• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây là ngày thứ mấy trôi qua rồi Khương Yên cũng không rõ nữa.

Nàng đã mất đi nhận thức về thời gian từ khi bị nhốt trong căn phòng này.

Cơ Trường Uyên chưa bao giờ là người nói được mà không làm được.

Quả thật hắn đã khiến cho nàng không còn sức để rời khỏi chiếc giường.

Khương Yên không muốn tỉnh dậy, nhưng cảm giác nặng nề nóng hổi phía sau lưng khiến nàng khó chịu đến mức phải xoay người lại muốn gạt phắt nó đi.

Làn da trắng sáng đập vào mắt cùng với những thớ cơ rắn chắc đang phập phồng.

Bên trên là đôi mắt đen như đầm sâu hun hút.

Cơ Trường Uyên đã thức từ lúc nào, đang lặng lẽ nhìn Khương Yên quay lưng ngủ.

“Dậy rồi? Muốn ăn gì, trẫm gọi người mang đến cho nàng.”

“Sao ngài còn chưa đi?”

Khương Yên uể oải nói, cơ thể theo bản năng nhích ra xa khỏi vòng tay của đối phương.

Kể từ lúc cưỡng ép gặp lại, sau khi đã lăn lộn dày vò nàng đến mới gãy xương sống, Cơ Trường Uyên hầu như đóng đô tại căn phòng này.

Không chỉ đêm nào cũng leo lên giường tranh giành chiếc chăn len lông thỏ với nàng đã đành, sau đó lại còn mạnh mẽ áp chế nàng dưới thân, nhét vào trong lồng n.g.ự.c mình, cằm đặt tại đỉnh đầu nàng mà hít hà vài hơi rồi mới thỏa mãn đi vào giấc ngủ.

Thậm chí ngay cả tấu chương, thư án và bút mực cũng được Tiểu Thuận Tử chuyển vào đây để hắn dễ dàng làm việc.

Từ bao giờ mà Cơ Trường Uyên lại bám dính lấy một người như thế này chứ?

Trước đây chưa bao giờ nghe Thẩm Thiên Nhược nói với nàng biết Cơ Trường Uyên còn có một mặt này.

Lọn tóc bên tai bị người quấn lấy, mân mê trong lòng bàn tay. 

Âm thanh trầm thấp vang lên.

“Nên nhớ nàng là nữ nhân của trẫm, hỏi câu này có phải vô ích rồi không?”

Gò má tinh tế bị chạm một cái, là nụ hôn rất đỗi dịu dàng.

Cơ Trường Uyên nhẹ nhàng ngồi dậy, cũng tiện thể nâng người nàng lên, giọng điệu dỗ dành.

“Cả ngày không có gì vào bụng chắc nàng đã đói rồi.”

Bên ngoài nhanh chóng có tiếng bước chân, Tiểu Thuận Tử đứng đầu hàng người bưng tầng tầng lớp lớp khay đồ ăn nóng hổi đi vào trong, trên mặt là nụ cười lấy lòng.

Dù trong lòng có căm giận đến nhường nào thì Khương Yên cũng không thể ngược đãi cái bụng của mình.

Nàng lảo đảo bước xuống giường, chậm rãi đi đến ghế ngồi xuống.

Tiểu Thuận Tử nhìn thấy hành vi không đúng mực của Khương Yên vội vàng bước lên đỡ lấy cánh tay nàng, sau lưng dè dặt nói nhỏ: “Không được như thế đâu, phải đợi hoàng thượng buông đũa đã chứ.”

Nhưng Cơ Trường Uyên bên cạnh lại phẩy tay ra hiệu như không có chuyện gì, điềm nhiên đẩy một chén canh sâm còn bốc khói qua cho Khương Yên.

“Ăn đi.”

Khương Yên cũng không câu nệ, bưng lên khuấy mấy cái rồi xì xụp húp cạn trước đôi mắt trợn tròn vì kinh hãi của Tiểu Thuận Tử.

Trải qua nhiều chuyện cùng với Cơ Trường Uyên, trong lòng Khương Yên giờ đây đã chẳng còn sự sợ hãi nào nữa, thay vào đó là một trăn trở duy nhất.

Khi nào thì nàng mới thoát khỏi tình cảnh này.

Đang miên man suy nghĩ, gương mặt đẹp đẽ c.h.ế.t tiệt kia đã sáp lại gần từ lúc nào.

“Đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Cơ Trường Uyên nhếch môi hỏi.

Nhìn gương mặt đầy vẻ phản kháng của Khương Yên, hắn cười khẽ, ngón tay thon dài vẽ một vòng từ gò má kéo xuống phần bụng dưới.

“Chỗ này và… chỗ này. Còn đau không?”

“Ngài…!!!” Khương Yên nghiến răng, tức đến mức nói không nên lời. 

