• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng chân rầm rập chạy đến như phá tan sự tĩnh lặng của khu rừng trong màn đêm.

Ánh đuốc sáng rỡ cả một khoảng trời.

Âm thanh quát khẽ của đội trưởng thị vệ vang lên: “Nhanh, đi tìm người nhanh lên, phải tìm cho ra.” 

Cao Dục khoanh tay đứng phía sau, gương mặt trắng trẻo nhẵn nhụi giờ này đã biến thành màu xám xịt, âm trầm nhìn Tiểu Nhã đang hô hoán mọi người đằng trước.

“Thấy rồi, ở đây.” 

Tiểu Nhã dâng lên một chiếc bông tai đến trước mặt Cao Dục, sau đó chỉ tay về một góc trong rừng trúc: “Hẳn là bọn họ đang ở trong đó.”

“Đêm hôm khuya khoắt, lại kéo nhau vào chỗ hoang vu vắng lạnh này để làm gì cơ chứ?” 

Giọng nói thì thầm của Tiểu Nhã vừa đủ để rơi vào tai Cao Dục rất rõ ràng.

“Còn chần chờ gì nữa, đi vào đó lôi bọn họ ra đây cho ta.”

Trên nền đất rải rác từng mảnh y phục nhăn nhúm. 

Ở cách đó không xa là hai cơ thể trần truồng đang quấn lấy nhau.

“A a a… Khương Yên này không ngờ lại có thể vô liêm sỉ như vậy, đã được Thái tử điện hạ sủng hạnh còn làm ra chuyện động trời này, đúng là trời sinh dâm đãng mà.”

Tiểu Nhã hét to lên, lôi kéo biết bao ánh mắt nhìn về phía cặp đôi đang say mê trong cơn nhục dục của bản thân, cố gắng để mọi người nhìn thấy rõ nhất cảnh tượng đang diễn ra. 

Tiếng thở hổn hển cùng tiếng khóc rấm rứt của nữ tử vẫn còn quẩn quanh trong không gian khiến Cao Dục vô cùng phiền lòng, ông ta phất tay ra lệnh cho thị vệ tiến lên tách hai người họ ra.

“Dù gì Khương Yên cũng đã là người của điện hạ, không biết Cao tổng quản sẽ xử lý thế nào?”

Tiểu Nhã vừa thăm dò một câu, một giọng nói nhỏ nhẹ theo gió rơi vào tai mọi người.

“Ngươi nghĩ là nên xử lý làm sao đây, không ngại đưa ý kiến thử chứ?”

Cao Dục quay người, đáy mắt lộ vẻ nhẹ nhõm.

Khương Yên ở đây, vậy người nằm trên đất là ai đây?

“Đưa người qua đây cho ta!”

Tiểu Nhã không thể tin vào mắt mình, ngã ngồi xuống đất, run rẩy hét to: “Tại sao… tại sao lại là…!!!”

Gương mặt xinh đẹp của Tử Kiều lấm lem bùn đất, trên cổ, vai và bầu n.g.ự.c lộ ra hơn nửa mang đầy dấu vết.

Mà tên nam nhân nồng nặc mùi rượu kia vẫn còn trong men say, luôn miệng lẩm bẩm: “Kiều Kiều của ta, đêm nay nàng đã là người của ta.”

“Tại sao lại như vậy, tại sao người đó lại là Tử Kiều tỷ tỷ mà không phải là Khương Yên chứ?” Tiểu Nhã trợn mắt, không nhịn được lẩm bẩm như người mất trí.

“Tiểu Nhã à, từ đầu đến cuối ngươi đều chắc chắn rằng đó phải là ta, hẳn là phải có một lý do nào đó đúng không?”

Cao Dục cười khẩy một tiếng, không muốn tốn thời gian ở đây thêm nữa, liền ra lệnh: “Đưa tất cả đến Tĩnh Tâm Trai để điện hạ đích thân xử lý.”

Mã nô họ Ngô đã bị dội nước đến tỉnh, lần đầu được đặt chân đến Tĩnh Tâm Trai, hắn ta sợ đến mức sắp tè ra quần.

“Thái tử điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế.” 

Cơ Trường Uyên đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị dựng đầu dậy, trên mặt vẫn còn hẳn nguyên sự khó chịu, hai đầu mày tự nhiên cũng chau lại, toàn thân tỏa ra áp lực lạnh lẽo vô cùng.

“Khá khen cho các ngươi, ở trong Đông Cung lại còn dám làm ra chuyện dơ bẩn như vậy.”

Tử Kiều đầu tóc bù xù, trên người không còn manh áo lành lặn, khóc lóc đến khàn cả giọng.

“Thái tử điện hạ, mong ngài phân xử giùm cho nô tỳ, nô tỳ là bị người hãm hại.” Tử Kiều càng khóc lớn hơn nữa.

“Mọi người đều nhìn thấy tất cả rồi, ngươi còn muốn biện giảo.” Cao Dục liếc xéo một cái.

“Điện hạ, Kiều Kiều trước nay một lòng một dạ với ngài, ai ai cũng biết, làm sao có thể làm ra  chuyện này với tên đàn ông khác chứ…”

“Chính là Khương Yên, vì lo sợ Kiều Kiều sẽ giành được thánh tâm nên đã ra tay độc ác với nô tỳ.”

Khương Yên nãy giờ đứng đằng sau Thanh Anh, nghe thấy bị điểm danh thì từ tốn vén đám người đi lên giữa sảnh khuỵu gối xuống: “Tử Kiều tỷ tỷ có bằng chứng gì không? Nếu không thì Khương Yên không ngại cáo trạng tỷ với điện hạ vì tội phỉ báng đấy.”

“Ngươi…!!!” Tử Kiều bị chặn họng, chỉ có thể tức giận đến trợn trắng mắt.

“Tỷ không thể nói, nhưng ta thì có rất nhiều thứ muốn bẩm báo với điện hạ.” 

Khương Yên cong môi, sau đó quay sang Cơ Trường Uyên đang uể oải ngồi trên ghế, chậm rãi nói: “Nô tỳ được biết, mã nô họ Ngô này đã đem lòng ngưỡng mộ Tử Kiều tỷ tỷ từ lâu, dạo gần đây bọn họ cũng thường qua lại, Tử Kiều tỷ tỷ còn tiện tay gửi vài món điểm tâm lặt vặt cho hắn ta, chứng tỏ hai người này có mối quan hệ không bình thường. Xin điện hạ tra xét.”

“Không phải, không phải như vậy đâu!!!” Tử Kiều điên cuồng la hét.

Rất nhanh, Tiểu Đức Tử và Tiểu Thuận Tử đã tìm được mảnh khăn tay màu tím cùng một tráp đựng bạc vụn trong phòng của mã nô họ Ngô.

Hắn ta cũng thừa nhận bản thân mình thật lòng yêu thương Tử Kiều. 

Trước nay nàng ta luôn lạnh nhạt với hạ nhân, cho nên hắn ta không dám đến gần.

Thời gian gần đây lại đột nhiên thân thiện lạ thường, khiến cho mã nô họ Ngô bắt đầu nổi lên tâm tư không đúng đắn.

Đêm nay được nhìn thấy điệu múa của Tử Kiều trên đài cao, lại thêm hiệu ứng của rượu mạnh, hắn ta cả gan tiếp cận gần Cảnh Sơn thủy tạ.

Không nghĩ đến Tiểu Hỷ nha hoàn bên cạnh Tử Kiều lại đồng ý giúp hắn ta gặp gỡ với Tử Kiều vào lúc nửa đêm. 

Mã nô họ Ngô mừng lắm, hắn nghĩ hẳn là mấy món quà nhỏ mà mình làm mấy ngày qua đã lay động được trái tim của mỹ nhân băng giá.

Địa điểm hẹn là khu rừng trúc hẻo lánh trên con đường mòn sau lưng Cảnh Sơn thủy tạ, nhưng hắn ta chờ mãi vẫn không thấy ai đến, nên mới mạo muội lần mò đến đường lớn, không ngờ từ xa đã nhìn thấy Tử Kiều đang đứng chờ mình.

Có hơi men trong người, cộng thêm sự mê luyến âm ỉ bao năm, đêm nay hắn ta đã hoàn toàn bộc phát, vội vàng đi đến ôm lấy Tử Kiều, lôi đến rừng trúc phía trong để thỏa lòng mong ước.

“Nô tài biết là mình trèo cao, nhưng nô tài thật lòng yêu thương Tử Kiều, nô tài bằng lòng chịu phạt, chỉ mong điện hạ thành toàn cho hai người chúng ta.”

Mã nô họ Ngô tùy thân hình thô kệch, tính tình lại bộc trực nhưng cũng là một kẻ chung tình, đã đến nước này vẫn một lòng một dạ với Tử Kiều, khiến cho Khương Yên không khỏi nhìn hắn ta bằng con mắt khác.

Tử Kiều thì lại vô cùng hoảng sợ, nàng ta lết đến bên cạnh Cơ Trường Uyên, gào khóc thê lương: “Không, điện hạ đừng nghe lời hắn ta nói bậy, Kiều Kiều không có, trước nay trong lòng Kiều Kiều chỉ có một mình ngài mà thôi.”

Cơ Trường Uyên không hề để tâm đến mỹ nhân đang hoa lễ đái vũ dưới đất, chỉ nghiêng đầu đánh giá tên mã nô họ Ngô một vòng, sau đó cười tà: “Khá khen cho ngươi, chỉ là một tên chăn ngựa mà trước mặt Cô cũng dám nói ra những lời này thì cũng coi như là người dũng cảm, biết chịu trách nhiệm với việc mình làm. Đã vậy, Cô cũng không ngại thành toàn cho các ngươi.”

“Người đâu, đem hai người này ra đánh hai mươi đại trượng, đuổi đến thôn trang ở Sóc Châu để đào đất. Từ nay về sau cấm không được đặt chân về kinh thành nửa bước.”

“Để cho bọn họ là một đôi phu thê mệnh khổ đi.”

Dù là bị phạt nhưng mã nô họ Ngô lại vui mừng như nhà có hỷ sự, vội vàng dập đầu tạ ơn Cơ Trường Uyên.

Còn Tử Kiều thì đã ngã quỵ xuống nền nhà, tiếng khóc đã đứt đoạn, đáy mắt cũng không còn ánh sáng.

Dường như nàng ta không thể tin được rằng Cơ Trường Uyên lại có thể dễ dàng buông tha cho mình như vậy.

Đúng là gậy ông đập lưng ông mà.

Cứ ngỡ chuyến này có thể hãm hại Khương Yên, khiến nàng bị đuổi ra khỏi Đông Cung, không ngờ chính mình lại bị thân bại danh liệt, còn bị ép gả cho một tên chăn ngựa.

“Không, không thể như vậy, đáng lẽ chuyện này phải rơi trên người Khương Yên chứ không phải là ta. Ta không phục, đáng lẽ ngươi mới phải là người bị đuổi đi, bị ép gả cho tên chăn ngựa này chứ không phải là ta. Thả ta ra, thả ta ra, ta không muốn rời khỏi Đông Cung, ta phải trở thành thiếp của Thái tử điện hạ, các ngươi thả ta ra.”

Tử Kiều đã phát điên, nàng ta liên tục la hét, giãy dụa cào cấu vào thị vệ và ma ma đang lôi kéo mình ra ngoài, nhưng cũng có ích gì đâu, tiếng chửi bới đã dần dần tan đi, nhường chỗ cho âm thanh kêu gào khóc lóc vì đau đớn.

Tiểu Hỷ và Tiểu Nhã cũng bị kéo xuống, giáng làm nha hoàn tam đẳng, phải làm việc ở thiêm phòng và kho củi.

Không biết khi Hoàng Oánh khỏe lại, biết được tỷ tỷ thân thiết của mình đã bị gả cho một tên mã nô, còn đuổi về thôn trang làm người đào đất thì sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?

Một đêm hỗn loạn cứ thế kết thúc trong êm đẹp.

“Mọi thứ diễn ra đúng như ý của ngươi chưa Tiểu Yên Tử?” Cơ Trường Uyên chống má, ánh mắt phát ra thứ ánh sáng kỳ dị.

Khương Yên không hề nao núng, nàng khom lưng, nhẹ giọng trả lời: “Nô tỳ không hiểu ý của điện hạ, chuyện của Tử Kiều là tự làm tự chịu, nào có liên quan gì đến nô tỳ.”

Cơ Trường Uyên nheo mắt, trầm ngâm đánh giá Khương Yên một vòng, sau đó cũng không nói thêm gì nữa mà hạ lệnh đuổi người.

Để tránh chuyện không hay xảy ra, Tiểu Thuận Tử nhận nhiệm vụ hộ tống Khương Yên trở về Cẩm An Đường.

“Không nghĩ đến Tử Kiều tỷ tỷ lại làm ra chuyện này?” 

Khương Yên đi bên cạnh, nghe tiếng làu bàu của đối phương cũng không lên tiếng.

Chuyện này Khương Yên đã trông đợi từ lâu, ngay khi Tử Kiều mang đến cuộc vải màu tím thêu chỉ ngũ sắc tặng cho nàng, Khương Yên đã đoán được phần nào ý đồ của bọn họ.

Chính vì vậy nàng mới tương kế tựu kế, giả vờ lôi kéo Tử Kiều dạy múa, lại khích nàng ta mặc đúng bộ trang phục được may bằng tấm vải rực rỡ đó trong ngày hiến vũ, mục đích để cho mã nô họ Ngô đó nhìn thấy.

Người này đã thầm si mê Tử Kiều từ lâu, vì để hãm hại Khương Yên, nàng ta phải chịu nhún mình qua lại với hắn ta một thời gian ngắn, chỉ để thực hiện kế hoạch thay mận đổi đào, cùng mã nô họ Ngô làm ra chuyện hoang đường đến mất hết danh tiết.

Đã vậy, đêm nay Khương Yên sẽ tạo cơ hội cho Tử Kiều ra tay với mình. 

Nàng giả bộ bị chuốc say, trong lòng biết chắc chắn Tử Kiều sẽ bằng mọi cách để đổi áo với mình, lại tiếp tục lôi kéo Tiểu Hỷ đi đến con đường mòn chỗ rừng trúc.

Đêm hôm tối trời như vậy, đứng cách nhau một cách tay còn không nhìn thấy rõ mặt, cho nên bọn họ chỉ có thể nhận diện nhờ vào tấm áo thêu chỉ ngũ sắc lấp lánh này.

Món đại lễ này nàng sẽ trả ngược lại cho Tử Kiều.

Dù sao nàng ta cũng nóng lòng muốn được gả ra ngoài mà, vậy thì để đêm nay Khương Yên thành toàn cho bọn họ đi.

May mắn thay, thẩm mỹ của Tử Kiều từ trước đến nay vô cùng nhất quán, tất cả y phục của nàng ta đều là kiểu lộng lẫy xa hoa, lấp la lấp lánh, cho nên Khương Yên mới dễ dàng dụ được mã nô họ Ngô mò đến Cảnh Sơn thủy tạ chỉ bằng một câu nói bâng quơ.

Ác giả ác báo, Tử Kiều đang tâm hãm hại nàng như vậy, nàng ta phải hiểu rằng, một nữ tử khi bị làm nhục trước mặt bao nhiêu người, hậu quả phải ghê gớm đến thế nào, huống chi Khương Yên đã là nữ nhân của Cơ Trường Uyên.

Với bản tính cường thế và thích sạch sẽ của hắn, làm gì có chuyện đuổi nàng khỏi Đông Cung cho tự sinh tự diệt.

Chắc chắn là một đao c.h.é.m c.h.ế.t nàng rồi, để không ai có thể biết được sự ô nhục này của hắn. 

Chuyện đã xảy ra thế này, cũng đừng trách Khương Yên nàng độc ác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK