Nghe mọi người nói nhỏ với nhau, ở đây Tử Kiều là được lòng Cơ Trường Uyên nhất, được mặc y phục màu tím lộng lẫy, cũng được ban cho cái tên là Tử Kiều.
Khi Cao Dục đưa Khương Yên đến Bảo Hợp phòng, bốn vị mỹ nhân cung nữ đã có mặt ở đây từ sớm.
Hồng Liễu lớn tuổi nhất tiến lên lễ phép hỏi thăm Cao Dục: “Cao đại nhân có gì phân phó?”
“Đây là Khương Yên, điện hạ mang nàng từ Vọng Giang trở về đây, sau này sẽ sắp xếp ở lại Đông cung phục vụ cho người.”
Hoành Oánh nhìn Khương Yên một vòng, cũng chẳng có gì đặc sắc, ngay lập tức nhanh nhảu nói: “Nếu vậy thì đưa nàng ấy đến thiêm phòng làm việc đi, dù gì cũng chỉ là một dân quê, không thể yêu cầu nhiều được, đặt nàng ấy ở khu vực chính điện sợ sẽ làm hỏng việc mất.”
Tử Kiều che miệng cười khẽ, Thanh Anh dường như cảm thấy Hoàng Oánh nói như vậy ngay trước mặt Khương Yên có phần thất lễ, nàng ấy khẽ cau mày, huých nhẹ vào lưng nàng ta một cái.
Cao Dục là một lão cáo già đã hầu hạ bên cạnh Cơ Trường Uyên từ khi hắn còn nhỏ, đối với tâm tư của nữ nhân trong Đông Cung đều rõ như lòng bàn tay.
Nhưng hiện tại nơi này chưa có chủ mẫu, cho nên lão cứ mắt nhắm mắt mở cho qua vậy.
Có điều, Khương Yên là một trường hợp đặc biệt.
Nàng không ký khế ước bán thân, từ đầu đến cuối Khương Yên cũng không xác nhận thân phận nha hoàn hầu hạ ở Đông Cung.
Mà Cơ Trường Uyên lại càng không biểu đạt rõ ý tứ.
Huống chi trên người Khương Yên còn mang công trạng cứu tế dân chúng ở Vọng Giang trong đợt dịch bệnh vừa rồi.
Sắp xếp Khương Yên ở thiêm phòng sao? Quá khinh rẻ người khác rồi đấy.
“Không, Khương Yên sẽ được sắp xếp ở nội điện của Thái tử điện hạ, ta đến đây để thông báo chuyện này, đồng thời căn dặn các ngươi giúp đỡ nàng ấy một chút.”
Nói đoạn lại quay sang Hồng Liễu đang ngẩn người đứng đó: “Ngày mai kêu tú nương ở Thượng phục cục qua đây may trang phục mới cho Khương Yên.”
“Cao đại nhân, sao ngài có thể đưa nàng ấy vào nội điện của điện hạ được chứ?” Hoàng Oánh không nhịn được thốt lên.
Cao Dục không trả lời, chỉ híp mắt nhìn các nàng một lượt.
Hồng Liễu lớn tuổi nhất, lại vào đây trước các nàng, đã sớm biết rõ tâm tư chủ tử ngoằn ngoèo không thể nắm bắt, nếu Cao Dục đã có thái độ này, hẳn là do chỉ thị ở bên trên, các nàng chỉ có thể tuân theo.
“Nô tỳ đã rõ.” Hồng Liễu nhẹ nhàng gật đầu, sau đó thân thiết nắm tay Khương Yên chỉ bảo: “Để tỷ đưa muội đến Cẩm An Đường làm quen trước, các tỷ muội chúng ta đều được sắp xếp một gian phòng ở nơi đây, rất gần với Tĩnh Tâm Trai của điện hạ, tiện bề hầu hạ người.”
*****
Cơ Trường Uyên đã rời khỏi Hoàng thành hai tháng, hiển nhiên chính sự trong cung đã bị tồn đọng, vài ngày không trở về là chuyện bình thường.
Khương Yên ở trong phủ Thái Tử cũng không làm việc của hạ nhân, nàng đã được Cao Dục sắp xếp giống như bốn vị đại cung nữ kia, toàn bộ tâm tư đều đặt lên chủ nhân của Đông Cung, cho nên những việc lao động tay chân tầm thường không đến lượt Khương Yên động vào.
Có chỉ thị của Cao Dục, tú nương rất nhanh đã dâng lên mấy kiện y phục, đều là dùng lụa là gấm vóc để tạo nên, chỉ thêu cũng là hàng trân phẩm từ khố phòng, không hề tầm thường chút nào.
Lại nhìn đến bốn vị mỹ nhân như hoa như ngọc trong phủ, Khương Yên nghĩ thầm trong bụng, Cơ Trường Uyên đúng là dụng tâm không nhỏ.
Từ ngày bước chân vào Đông cung, ngoại trừ Hồng Liễu và Thanh Anh lâu lâu còn ghé qua hỏi han, Khương Yên hầu như không tiếp xúc với ai khác trong phủ, cũng không bước chân ra khỏi tiểu viện của mình nửa bước, ngoan ngoãn làm một con sâu gạo.
Tiểu viện của nàng nằm ở chỗ khuất sâu nhất trong Cẩm An Đường, lại thêm một hàng cây ngọc lan già trước sân khiến nơi này lúc nào cũng mát mẻ. Khương Yên thích nhất mỗi ngày ngồi đọc thoại bản trên ghế mây rồi ngủ gật.
Đang lim dim, bỗng Khương Yên cảm thấy có bàn tay đang lay nhẹ mình, giọng nói điềm đạm vang lên bên tai: “Khương Yên muội muội, dậy đi nào, điện hạ đã trở về rồi.”
Khương Yên dụi mắt, nhìn Thanh Anh dịu dàng trước mặt, không khỏi bật thốt: “Ai về cơ?”
“Điện hạ hồi phủ, cho gọi muội đến Tĩnh Tâm Trai.”
“A, vậy sao?” Khương Yên tỉnh táo, lập tức đứng dậy.
Thanh Anh thấy Khương Yên dợm bước muốn đi vội vàng giữ tay nàng lại nhắc nhở: “Muội vào phòng điểm trang lại một chút, Hồng Liễu tỷ tỷ đã chuẩn bị chu toàn, muội không cần vội vã.”
Khương Yên không phản bác, chỉ gật nhẹ đầu rồi đi vào trong nhờ nha hoàn đi bên cạnh Thanh Anh búi tóc lại cho mình, lại thoa chút son hồng rồi nhanh nhẹn đi theo nàng ấy.
Tĩnh Tâm Trai là nội điện của Cơ Trường Uyên nhưng được xây dựng với đầy đủ các gian phòng, từ sân vườn đến sảnh chính, thư phòng, khố phòng, tịnh phòng. Tất cả đều chỉ dành riêng cho Cơ Trường Uyên, không chung đụng với những tòa viện khác trong phủ, không được sự cho phép, ai cũng không được bước vào, kể cả hạ nhân của Đông Cung, nếu không sẽ bị ám vệ một chiêu tất sát, bảo mật kín kẽ không thua gì Thiên Tâm Điện của hoàng đế.
Khi hai người đến nơi, bên trong mọi người đã có mặt đông đủ.
Cơ Trường Uyên hình như mới tắm rửa xong, mái tóc còn nhỏ giọt, Tử Kiều quỳ bên cạnh bóp chân cho hắn, còn Hoàng Oánh ngồi pha trà.
Hồng Liễu nhìn thấy Khương Yên trước tiên, ngay lập tức nhỏ giọng thông báo.
Khương Yên quy củ quỳ xuống hành lễ: “Dân nữ Khương Yên, bái kiến thái tử điện hạ.”
Cơ Trường Uyên hớp một ngụm trà, sau đó nhàn nhã hỏi thăm: “Mấy ngày nay đã quen chưa?”
“Được Cao đại nhân và bốn vị tỷ tỷ chiếu cố, dân nữ cảm thấy rất tốt ạ.”
“Đứng lên đi.”
Khương Yên được ân chuẩn, nhanh chóng đứng dậy.
Cơ Trường Uyên nửa nằm nửa ngồi, ánh mắt đánh giá nhìn nàng một lúc, sau đó mới cất tiếng: “Hàn mai ngạo tuyết cái gì chứ, vẫn là y phục của Đông Cung hợp với ngươi hơn.”
Khương Yên siết nhẹ nắm tay, khom lưng gật đầu: “Điện hạ chớ đùa, sao có thể so sánh trân phẩm của hoàng thất với vải vóc tầm thường ngoài kia được chứ.”
“Nếu đã thông suốt như vậy, từ nay về sau cứ an phận ở lại đây hầu hạ Cô cho tốt, những thứ quý giá hơn nữa nhất định sẽ có phần của ngươi.”
“Tạ ơn điện hạ.” Khương Yên cố gắng kiềm chế, mục đích còn chưa đạt được, nàng không thể hành xử lỗ mãng: “Nếu điện hạ đã nói như vậy, dân nữ to gan xin người một thỉnh cầu.”
Cơ Trường Uyên nhướng mày, Cao Dục cùng bốn vị mỹ nhân cung nữ lần lượt lui xuống.
“Nói đi, ngươi muốn gì nào?”
Khương Yên dập đầu lần nữa, giọng thỏ thẻ: “Dân nữ từ nhỏ đã được đi theo đại tiểu thư, một bước không rời. Có thể nói đây là lần đầu tiên dân nữ rời xa người lâu như vậy, nay được điện hạ thu về dưới vây cánh, một lần nữa trở lại thành Thiên An, cho nên muốn cầu ngài cho dân nữ được thăm hỏi chủ tử cũ, tiện báo tin bình an đến với nàng ấy.”
Cơ Trường Uyên mỉm cười, biểu cảm không có gì là bất ngờ: “Cô biết trước ngươi sẽ cầu xin được gặp Thẩm Thiên Nhược.”
Khương Yên phấn khích, ánh mắt long lanh nhìn người trước mặt: “Vậy thì khi nào…?”
“Đừng vội, đợi đến trước đêm giao thừa, Cô sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt để hàn huyên tâm sự, cũng coi như ban cho ngươi một ân điển vì công lao ở trấn Lạc Thủy.”
“Dân nữ tạ ơn Thái tử điện hạ.” Khương Yên mừng rỡ vô cùng.
Cơ Trường Uyên phất tay, giọng điệu hờ hững nhưng hàm chứa ít nhiều sự cảnh cáo: “Ngươi nên nhớ ngươi còn mạng để trở về thành Thiên An là nhờ có sự bảo hộ của Cô, Cô đã nói không bạc đãi ngươi thì ngươi nên sớm phân biệt rõ thân phận hiện tại của mình ở Đông Cung, Cô sẽ không tha thứ cho những kẻ đã ăn trong bát còn nhìn trong nồi, hiểu chưa.”
Khương Yên gật đầu như giã tỏi, ngay lập tức sửa sai: “Nô tỳ đã rõ.”
Câu trả lời của nàng khiến Cơ Trường Uyên vô cùng hài lòng, hắn đưa tay ra hiệu, Cao Dục từ bên ngoài đi vào, theo sau là một hạ nhân trên tay khệ nệ bưng mâm đồng, vải nhung mở ra, là một khay đầy thỏi bạc cùng ngân phiếu, ước tính phải đến mấy trăm lượng, còn có một hộp trang sức toàn trâm ngọc và vòng vàng thượng hạng.
“Người có công lao, ắt sẽ được thưởng.” Cơ Trường Uyên nâng mắt, từ trên cao nhìn xuống Khương Yên: “Đây chỉ là những thứ vụn vặt cỏn con trong phủ, nếu ngươi tận tâm hầu hạ, mai sau không chỉ như thế này, cả ngươi và chủ tử của ngươi cũng sẽ nhận được nhiều ân huệ của hoàng thất.”
Khương Yên cắn chặt quai hàm, dùng hết sức hô to như sĩ tử xông pha ngoài chiến trận: “Tạ ơn Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế, thiên thiên tuế.”
Đồng hành cùng nhau mấy tháng trời, Cao Dục cũng có chút thiện cảm với Khương Yên, hai người sóng đôi rời khỏi Tĩnh Tâm Trai, lão ta cũng không keo kiệt mà nở nụ cười từ ái với nàng, thành tâm dặn dò: “Điện hạ đối xử với ngươi không tệ, có Đông Cung chống lưng, nữ tử cô thân cô thế như ngươi phải may mắn biết bao, từ nay về sau ráng phụng sự người cho tốt, sau này không chỉ có lợi cho ngươi, mà còn cho cả Thẩm cô nương kia nữa.”
Khương Yên nhìn vào dấu hiệu của Đông Cung được khắc trên thân trâm, trong lòng không khỏi bất lực.
Từ giờ trở đi nàng chính thức trở thành thị nữ của phủ Thái tử rồi.
Đổi một lồng giam từ phủ Thượng Thư sang phủ Thái tử, trước sau vẫn là con ch.ó trung thành của người quyền quý.