Vẫn là vẻ mặt gợi cảm thiếu đòn, Cơ Trường Uyên đứng dậy, mở một cái tráp tròn bằng gỗ trắc khảm xà cừ, lấy một bình sứ men xanh ra đưa đến trước mặt Khương Yên.

“Thuốc vẫn còn nhiều, một lát để trẫm kiểm tra lại cho nàng lần nữa.”

Khương Yên đặt chén canh xuống bàn, nghiêng đầu dò xét.

“Hoàng thượng như vậy dân nữ cũng có thể hiểu được, ăn sơn hào hải vị đã nhiều, một bữa cơm canh đạm bạc thỉnh thoảng sẽ khiến ngài ngon miệng.”

Cơ Trường Uyên ngẩng đầu lên, nhìn nàng bằng đôi mắt bén nhọn.

“... mấy hôm nay hẳn là ngài đã thỏa mãn rồi chứ?”

“Thỏa mãn ư? Nàng nghĩ như thế?” Cơ Trường Uyên bật cười, nửa người ngồi trên mặt bàn, lộ ra đôi chân dài rắn chắc, dáng vẻ bễ nghễ nhìn Khương Yên bằng vẻ mặt chế nhạo.

“Phải, đến đây thôi, chẳng lẽ ngài còn muốn đưa dân nữ vào cung?” Khương Yên cảm thấy nực cười, ánh mắt cũng không nhịn được dâng lên sự trào phúng: “Một nô tỳ thấp kém, lấy thân phận gì để đứng ngang hàng với những phi tử xuất thân danh môn quý tộc trong kinh thành đây. Hoàng thượng có nghĩ đến không?”

Những lời này Khương Yên nói ra, mục đích để khơi dậy bản tính trách nhiệm và sự phân biệt giai cấp đã tồn tại cố hữu sâu bên trong những người xuất thân từ dòng dõi cao quý như Cơ Trường Uyên.

Cho đến bây giờ, Khương Yên vẫn tin Cơ Trường Uyên là một vị hoàng đế tốt, có năng lực lãnh đạo và dẫn dắt quần chúng nhân dân.

Không chỉ bởi hắn đã được giáo dục kỹ lưỡng từ khi còn bé, mà chính bản thân hắn cũng là người có tham vọng cùng đôi mắt nhìn xa trông rộng.

Giữa giang sơn và mỹ nữ, Cơ Trường Uyên sẽ không để cho bất kỳ thứ gì ngăn trở hắn bước lên đỉnh vinh quang.

Huống chi Khương Yên lại không phải quốc sắc giai nhân gì.

“Tiểu thư, à không, hoàng hậu cho dù hiền lương thục đức đến đâu thì ắt hẳn người cũng ít nhiều cảm thấy tủi thân. Hoàng thượng chẳng lẽ không đau lòng chút nào sao?”

Cơ Trường Uyên lại bình tĩnh lạ thường, chỉ thờ ơ lên tiếng.

“Ừ.”

“Hả?” Khương Yên không hiểu hỏi lại.

“Nàng đoán đúng rồi. Hậu cung ba ngàn giai lệ, hoàng hậu trước khi ngồi vào phượng ỷ chắc hẳn đã phải được dạy dỗ qua về điều này. Nàng ấy chấp nhận được, tại sao trẫm còn phải để tâm chứ?”

“Cho nên Tiểu Yên Tử à, ngoan ngoãn theo trẫm trở về đi. Mọi thứ đã được định đoạt, nàng không có khả năng xoay chuyển điều gì cả.”

***

Lênh đênh trên biển không biết bao lâu, tình cảnh ở chung của hai người không có gì thay đổi.

Ăn, ngủ, nghỉ, không có lúc nào mà Cơ Trường Uyên buông lỏng cảnh giác với Khương Yên.

Đến mức nàng nghĩ, nếu không phải vì sợ người khác dị nghị, có lẽ Cơ Trường Uyên đã may dính nàng bên hông để thuận tiện mang nàng đi theo mình bất cứ đâu, kể cả khi cả hai lăn giường cùng nhau.

Cuối cùng thuyền cũng cập bến cảng.

Một đoàn hắc ky với vẻ ngoài thiện chiến, nai nịt gọn gàng đã đợi sẵn.

Trước cỗ xe ngựa xa hoa là gương mặt trắng trẻo nhẵn nhụi quen thuộc.

Cao Dục vẫn như xưa, dáng vẻ cung kính chờ lệnh.

Chỉ là khi nhìn thấy vết cắn còn đỏ ửng lộ ra ở một bên cổ áo của Cơ Trường Uyên và mu bàn tay đầy dấu cào, vẻ mặt nhớ thương của ông ta đang nhìn Khương Yên ngay lập tức biến đổi thành sự tức giận đầy cảnh cáo.

