Tân Tử lúc nãy còn thấy thần chết bay bên cạnh xe vẫy tay chào hắn, một chân đặt đến quỷ môn quang cũng đã đặt đến tận hai lần.
Tân Tử nếu để Tư Đồ Thuần chở thêm một lần nữa thì chính là trách bản thân sống đến ba mươi lăm đã quá lâu.
Tân Tử cả người như bùn nhão dính chặt vào xe lăn mặc kệ Tư Đồ Thuần đẩy mình vào trong, ở trên đùi Tân Tử để ba mươi cái chân gà, Tư Đồ Thuần đẩy Tân Tử vào phòng khách liền đem chân gà lấy xuống.
Chỉ để năm cái lại cho hắn.
Tân Tử ngẩn đầu.
Tư Đồ Thuần liền đặt lại một cái chân cho hắn mà treo nụ cười lên khoé môi:" Tối rồi chú ăn nhiều quá không tốt, một ngày chỉ được ăn hai chân gà."
Tân Tử đem chân gà đặt lại vào vị trí trên bàn, nói:" Những thực phẩm không sạch tôi không ăn."
Tư Đồ Thuần chính là chờ câu này, thực phẩm này không sạch nên để cô ăn đi, những thực phẩm sạch như rau củ, một bàn rau xanh mướt là thực phẩm sạch nên để dành cho hắn.
Tân Tử chính là một con sâu, thực phẩm sạch với hắn chỉ có rau mà thôi.
Tư Đồ Thuần gật đầu như đã hiểu.
Tư Đồ Thuần đưa tay muốn đẩy Tân Tử lên phòng nhưng tay chưa chạm vào xe lăn, Tân Tử đã tự di chuyển xe lên phía trước, cách Tư Đồ Thuần một khoảng.
Còn đưa mắt nhìn cô như đang đề phòng.
Tư Đồ Thuần bước lên một bước, Tân Tử liền di chuyển xe lăn ra xa thêm một chút.
Tư Đồ Thuần như không bỏ cuộc bước lên hai bước.
Tân Tử di chuyển xe lăn đến cửa thang máy nhưng không đi vào, hai người cách mỗi lúc càng xa, khoảng cách hiện tại gần như hai mươi bước.
Tân Tử thấy khoảng cách này đã an toàn rồi mới lên tiếng:" Nếu không phải trường hợp đặc biệt, cô cách xa tôi hai bước."
Tư Đồ Thuần hơi cúi đầu làm ra vẻ uẩn khúc:" Tại sao chứ? Tôi thích chú, mỗi ngày đều muốn đứng gần chú một chút, chưa kể chúng ta là vợ chồng, sao có thể cách xa hai bước?"
Tân Tử:" Có thể, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, hai bước chính là hai bước, nếu cô đứng gần hơn hai bước tôi liền không rời khỏi phòng."
Tân Tử nói xong liền di chuyển xe lăn vào thang máy, một cái quay đầu cũng không nhìn lại.
Tư Đồ Thuần cảm thấy Tân Tử rất ấu trĩ, hắn không ra khỏi phòng chẳng phải người bị đói chết là hắn hay sao?
Tân Tử càng muốn cách xa, Tư Đồ Thuần càng phải tiếp cận, nhanh nhanh một chút mà ly hôn cô đi.
Đến lúc đó Tư Đồ Thuần muốn chạy đi đâu thì chạy, bay đi đâu thì bay, hắn cũng muốn đi đâu thì đi không sợ chạm mặt cô, chẳng phải cả hai đều có lợi?
Nhưng Tư Đồ Thuần biết bản thân làm cách nào để hai người ly hôn cũng vô dụng, trừ khi Tân Tử chính miệng đề nghị ly hôn.
Tư Đồ Thuần đem hết chân gà vào phòng, để năm cái ở bên ngoài phòng khách, phòng trường hợp Tư Đồ Thuần muốn ăn nhưng lại lười vào phòng lấy.
Tư Đồ Thuần chính là một con sâu lười, nếu bình thường không phải đi làm thì thời gian còn lại đều nằm dài trên giường, chỉ hận không thể lấy kim khâu cơ thể lại làm một với giường, hai người chính là một cặp, đi đâu cũng không tách nhau ra được.
Nếu bình thường không phải Tư Đồ Thuần quá đói không ngủ được thì cô chắc chắn sẽ không rời khỏi giường.
Tư Đồ Thuần đem chân gà đặt trên bàn trong phòng, cửa phòng đột nhiên bị gõ.
Tư Đồ Thuần lấy một cái chân gà mà gặm mới đi ra mở cửa.
Thím Trần nhìn thấy Tư Đồ Thuần liền đưa một tấm thẻ tới:" Cậu chủ kêu tôi đưa cho phu nhân."
Tư Đồ Thuần không từ chối mà nhận lấy, hai người nói thêm hai ba câu Tư Đồ Thuần mới đóng cửa lại đi vào trong.
Cô đặt thẻ trên bàn gặm hết chân gà mới chạy vào phòng tắm.
Tư Đồ Thuần lúc nãy gặm chân gà một bên mắt đã không mở lên nổi, hiện tại chỉ muốn leo lên giường mà đánh một giấc.
Tư Đồ Thuần tắm xong, tóc vẫn còn ướt không sấy khô đã leo lên giường, chăn cũng kéo ngang ngực nằm chưa đến năm phút liền ngủ mất.
Sáng hôm sau Tư Đồ Thuần bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Tư Đồ Thuần mò mẫn một hồi mới tìm được điện thoại mà ấn nút nghe.
Hoa Thần bên kia kích động mà lên tiếng:" Em đã xem weibo chưa? Bài hát hôm qua lúc em tham gia nhận giải thưởng có người quay lại đăng lên weibo, hiện tại đã đứng top rồi còn rất nhiều lượt tìm kiếm, công ty vừa họp xong, bọn họ thống nhất thời gian tới sẽ để em nhận kịch bản đóng phim."
Tư Đồ Thuần bị tiếng nói oanh oanh của Hoa Thần làm đinh tai nhức óc mà di chuyển điện thoại ra xa.
Đợi Hoa Thần nói xong mới di chuyển điện thoại gần lại:" Có chuyện gì chị em mình nói sau được không?"
Đại não Tư Đồ Thuần vẫn chưa tỉnh táo vẫn chưa nhận được thông tin Hoa Thần vừa nói, Hoa Thần bên kia nghe được giọng ngái ngủ của Tư Đồ Thuần liền thở dài nói thêm gần ba phút mới ngắt máy.
Lúc ngắt máy Tư Đồ Thuần nằm thêm hai phút mới ngồi bật dậy.
Cô lên bản tin top của weibo? Không phải.
Lúc nãy chắc chắn là do Tư Đồ Thuần vẫn còn buồn ngủ mà nghe nhầm.
Muốn lên bảng top weibo dễ lắm sao? Vậy mà một người flop như cô còn dám nghe lầm như vậy.
Đúng chắc chắn là mơ.
Tư Đồ Thuần nhận được tin nhắn của Hoa Thần mới ấn vào, là một link bài viết trên weibo.
Tư Đồ Thuần không vội ấn vào mà gõ gõ chữ gửi qua.
Thuần Thuần:" Ấn vào có bị mất tài khoản không?"
Xe Của Tôi Là Cổ Nhất:" Bà cô của tôi ơi, tài khoản này của em có mấy người bạn? Ngoại trừ chị ra cũng chỉ còn hai ba người, chị cũng không thèm lấy."
Tư Đồ Thuần nhìn link Hoa Thần gửi gần năm phút mới ấn vào.