ngựa để có thể dễ dàng phóng nước đại trên đường.

Khương Yên đời trước từng học cưỡi ngựa, nàng còn phi đến tận doanh trại ở ngoại thành Thiên An để tìm gặp Bùi Lẫm, khả năng cưỡi ngựa của nàng cũng coi như rất khá.

Nhưng lần này quãng đường quá xa xôi cách trở, nếu phải cưỡi ngựa chắc Khương Yên sẽ gãy lưng mất.

Chính vì vậy nàng đánh bạo dò hỏi Cơ Trường Uyên, hi vọng hắn còn chút lương tâm thu nhận nàng vào trong xe ngựa.

Đứng đợi một lúc lâu, bên trong truyền ra giọng điệu lười biếng vô cảm của Cơ Trường Uyên: “Vào đây.”

Được lời như cởi tấm lòng, Khương Yên vội vàng trèo vào trong, cung kính nghiêm cẩn dập đầu rồi ngồi quỳ ở một góc, tránh để làm đối phương ngứa mắt.

Dù sao nàng đã hứa với Khương Nặc sẽ trở về, cho nên ưu tiên hàng đầu là giữ gìn mạng nhỏ, vuốt m.ô.n.g ngựa thật tốt với người trước mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK