Tư Đồ Thuần dép cũng không thèm mang mà đưa Tân Tử cầm, trong tay cầm xẻng, tay kia cầm xô hết đem cát chỗ này bỏ vào liền đem cát chỗ kia xúc vào xô.
Tư Đồ Thuần chơi đến vui vẻ, một thân đầy mồ hôi mới chịu trở về, Tân Tử vẫn luôn bên cạnh bồi cô đến gần chín giờ, buổi chiều đúng là thuỷ triều lên nhưng hôm nay may mắn thuỷ triều không lên quá cao, chỉ lên phân nửa, còn phân nửa vẫn là bãi cát nên Tư Đồ Thuần mới có cơ hội chơi như vậy.
Bọn họ tất nhiên không biết cảnh này cũng bị nhân viên quay lại.
Lúc trở về, Tân Tử nấu nước ấm để tẩy rửa cát đất dính trên người Tư Đồ Thuần, bởi vì ở đây không có máy nước nóng nên chỉ có thể dùng cách này, bình điện càng không có.
Tư Đồ Thuần ngồi xổm bên ngoài sân, không biết lấy đâu ra một tấm thùng cát tông trải phía dưới, rất nhiều khuôn hình bày ra bên trên, cô dùng cát ép xuống để tạo hình, còn vui vẻ chơi một lúc lâu, dưới đất có lá rụng cô cũng đem cắm lên trên.
Lúc Tân Tử ra còn lôi kéo hắn chơi cùng, Tân Tử bồi cô thêm một lúc mới đi vào chờ nước sôi, xách ấm nước lên lầu pha cho cô tắm.
Tân Tử làm xong một lượt mới ra bên ngoài kêu Tư Đồ Thuần vào.
Cô đem những khối cát nặn ra hình ngôi sao, hình con cá voi đều trút ngược trở vào xô, mới đứng dậy phủi tay chạy lên lầu.
Tư Đồ Thuần tắm trước, xong mới đến lượt Tân Tử.
Hai người tắm xong không đi ngủ vội, còn đem thuốc ra bên ngoài bàn gỗ bôi qua lại cho nhau, bộ dáng rất giống đôi vợ chồng son mới cưới, ở đây lúc có sóng lúc lại không có sóng điện thoại, nhưng buổi tối sóng rất mạnh, điện thoại Tân Tử trong túi đúng lúc reo lên.
Hắn đem điện thoại đặt lên bàn, không đề phòng mà ấn nghe còn tiện tay bật loa lớn, rồi lại tiếp tục bôi thuốc cho Tư Đồ Thuần.
A Trụ bất đắc dĩ mới gọi tới, trước khi nói còn xin lỗi trước một câu:" Ông chủ, Tư thị đến tìm ngài muốn ngài bỏ tiền ra cứu giúp bọn họ, công ty con chúng ta đã thu mua hết, công ty mẹ cũng trên đà sụp đổ, bọn họ chạy đến công ty nháo một trận, nói ngài dù sao cũng là con rể của bọn họ, sao có thể vô tâm đến mức không giúp? Chuyện này là chuyện gia đình tôi không dám tuỳ tiện quyết định."
Tân Tử chưa lên tiếng, Tư Đồ Thuần ngồi đối diện đã hô một câu.
- Đuổi người, Tư gia bước vào một người liền đuổi một người, có hỏi thì cứ nói tôi kêu, còn bọn họ có việc cứ đến thẳng biệt thự, trở về tôi sẽ bồi bọn họ.
A Trụ có chút khó sử, nhưng Tân Tử rất nhanh liền bồi thêm một câu.
- Cậu cứ làm theo ý em ấy.
A Trụ đáp một câu mới ngắt máy.
Tư Đồ Thuần như không bị chuyện lúc nãy mà ảnh hưởng, còn ngồi trên ghế đẩu mà nhịp chân, ngân nga vài câu hát trong miệng.
Tân Tử thuận miệng hỏi một câu:" Em thích nơi này?"
Tư Đồ Thuần không do dự mà gật đầu, nhưng lại suy nghĩ thứ gì mà gần bốn giây mới trả lời:" Thật ra, nếu so với nơi này tôi thích ở nông thôn hơn, cái nắng không quá khắt nghiệt, mùa đông cũng không dễ bị hỏng tai, có thể tự trồng tự ăn, tôi thấy như vậy cũng rất thích."
Tân Tử:" Nếu ở một nơi như vậy, em muốn hoạt động trong giới giải trí sẽ bất tiện."
Nếu không phải nghệ sĩ ở ẩn không muốn ai tìm thấy, thì rất ít người chọn nơi như vậy để sống, bọn họ chỉ hận không thể chuyển đến thành phố lớn để sống, chứ nào ó ai muốn về một vùng nông thôn để sống.
Tư Đồ Thuần cúi đầu:" Vốn dĩ ngay từ đầu em không thích hoạt động ở ngành giải trí, quá phức tạp, em lúc trước chính là nhầm lẫn, không có được tình thương từ ba, dì lại không yêu thích em, em hoạt động ở ngành giải trí chính là muốn thử một lần nhận vai một người con, muốn biết ba mẹ đối xử với con cái thế nào."
Tân Tử di chuyển từ phía đối diện sang bên cạnh cô, kéo người vào lòng mà xoa xoa vai cho Tư Đồ Thuần.
- Hiện tại không cần nữa, ba mẹ đối xử với con như thế nào không quan trọng, quan trọng là không lợi dụng con mình như ba của em, muốn dùng con gái để làm bàn đạp để leo lên.
Kiếp trước Tư Đồ Thuần cũng không cảm nhận được tình thương của ba mẹ là bao, chỉ biết bọn họ vẫn luôn yêu thích cô, nhưng thời gian qua càng lâu, Tư Đồ Thuần càng không nhớ được cảm giác đó là cảm giác thế nào.
Ấm áp ra sao.
Tư Đồ Thuần không lên tiếng, Tân Tử cũng không nói chuyện, hay người cứ như vậy mà ngồi một lúc lâu.
Ở đây có rất nhiều sao, không khí buổi tối cũng rất trong lành vẫn chưa bị ô nhiễm khói bụi như ở thành thị, Tư Đồ Thuần hít một hơi sâu, dựa vào lòng Tân Tử.
Khoảng khắc này cả hai chỉ mong thời gian trôi qua chậm thêm một chút, tuy không ai lên tiếng, nhưng trong tim đều có hình bóng của đối phương.
Buổi sáng bọn họ vẫn thức dậy sớm để quay, làm bánh lại hoạt động làm vườn, tuy đơn giản nhưng đều rất đặc sắc, tuy không đủ số lượng người chương trình yêu cầu, nhưng đạo diễn với nhân viên quay phim rất nghiêm túc còn chuyên nghiệp quay không bỏ xót phân cảnh nào, càng không vì chuyện không đủ số lượng người như mấy tập trước mà làm qua loa.
Hai người quay đến tối đã hoàn thành xong, đoàn phim theo tàu rời đi, đạo diễn còn nói với nhà tài trợ, bởi vì không đủ tàu nên để hai người ở lại qua đêm, đến trưa mới có tàu đến rước.
Bên phía người tài trợ cũng không nói gì mà còn vui vẻ nói bọn họ muốn ở lại bao lâu cũng được, nhà này hiện tại vẫn chưa cho ai thuê, khách cũng không có ai, càng nhiều người thì người dân trên đảo cũng rất vui vẻ, thức ăn muốn dùng bao nhiêu cứ đến nhà kính hái, ở đây tuy không có nhiều thức ăn nhưng hải sản biển thì không thiếu.
Tư Đồ Thuần nghe câu này liền cảm thấy người tài trợ không tồi, cũng có thể nghe đến tên Tân Tử nên mới muốn lôi kéo một chút hảo cảm.
Tư Đồ Thuần ngồi trên ghế đẩu, chân gác lên đùi Tân Tử, cả người dựa vào tường gỗ ở phía sau.
Tân Tử một tay nắm tay Tư Đồ Thuần mà mân mê ngón đeo nhẫn qua lại, nói:" Em rất thích kim cương?"
Tư Đồ Thuần nghe lời này liền đưa mắt nhìn hắn.
Trên đời này có ai không thích kim cương không hả !?
Có kẻ ngốc mới trả lời là không.
Tư Đồ Thuần gật đầu, lại lắc đầu:" Nếu kim cương đắt nhất thì em thích kim cương, còn kim cương không đắt nhất, em không thích kim cương nữa."
Nếu lúc trước Tư Đồ Thuần nhất định sẽ lắc đầu nói không, nhưng hiện tại cô muốn thành thật với Tân Tử, Tư Đồ Thuần cho hắn cơ hội, chính là muốn hai người thành thật với nhau, cơ hội tìm hiểu không phải cơ hội che giấu thêm nhiều điều về nhau.
Tân Tử:" Ngày mai trở về tôi tặng chiếc nhẫn khác cho em, nhẫn này không cần đeo nữa."
Tư Đồ Thuần rút tay ra khổ tay hắn, còn đưa tay lên không trung xoè ra mà nhìn viên kim cương hình giọt nước trên tay.
Tư Đồ Thuần:" Tôi thấy nhẫn này cũng rất đẹp, cái này là kim cương còn là kỉ niệm lần đầu tiên tôi làm đại sứ cho một thương hiệu, sao có thể nói không đeo là không đeo.
Tân Tử kéo tay cô xuống, năm ngón đan nhau.
- Hai ngón áp út ở hai tay, tôi đều muốn tự tay đeo cho em, chiếc nhẫn này em đeo ở ngón này đi.
Hắn nói xong mới đưa tay còn lại chỉ vào ngón giữa.
Tư Đồ Thuần bất đắc dĩ mà gật đầu.
Nếu không đáp ứng chỉ sợ hắn sẽ nói đến hết buổi tối mất.
Buổi tối đèn trong nhà đều tắt hết, Tư Đồ Thuần vừa thay đồ xong chuẩn bị nằm xuống, cửa liền bị đẩy vào.
Tân Tử ôm một cái gối với chăn đứng trước cửa.
- Thuần Thuần, hôm nay tôi ngủ chung với em được không? Phòng tôi, đèn ngủ hư rồi.
Tư Đồ Thuần không kéo cửa sổ lại, bởi buổi tối hôm nay có chút nóng, cô muốn mở cửa sổ để ngủ, ở đây không có điều hoà chỉ có máy sửi, nên chỉ có thể nhờ vào gió trời.
Tư Đồ Thuần nhìn ánh trăng bên ngoài hất vào, căn bản không cần dùng đến đèn ngủ.
Lời Tác Giả:
Vẫn còn nhiều chương lắm mới hoàn chính văn nhó, mọi người nhớ vote với like tặng quà cho tôi để tôi có động lựa ra tiếp chương mới mỗi ngày