Khương Yên quay mặt đi làm lơ.

Ai bảo hắn ăn h.i.ế.p nàng chứ.

Khương Yên trước nay vẫn nổi tiếng là người ăn miếng trả miếng.

Nàng không thể chống đỡ lại hắn, nhưng ít ra cũng có thể khiến hắn nhận về chút ít đau đớn.

Trước mắt là tường sơn màu đỏ tươi cao gấp bốn năm người thường, mái ngói lưu ly vàng nổi bật dưới ánh nắng mặt trời.

Chưa bao giờ cổng chính của Ngọ Môn mở cửa.

Thế mà hôm nay, năm cánh cửa đều đồng loạt mở ra, chào đón vị đế vương của nó trở về nhà.

Vì đã rời khỏi hoàng cung quá lâu, Cơ Trường Uyên không thể nấn ná thêm nữa, đành để cho Cao Dục đưa Khương Yên về đến nơi ở của mình.

Ngay từ khi đặt chân lên đất liền, Khương Yên đã ra điều kiện.

Nàng không muốn để bất kỳ ai trong hậu cung của hắn nhìn thấy mình. 

Thẩm Thiên Nhược có ơn cưu mang nàng khi còn là một đứa bé, cho nên nàng kiên quyết không thể để bản thân trở thành một mũi d.a.o gây ra vết thương lòng cho nàng ấy.

Vậy mà Cơ Trường Uyên lại dễ dàng đồng ý.

Cho nên Khương Yên từ đầu đến cuối đều đội mũ che mạng, ngồi trên kiệu bốn người khiêng, đi thẳng từ Ngọ Môn, băng qua cầu Kính Thủy, men theo con đường lát đá cẩm thạch được phủ ngập cây xanh và kỳ hoa dị thảo của Ngự Cảnh Viên để đặt chân vào nội đình. 

Trọng Hoa cung đã được tu bổ khang trang, sẵn sàng chờ đón chủ nhân của nó bước vào.

Khương Yên chẳng còn lòng dạ nào ngắm nghía quan cảnh tươi đẹp xung quanh, nàng nhanh chân bước xuống kiểu, đi thẳng vào trong tiền sảnh ngồi xuống thở hồng hộc.

Từ thành Liễu Khê đi đến kinh thành, hơi thở mùa xuân tươi mát đã biến mất, nhường chỗ cho nàng hè sầu muộn rỉ rả than van cùng những cơn gió nóng oi ả.

Cao Dục thấy nàng gục đầu ngồi trên ghế, gương mặt phảng phất sự mệt mỏi không vui, ông im lặng phất tay cho mọi người lui xuống, tự mình đi vào trong.

“Cao đại nhân, lâu rồi không gặp, xin lỗi vì lần trước đã không từ mà biệt.”

Khương Yên cảm nhận được có người đến gần, nàng ngẩng đầu lên, chào hỏi một câu chân thành.

“Nương nương, người nhìn qua mọi thứ ở đây đi, xem có chỗ nào không thích thì cứ nói với nô tài.”

Đúng là vật đổi sao dời, chỉ mới một năm trôi qua, địa vị và cách xưng hô của hai người đã thay đổi hoàn toàn.

Cao Dục hoàn toàn sử dụng sử dụng địa vị chủ tử trong cung để phục vụ Khương Yên.

Mà nàng chỉ buồn bã lắc đầu.

“Đừng, đừng gọi tiểu nữ là nương nương, tiểu nữ không phải…”

“Nương nương đừng như vậy, chuyện đã đến nước này, sao không nghĩ thoáng ra một chút, khắp thiên hạ này không phải ai cũng may mắn được trở thành nữ nhân của hoàng thượng.” Cao Dục uyển chuyển khuyên nhủ nàng.

“Người nhìn đi, Trọng Hoa cung này chính là do hoàng thượng tự tay phân phó nô tài sửa sang lại toàn bộ, cũng chỉ để dành cho một mình người ở lại nơi đây.”

“Không phải phi tử nào cũng được ưu ái như thế này, chỉ có người từ vị Tần trở lên mới được làm chủ của một cung.”

“Điều này chứng tỏ hoàng thượng rất coi trọng nương nương.”

Khương Yên cười bất lực: “Ta thà rằng hắn cứ coi thường ta như lúc còn ở trấn Lạc Thủy, vậy thì ta cũng không rơi vào thảm cảnh này.”

Nhớ lại khoảng thời gian đó, Cao Dục lại lắc đầu.

Trấn Lạc Thủy ư, có khi lúc đó mọi chuyện đã phát sinh rồi, chỉ là nó không biểu lộ rõ ràng, như một mạch nước ngầm chảy trong lòng đất.

Đến lúc bùng lên thành trận đại hồng thủy, tất cả đã không còn có thể cứu vãn được nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK