Hai người dạo một vòng ở tầng trệt, gần hai tiếng rưỡi mới ra khỏi trung tâm thương mại, lên xe Tư Đồ Thuần ngồi bên ghế phụ, bụng no mà hơi nhô lên, nhìn qua giống phụ nữ đang mang thai một tháng.
Tân Tử hiện tại đã không còn giả vờ, tất nhiên phải cầm lái, hắn không muốn mạng hai người giao cho thần chết.
Hai người còn mua một cái điện thoại cặp màu trắng đen, bởi vì hôm trước Tư Đồ Thuần thấy quảng cáo trên tv, cô còn dùng điện thoại Tân Tử lên mạng tra một lúc rất lâu mới quyết định đổi điện thoại cặp với hắn.
Tư Đồ Thuần còn hứa với bản thân, để ăn mừng cô sẽ sài một ngày sáu tiếng, để không phụ lòng nhà sản xuất.
Tư Đồ Thuần ngồi trên sô pha bên cạnh Tân Tử, lưng như không có xương sống mà dựa hẳn vào người hắn.
Cô mấy hôm nay đều theo dõi tập mới của chương trình thực tế, nên thông tin cập nhất rất nhanh, cô vừa đọc được bình luận nhắc đến Tân Tử liền thoát ra ngoài lên baidu nhập vào thanh tìm kiếm tên Tân Tử.
Bên dưới xuất hiện không ít thông tin, nhưng tin nằm đầu bảng là việc vợ của Tân Tử đến trước công ty, còn bế theo một đứa nhỏ, một câu gọi Tân Tử cũng rất thân mật, hai câu lại thâm tình.
Tư Đồ Thuần đưa điện thoại sang cho hắn.
- Chú còn có vợ nhỏ nữa sao?
Tân Tử liếc qua màn hình, ánh mắt liền dời lên khuôn mặt của cô, nói:" Không có, pháp luật ngày nay không cho lấy hai vợ, tôi đăng ký kết hôn với em, dấu tay cũng đã điểm chỉ, em quên rồi?"
Tư Đồ Thuần:" Vậy pháp luật hợp hoá hôn nhân hai người vợ chú sẽ lấy hai người sao?"
Tân Tử dùng tay nâng bàn tay không cầm điện thoại của Tư Đồ Thuần lên mà mân mê:" Không lấy, một mình em tôi như bảo mẫu giữ trẻ rồi, thêm một người như em nữa tôi nhất định sống không thọ."
Tân Tử nói xong mới nói tiếp:" Vậy, nếu pháp luật hợp pháp hoá hôn nhân hai người chồng, em có lấy chồng nhỏ không?"
Tư Đồ Thuần nghĩ cũng không nghĩ mà gật đầu:" Lấy chứ, lấy một người giống chú chẳng phải em có hai bảo mẫu hay sao? Như vậy em không thiệt, nhưng ít ra người kia đừng lưu manh như chú."
Tư Đồ Thuần sống thì sẽ bên cạnh Tân Tử, chết cũng sẽ làm ma nhà họ Tân, dù sao đi nữa đời không dài, Tân Tử có thể chờ cô lưỡng lự mà không đưa ra đáp án rõ ràng, còn Tư Đồ Thuần không muốn lưỡng lự làm ít đi thời gian của cả hai, tình cảm ấy mà nên thành thật với bản thân một chút.
Tân Tử xoa xoa ngón áp út trống rỗng của Tư Đồ Thuần:" Tôi lưu manh? Chuyện mạo phạm tới em tôi còn chưa làm, hôn em cũng chưa hôn, tôi có chỗ nào lưu manh? Gặp được tôi rồi, sẽ không gặp tôi thứ hai được nữa."
Tư Đồ Thuần lười so đo với hắn, mà chuyển ngược chủ đề về chuyện lúc này:" Chú không lưu manh, là em lưu manh, còn chuyện này chú muốn giải thích thế nào?"
Tân Tử vờ như không biết mà hỏi lại:" Chuyện nào?"
Tư Đồ Thuần ấn vào bài viết đó, tựa được in lớn bằng hàng chữ đậm liền đọc lên cho hắn nghe.
- Vợ của Tân Tổng đã lên tiếng sau vụ lùm xùm mời diễn viên họ Tư làm đại sứ, công ty Tân thị muốn đổi hình tượng mới, nhắm đến diễn viên tay tiến không tốt mà quảng bá sản phẩm.
Tân Tử hơi nhướng mày:" Chuyện này đợi em phát hiện ra cũng tốn công thật."
Tư Đồ Thuần lườm hắn một cái:" Chú cố tình? Chú đây là muốn em ghen đúng không?"
Tân Tử nhìn bàn tay đeo một chiếc nhẫn kim cương xanh, tay thì trống rỗng liền hôn lên ngón tay trống.
Tư Đồ Thuần chỉ cảm thấy có một luồn điện từ môi hắn truyền qua, rồi lại truyền dọc hết cơ thể cô, đi đến từng chân tơ kẻ tóc, lại dừng ở vị trí tim của Tư Đồ Thuần, tê tê dại dại.
Cô nhanh tay mà rút tay lại, còn làm ra bộ mặt hờn dỗi mà đứng bật dậy:" Tối nay cũng không muốn ngủ chung với chú, chú cố tình để em ghen, hôm nay em sẽ ghen, em sẽ cho chú biết một diễn viên tay tiếng còn bị flop khi giận sẽ như thế nào."
Tân Tử cả ngày hôm đó đã thấu hiểu câu này của cô.
Buổi trưa trên bàn đều là rau xanh, buổi chiều cũng không khá hơn là mấy nhưng có thêm một chút đồ chay, ngoại trừ thứ này ra thì chính là rau với rau.
Ngoại trừ buổi sáng, gần nửa ngày Tư Đồ Thuần không nói với Tân Từ câu nào, mặc kệ hắn có tiếp cận thế nào cũng không lung lay.
Hiện tại Tân Tử đã hiểu được một câu, con rồng không phung lửa được thì vẫn là rồng.
Tân Tử ngồi trước bàn lật một cuốn sổ, lại đóng lại, rồi lần nữa lật ra.
Cứ như vậy gần năm sáu lần, hắn mới đặt sổ ghi chú vào ngăn kéo, lôi bên trong ra một hộp nhẫn lúc trước đã đặt vào.
Tư Đồ Thuần tất nhiên là ghen, nhưng muốn nhịn một chút, không nghĩ tới Tân Tử vậy mà lại cố tình để lại bài viết đó để cô thấy.
Chú cao tay, tôi sẽ cao tay hơn chú.
Tư Đồ Thuần lướt taobao gần nửa tiếng, đồ trong giỏ hàng đã gần tám chín món, cô nghĩ cũng không nghĩ mà ấn vào thanh toán, đặt hàng.
Địa chỉ chính là công ty Tân thị, Tân Tử muốn diễn, Tư Đồ Thuần nhất định sẽ giúp hắn làm mọi người tin hắn đã có con thật, còn mua đồ chơi cho con gửi đến công ty.
Buổi tối hai người xử lí qua loa liền xong, vị trí của hai người cũng cách xa nhau một khoảng.
Tân Tử lôi trong túi ra một hộp nhẫn:" Thuần Thuần, tôi biết em giận tôi, món quà này tôi xem như quả xin lỗi được không? Là chính tay tôi tự làm."
Tư Đồ Thuần giận hắn, nhưng không giận quà của Tân Tử đưa, thấy Tân Tử đưa một hộp bằng nhung đỏ liền đưa tay nhận lấy, trong lòng còn rất vui vẻ nhưng lại kiềm nén lại.
Tư Đồ Thuần rất dễ dỗ.
Đừng nói tại sao Tư Đồ Thuần lại dễ hết giận như vậy, thử hỏi, một người đang giận lại có viên kim cương giá trị mấy chục vạn, cho dù cơn giận to thế nào cũng có thể bị kim cương làm dập tắt hết thôi.
Kim cương thật lửa đốt không cháy còn dặp tắt được lửa nữa đó.
Chưa kể vốn dĩ Tư Đồ Thuần không giận hắn thật, chỉ muốn để hắn thấy, làm tức giận một người cầm chảo trong bếp sẽ thế nào mà thôi.
Tân Tử ôm eo cô mà kéo người lại:" Em ghen vì tôi, trong lòng em nhất định có tôi đúng không?"
Tân Tử muốn xác nhận một chút, câu hỏi này hắn không chắc chắn câu trả lời, lời vừa hỏi ra ngoài, tom hắn như bị ai treo ngược lên.
Có chút hồi hộp lại có chút mong chờ lại lo sợ.
Tư Đồ Thuần đem hộp nhung đặt lại vào tay hắn, tay ôm eo cũng bị cô gỡ ra.