• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu năm đều nhiều việc, mãi đến hôm nay Cơ Trường Uyên mới coi như là thư thả.

Sau khi Thục quý phi đưa vào đâu một vị quốc sư ngoại quốc về, hoàng thượng gần như không thượng triều nữa mà say mê xem tướng tinh và luyện pháp bảo đan dược. Ông ta còn cho xây riêng một tháp gọi là Thiên Đàn chỉ để dành riêng cho những việc này. 

Hầu như mọi thứ trong triều giờ đây đều do Cơ Trường Uyên tự tay thu xếp lo liệu.

Mệt mỏi cả một ngày, lúc này hắn chỉ muốn trở về cung điện của mình nghỉ ngơi.

Cởi bỏ triều phục nặng nề trên người ra, thay một thân áo lụa nhẹ nhàng đơn giản, mái tóc dài đèn dày chỉ cần một trâm ngọc qua loa vấn lên, Cơ Trường Uyên khoan khoái bước ra tiền sảnh ngồi xuống.

Trước mắt là bốn vị thị nữ thân cận xinh đẹp như hoa đang quỳ chờ sẵn.

Cơ Trường Uyên uể oải nhìn một vòng, sau đó nhướng mày lên liếc về phía Cao Dục đang đứng hầu một bên.

“Hình như vẫn còn thiếu người?”

Cao Dục chưa kịp lên tiếng, Hoàng Oánh đã gấp gáp không nhịn được mà kể lể: “Bẩm điện hạ, sáng nay bên phường thêu có đưa đến mấy cuộn vải mới để dành may trang phục mùa hè, nô tỳ cùng các tỷ muội trong phủ đã đến Cảnh Sơn thủy tạ để chọn vải, mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì Khương muội muội cũng chậm chạp đi đến, vừa đến đang ngay lập tức nhào vào ôm lên mấy xấp vải, cũng chẳng hề hỏi han đến ai. Tử Kiều tỷ tỷ thấy hành vi muội ấy không thỏa đáng có lên tiếng nhắc nhở vài câu, Đông Cung chúng ta tuy không phải hoàng cung đại nội nhưng cũng có những quy củ nhất định, cho dù không thân thiết thì ít nhất gặp nhau cũng phải mở lời chào hỏi đôi câu, nào ngờ muội ấy không thèm trả lời, còn khinh khỉnh rời đi, nô tỳ nhịn không được cho nên đã xô xát với nàng ấy một chút, mong điện hạ lượng thứ.”

Lúc này gương mặt diễm lệ của Tử Kiều hiện lên nét ủ rũ, nàng ta thở dài, giọng nói mang theo chút nức nở: “Oánh Nhi, là do tỷ làm không tốt, tỷ chỉ muốn khuyên nhủ Khương Yên một chút, đều là phận nô tỳ như nhau, hầu hạ điện hạ chu toàn mới là việc quan trọng nhất, tỷ sợ muội ấy ỷ sủng sinh kiêu, nhưng không nghĩ muội ấy lại vô phép tắc như vậy… “

Nói đến đây, nàng ta ngẩng đầu, gương đôi mắt óng ánh nước nhu mì nhìn Cơ Trường Uyên: “Điện hạ ngài đừng trách tội các muội ấy, là do nô tỳ thất trách, khiến Khương Yên muội muội không vui, mong điện hạ thứ tội.”

Thanh Anh quỳ một một trợn mắt nhìn hai người kia đổi trắng thay đen, thật sự phát nộ muốn ra mặt đòi lại công đạo một phen, lại bị Hồng Liễu giữ c.h.ặ.t t.a.y lại.

“Hai người đó nói chuyện, còn đến phiên muội có thể xen vào sao?”

“Nhưng muội không thể chịu đựng được, làm sao bọn họ có thể nói ra những lời dối trá như thế được chứ.”

“Thì đã sao? Ngay cả Cao đại nhân ông ta cũng không lên tiếng trước mặt điện hạ, muội lấy gì để nói chuyện chứ?” Hồng Liễu thấp giọng quát.

Đúng là từ nãy đến giờ, Cao Dục chỉ điềm nhiên đứng nhìn Tử Kiều và Hoàng Oánh diễn trò, một câu cũng chẳng thèm xen vào, chỉ có nụ cười mỉm trên gương mặt ông ta cho thấy ông đang vô cùng hứng thú với vở kịch của hai người này.

Cao Dục đã như vậy, Thanh Anh và Hồng Liễu chỉ có thể im lặng, hai nàng không dám đánh cược với sự yêu thích của Cơ Trường Uyên dành cho Tử Kiều.

Biết sao được, ai bảo các nàng không được sủng ái bằng người ta.

Cơ Trường Uyên chống má, nhìn hai tỷ muội kẻ tung người hứng nước mắt vắn dài rơi như châu ngọc, vẻ mặt dửng dưng như không.

“Vậy Khương Yên bây giờ thế nào?” 

“Bẩm điện hạ, Khương Yên không vấn đề gì, chỉ có hai đầu gối bị bầm tím, cho nên nô tài để nàng ấy nghỉ ngơi một hôm.”

Cơ Trường Uyên phẩy tay, ngữ điệu nhạt nhẽo: “Được rồi, vậy đi, không nói nữa, chỉ khiến Cô nhức đầu.”

Mọi người nhìn nhau, sau đó lặng yên đứng dậy.

Bữa tối thịnh soạn được bày ra và dọn đi một cách gọn gàng và nhanh lẹ.

Cơ Trường Uyên không ăn nhiều, ngày nào trong cung Hoàng hậu cũng đều sai người mang canh tẩm bổ đến cho hắn uống cho nên hắn đã chán ngấy những món sơn hào hải vị của đầu bếp trong cung rồi.

“Trở về hết đi.” 

Cơ Trường Uyên lười biếng dời bước rời khỏi tiền sảnh, Tử Kiều đã mềm mại cọ đến, giọng nói như vắt ra mật đường: “Điện hạ, đã mấy ngày rồi ngài không được nghỉ ngơi tử tế, để Kiều Kiều xoa bóp giúp ngài thư giãn được không?

Cơ Trường Uyên từ trên cao nhìn xuống, đầu tiên là đôi mắt mị hoặc, phiến môi hồng ướt át, hơi thở thơm mát như lan, bộ n.g.ự.c to tròn no đủ không thể che giấu dưới cổ áo rộng trễ nải và thân hình thon thả được bọc trong lớp vải lụa mềm mịn. 

Từ sau khi nếm trải chuyện ấy ở biệt viện, đã nửa tháng bên dưới của Cơ Trường Uyên chưa được giải tỏa, lần này trở về phủ hắn đang muốn tìm đến Khương Yên, vậy mà nàng lại bị thương đầu gối, thật là xui xẻo.

Ánh mắt Cơ Trường Uyên thong thả lướt qua thân hình nảy nở của Tử Kiều một phen, dưới đáy mắt như có ánh lửa chập chờn nhảy nhót.

Nội điện được thắp đèn sáng trưng, tất cả mọi người đều được điều động ra ngoài canh gác.

Tử Kiều trên người chỉ còn một chiếc áo khoác bằng lụa mỏng tang đang quỳ bò trên thảm lông dê, gương mặt ửng hồng hướng về nam nhân cao ngạo trước mặt.

“Điện hạ, đêm nay để Kiều Kiều hầu hạ ngài được không? Kiều Kiều đã học với các ma ma rất tốt, chắc chắn sẽ không khiến ngài thất vọng.”

Vừa nói nàng ta vừa đưa tay kéo nhẹ lớp áo, cơ thể trắng nõn mịn màng ngay lập tức lộ ra dưới ánh nến.

Cơ Trường Uyên tựa người vào trường kỷ, vạt áo mở rộng lộ ra lồng n.g.ự.c tinh tráng cùng những múi bụng sắc nét, ánh mắt hờ hững sắc lạnh như con báo đang xem xét con mồi.

Thấy Cơ Trường Uyên không lên tiếng, Tử Kiều hiển nhiên cho là hắn đã đồng ý, vội vàng tiến sát lại gần, bàn tay vuốt ve phần bắp đùi rắn chắc của hắn.

Nói ra thì mấy năm nay dù mang tiếng là nô tỳ được sủng ái của Cơ Trường Uyên nhưng Tử Kiều chưa bao giờ được chân chính chạm vào cơ thể hắn một lần nào.

Hôm nay là ngày may mắn gì vậy, Cơ Trường Uyên không hề đẩy nàng ta ra, nhưng lại dùng ánh mắt thờ ơ nhìn nàng ta đang uốn éo lấy lòng mình.

Tử Kiều có chút mừng thầm, dù sao thì sự im lặng của hắn vẫn là một lời cổ vũ rất lớn cho nàng ta.

Bộ n.g.ự.c đẫy đà nhanh chóng áp sát vào hai đầu gối của hắn.

“Điện hạ ngài xem, Kiều Kiều đã học rất tốt nha.”

Những ngón tay ngọc ngà lại trườn lên, hết xoa nắn vùng bụng rắn chắc lại vờn qua vòm n.g.ự.c to lớn đang phập phồng của Cơ Trường Uyên.

Tiếng rên rỉ của Tử Kiều càng to hơn. 

Nàng ta không kìm nén nổi nữa mà ngồi lên đùi Cơ Trường Uyên, gương mặt ửng đỏ vì dục vọng không thể kiềm nén.

Tử Kiều không chịu nổi, ngón tay vội vã mò tìm phía dưới đai lưng quần của Cơ Trường Uyên.

‘Hức, cầu điện hạ cho nô tỳ được toại nguyện...” 

Dây đai lỏng lẻo ngay lập tức được rút ra, rơi xuống đất, Tử Kiều tham lam vói tay vào trong, đôi mắt mở to thèm thuồng khi nhìn thấy thứ đồ bên trong.

Gương mặt đẹp như tiên quân trên trời, vóc dáng cao lớn rắn chắc, sức lực kinh người lại kèm theo thứ vũ khí vĩ đại đến nhường ấy, dường như ông trời đã dồn hết tâm huyết để tạo ra nam nhân hoàn mỹ thế này.

Tử Kiều vô cùng hài lòng, nàng ta hé miệng l.i.ế.m môi, muốn trổ ra hết ngón nghề để làm thỏa mãn người đàn ông trước mặt.

Nhưng trái với sự phục vụ tận tụy của Tử Kiều, vẻ mặt Cơ Trường Uyên lại càng ngày càng nhạt, hai đầu mày của hắn từ từ chau lại, dường như không có gì là thích thú.

Tử Kiều hốt hoảng, nàng ta đã vận dụng toàn bộ chiêu thức được học hỏi từ ma ma trong cung lẫn các hồng bài ở thanh lâu nổi tiếng nhất kinh thành, hẳn là không có nam nhân nào có thể vượt qua được sự câu dẫn mị hoặc đến điên đảo như thế này.

Không dễ gì có được cơ hội như đêm nay, Tử Kiều nàng không thể bại trận được.

Cơ Trường Uyên thả người ngửa đầu ra sau, dục vọng bị kìm nén bao nhiêu ngày của hắn đang kêu gào được thỏa mãn, hắn không nghĩ mình phải bạc đãi nó.

Thế nhưng khi bàn tay của Tử Kiều chạm đến người mình, trong đầu hắn chỉ hiện ra gương mặt phẫn nộ của Khương Yên.

Bàn tay của nàng không mềm mại như của Tử Kiều, là hắn ép buộc nàng làm cho mình, nhưng sao cảm giác lại hết sức thoải mái.

Cơ Trường Uyên vật vã với sự kêu gào đến bứt cương của nó, hắn biết mình không thể thỏa mãn. 

Cho dù Tử Kiều đang ra sức phục vụ nhưng Cơ Trường Uyên không thấy đủ.

Cổ họng hắn vẫn cháy khô và thân dưới không ngừng đau nhức.

Cánh tay giơ lên, Cơ Trường Uyên gầm lên một tiếng, thái dương nổi rõ những đường gân xanh dữ tợn.

“Cút đi.”

Tử Kiều còn đang đắm chìm trong dục vọng và ảo tưởng của nàng ta, bị người tạt một gáo nước lạnh, nàng ta trợn mắt như không thể tin nổi.

“Điện hạ, xin thương xót cho nô tỳ đi mà… “

Cơ Trường Uyên không còn chút nhẫn nại, hắn nhặt áo choàng khoác lên người, gằn giọng nói: “Đem quăng ra ngoài đi.”

Cao Dục và hai nô tài ngay lập tức xuất hiện, nhanh nhẹn kéo Tử Kiều trên người không một mảnh vải kéo ra khỏi nội điện, mặc cho nàng ta khóc la thảm thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK