Giọng điệu của anh thật sự quá bình thản, giống như chuyện quan tâm Từ Niệm Chi là chuyện anh nên làm.
Đội trưởng bọn họ từ khi nào quan tâm chuyện nhỏ như thế này. Nếu đổi thành người khác, cho dù uống say mất thì Thẩm Ngạn Chu cũng tuyệt đối không để ý.
Bây giờ đối tượng được nhắm đến là phóng viên Từ, người nào đó đến thịt cũng không nướng, chạy lại đây quan tâm tay người ta bị thương không uống bia được.
Đám nhóc con trẻ tuổi nhìn nhau, Hướng Hành ngồi giữa vòng người nhìn Thẩm Ngạn Chu rồi lại nhìn cô gái cũng mặt mày hoảng hốt giống như bọn họ. Qua một tối quan sát, câu hỏi lúc trước anh ấy băn khoăn cuối cùng cũng tìm được đáp án.
Đội trưởng bọn họ nào có không thích phóng viên Từ, rõ ràng thích muốn chết. Trước kia trong cục đồn đội trưởng bọn họ có bản tính lạnh lùng nhưng bây giờ xem ra chỉ là chưa gặp phải người mình thích. Bây giờ gặp được rồi thì cây vạn tuế ngàn năm cũng nở hoa.
Hướng Hành nghiêng đầu, anh ấy và Vượng Tử ngồi đối diện mắt đối mắt, hai người hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
Vượng Tử nhanh nhạy thật sự, rất biết tạo cơ hội: “Đội trưởng, anh qua chỗ tôi ngồi đi, tôi thay anh nướng thịt.” Nói xong cậu ấy rời khỏi chỗ ngồi, chạy qua hướng bếp nướng BBQ.
“Ừm.” Thẩm Ngạn Chu không từ chối, chân bước qua rồi ngồi xuống.
Người bên cạnh thay đổi, lúc anh ngồi xuống, trên người còn phảng phất mùi khói nhẹ làm người ta khó lòng làm lơ.
Tim Từ Niệm Chi đập loạn nhịp, thình thịch từng tiếng to rõ trong lồng ngực cô. Rõ ràng chỉ ngồi cùng anh mà thôi nhưng cô vẫn không hiểu làm sao lại căng thẳng. Cô mím môi hơi nghiêng mặt đi, cố gắng không đặt sự chú ý lên người bên cạnh.
Lời vừa nãy Thẩm Ngạn Chu nói cô vốn không nghĩ nhiều, chuyện bôi thuốc cô còn phải cảm ơn anh, miệng vết thương trên tay đã sắp khép miệng, phải nên cẩn thận hơn mới phải.
Nhưng sau dần ánh mắt không e dè của mọi người cô nhìn không hiểu, dần dần cảm nhận được cảm giác không bình thường.
Khi đối mặt với Thẩm Ngạn Chu, cô luôn rất dễ đỏ mặt.
May mà không ai chú ý đến bọn họ, chủ đề này được Hướng Hành đẩy đi, không qua được vài phút, đầu óc căng chặt của Từ Niệm Chi chầm chậm phai nhạt, bị Hướng Hành chọc cười, cười theo mấy tiếng.
Cô cười đến run vai, không cẩn thận đụng vào người bên cạnh. Hai người bên mềm bên cứng chạm vào nhau, trong một chốc tiếp xúc, thậm chí cách một lớp vải cô vẫn cảm nhận được thân nhiệt của anh nhiệt hòn than hồng.
Từ Niệm Chi cứng đờ, cô lí nhí nói câu xin lỗi rồi lập tức ngồi thẳng lên.
Thẩm Ngạn Chu rủ mặt thấy người bên cạnh bị dọa đến ngồi nghiêm chỉnh nên thấy buồn cười: “Không sao.”
Hai người không nói gì nữa.
Thật ra từ sau lúc Thẩm Ngạn Chu ngồi xuống đã không còn nghe đám thanh niên kia nói gì nữa, người con gái bên cạnh thật sự cách quá gần làm anh khó lòng chú ý, tầm mắt luôn bất giác hướng về phía cô.
Trên người cô vẫn đang khoác chiếc áo của anh, vì ăn thịt nướng có hơi nóng nên khóa kéo được cô hạ xuống, áo thun ngắn tay cổ tròn bên trong tôn lên quai xanh rõ nét, làn da trắng nõn trơn nhẵn, nhích một chút lên trên là cằm nhỏ tinh tế lên.
Nhiều năm qua đi nhưng cô chẳng hề thay đổi.
Vẫn giống như vậy, rõ ràng không biết cách ứng phó tình huống thế này nhưng lại giả vờ hòa hợp với tập thể.
Cô luôn cho rằng mình ngụy trang rất giỏi, không ai phát hiện ra.
Trên người bộc lộ cảm giác ngốc nghếch.
Giống như trong đêm chín năm về trước.
–
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào anh để ý đến Từ Niệm Chi? Có lẽ là từ lần đầu tiên gặp mặt, cô không cẩn thận đâm đầu vào lồng ngực, hoặc cũng có lẽ là một lần sóng vai cùng cô lúc tan lớp.
Cụ thể Thẩm Ngạn Chu cũng không thể nói rõ.
Lúc cấp 3 anh lạnh lùng hơn cả hiện tại, cảm giác hung tợn toát ra từ xương cốt, ngày qua ngày chỉ ngồi im lặng ở cuối lớp, độc lai độc vãng, không có bạn bè và cũng không ai dám chọc anh.
Nhưng càng như vậy, anh càng dễ bị chú ý.
Lớp tối hôm đó kết thúc, Thẩm Ngạn Chu hiếm khi ngoan ngoãn ngồi trong lớp đến khi tan học vừa nghe tiếng chuông reo đã xách cặp sách đựng thuốc lá và máy chơi game ra khỏi phòng học từ cửa sau.
Khi đó mọi người còn trong lớp thu dọn đồ đạc, Thẩm Ngạn Chu đi trên con đường không bóng người, âm thầm hòa vào gió.
Thời tiết có hơi trở lạnh, mặt đường lồi lõm do trận mưa vừa qua.
Vừa ra khỏi cổng trường, Thẩm Ngạn Chu châm lửa điếu thuốc, chuyển hướng sang con hẻm nhỏ bên trái cổng trường.
Trụ đèn của con đường này đã hỏng từ lâu nhưng không thấy ai đến sửa, con hẻm đen kịt, ngày thường không mấy ai dám bước vào.
Đi một đoạn không xa, anh ngừng bên một bồn hoa cũ nát rồi đặt cặp xuống, lấy ra một bao yến mạch nhỏ sáng nay chưa ăn hết ngồi xổm xuống.
Anh rít điếu thuốc ngậm trong miệng rồi phà ra làn khói trước mặt, xong bị gió cuốn đi.
Thẩm Ngạn Chu không nóng nảy, anh chậm rãi dậm điếu thuốc trên đường nhựa như chờ gì đó.
Không bao lâu, bụi cỏ dày dặc vang tiếng rào rạt, một con mèo cam nhỏ ló cái đầu nhỏ ra khỏi những tán lá, đôi mắt trong đêm như sáng bừng lên.
Con mèo nhỏ nhận ra Thẩm Ngạn Chu, nó không do dự giơ cái đuôi cao cao, chạy về phía anh.
Thẩm Ngạn Chu cười nhẹ, anh xé mở túi yến mạch đặt trước mặt nó.
Anh không làm gì cả, chỉ nhìn cái đầu màu cam nhỏ đang vùi mặt ăn.
Ánh đèn đầu hẻm bị chắn lại, ánh sáng duy nhất soi rọi mờ đi làm con hẻm nhỏ vốn đã tối lại càng tối hơn.
Tiếng bước chân dần đi về phía này, Thẩm Ngạn Chu quay đầu sang.
Ở thế ngược sáng, bóng dáng của vài người hiện ra.
Một đám người hi hi ha ha, tất cả đều mặc đồng phục của trường trung học số 1 nhưng ống quấn đã bị sắn lên, nét ngoài u ám, trong đó còn có hai tên nhuộm đầu vàng, cực kì giống mấy tên xã hội.
Thẩm Ngạn Chu híp mắt, anh nhận ra đây là mấy tên côn đồ lớp 12 có tiếng.
Tên dẫn đầu ngậm một điếu thuốc lá, bên môi có chút ý cười, khi cách Thẩm Ngạn Chu còn hai mét, hắn dừng lại.
Bên chân ngã ra một cai bia, hắn nhấc chân cố ý đá về phía trước.
Tiếng chai bia bể nát vang lên, vì trong con hẻm nhỏ yên tĩnh nên âm thanh càng rõ thêm. Mảnh thủy tinh bắn ra dọa con mèo nhỏ đang anh, nó nhảy lên rồi chạy vào bụi cỏ.
Thẩm Ngạn Chu đứng lên, anh nhìn thẳng về mấy tên phía trước, mi mắt cất giấu sự tức giận.
“Đây không phải anh đẹp trai lớp 10 à, sao lại ở đây một mình thế?” Tên dẫn đầu cười, ánh mắt dán vào bao yến mạch được xé mở trên đất: “Ồ, cho mèo ăn à?”
Mấy người cười ngả ngớn, tiếng cười thật chói tai.
“Có chuyện gì?” Thẩm Ngạn Chu bình tĩnh đáp.
Anh biết nhóm người này đến tìm anh là có ý gì. Từ khi nhập học đến nay, cái tên được cả trường nhắc đến nhiều nhấc chính là anh, bọn họ thấy anh không vừa mắt cũng bình thường.
Dù sao không phải loại hiền lành gì cho cam.
Bên đối diện bị giọng điệu điềm tĩnh này của anh chọc cười, hắn bỏ tay vào túi quần, đi từng bước về phía anh: “Tìm cậu tâm sự thôi, đừng căng thẳng.”
Vài người vây anh lại, có lẽ ỷ vào người đông thế mạnh nên kiêu ngạo.
Bọn họ dường như là người ở Nam Giang, chiều cao đều không thuộc dạng cao.
Thẩm Ngạn Chu tùy ý đứng đó, chiều cao 185 cao hơn họ nửa cái đầu, anh nhìn người trước mắt.
“Như vậy đi, chúng tôi cũng không muốn làm phiền cậu, gần đây anh Lạc có hơi kẹt, cậu đưa một ít đi, xem như chúng ta kết bạn.” Một tên đứng cạnh trên cổ có sẹo nói.
Thẩm Ngạn Chu nhìn thoáng qua đã biết đó là sẹo do dao làm.
Không có tâm trạng để chơi với bọn họ, anh đeo ba lô lên lưng, nghiêng người lách ra khỏi vòng: “Các người đi tìm người khác đi.”
Tên dẫn đầu gọi là anh Lạc đưa chân chặn đường anh. Hắn vẫn cười tươi như hoa, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, dúi vào cổ áo Thẩm Ngạn Chu, cắn răng gằn: “Tao khuyên mày đừng rượu mời không uống lại muốn rượu phạt.”
Thẩm Ngạn Chu bị cản lại cũng không bất ngờ, anh biết họ sẽ không dễ gì buông tha cho mình. Thứ bọn họ muốn không phải là tiền, chỉ là tìm cách làm nhục anh thôi, muốn dùng cách ấu trĩ thế này để chứng minh bọn họ mới là học sinh có uy quyền tuyệt đối trong trường trung học số 1.
Anh vừa mới quan sát, bốn người đối diện hẳn là không mang đồ đến, tay không tấc sắt đối phó từng tên một không phải vấn đề.
Thẩm Ngạn Chu rủ mắt, anh thấy cổ áo xuất hiện một cái lỗ đen do điếu thuốc ấy làm nhưng mặt mày vẫn thờ ơ, chỉ là trong lời nói chất chứa chút điên tiết: “Cút.”
Âm cuối còn chưa thốt ra khỏi họng thì mặt đã ăn trọn một quyền.
Tốc độ tay của tên đầu vàng rất nhanh, đánh làm Thẩm Ngạn Chu không kịp đề phòng, sau đó lảo đảo lùi về sau vài bước.
Mấy người đứng ở đó cười chờ phản ứng của anh.
“** mẹ mày.” Thẩm Ngạn Chu giơ tay trả lại tên đầu vàng một quyền, số lần anh đánh nhau còn nhiều hơn số tiền bảo kê bọn họ thu, biết đánh từ đâu là đau nhất.
Trong chốc lát xương chạm xương, anh nghe một tiếng rắc, chắc là xương mũi của đối phương gãy rồi.
Tên đầu vàng bị đánh nằm trên, ôm mặt ré lên.
Mấy người còn lại thấy thế liền cùng nhau lao lên.
Trong con hẻm nhỏ tối mịt, tất cả đánh đến đỏ mắt, xuống tay không lường nặng nhẹ.
Không biết qua bao lâu, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng một cô gái: “Đừng đánh nữa!”
Một đám lao vào cấu xé nhau cùng bất ngờ, lý trí bị tiếng nói này gọi về, họ đồng thời nhìn về cô gái đứng cạnh không biết đến từ khi nào.
Cô không cao, trong bộ đồng phục to rộng càng bé nhỏ thêm.
Cô nhìn đống áo quần xộc xệch, có người còn có máu dính trên người thì ánh mắt hiện lên một chút sợ hãi. Dù như vậy cô vẫn run run giơ lên điện thoại đang phát sáng: “Tôi báo cảnh sát rồi, một lát họ sẽ đến.”
Đám người kia vốn chỉ muốn ra oai phủ đầu Thẩm Ngạn Chu nhưng không ngờ sẽ có người dám xen vào.
“Anh Lạc, hôm nay chúng ta vừa uống xong trà ở đồn, em không muốn lại đến đó đâu.” Hoàng mao vẻ mặt khóc tướng.
“Lèm bèm cái gì, còn không mau chạy đi!” Tên cầm đầu chạy đi nhanh nhất, lúc lướt ngang cô còn nhìn chằm chằm bảng tên trên ngực: “Từ Niệm Chi đúng không, mày coi chừng tao đó.”
Có vài tên tốc độ nhanh hơn, tiếng bước chân tắt dần ở đầu hẻm, xung quanh lại khôi phục dáng vẻ im ắng.
Người vừa bị vây ở giữa ngồi bên góc tường, cổ áo bị lật lại, trên bề mặt còn có một cái lỗ không biết do va vào đâu.
Anh há miệng thở hổn hển, trên người có cảm giác sắp tấn công đối phương, giống một con thú đang bị bắt nhốt.
Từ Niệm Chi nuốt nước bọt, cô bỗng hoài nghi lựa chọn cứu anh ban nãy có đúng hay không.
“Sợ à?” Anh đột nhiên lên tiếng.
“Không có.” Từ Niệm Chi trả lời, cô lục lọi chiếc cặp đeo trên vai rồi từ dó lấy ra một cái băng cá nhân.
Thẩm Ngạn Chu nhìn cặp chân ngừng lại trước mặt mình, mọi người đang ở tuổi thích đẹp, mắt cá chân cô được viền hoa của đôi vớ trắng che khuất.
Anh nảy ra ý nghĩ không phù hợp, đôi chân này nhỏ thật, hình như một tay mình cũng có thể nắm hết.
Từ Niệm Chi không biết lòng anh nghĩ gì, cô ngồi xuống đưa băng cá nhân đi: “Cho cậu này.”
Thẩm Ngạn Chu cúi đầu nhìn thoáng qua cái băng hình chữ nhật nhỏ có in Cậu Bé Bọt Biển trên tay cô cười: “Cậu muốn tôi dán cái này hả?”
Từ Niệm Chi nhìn băng cá nhân của mình rồi cắn môi. Tuy băng cá nhân này của cô có hơi không phù hợp phong thái của người này nhưng sao người này không biết phân nặng nhẹ vậy chứ, lỡ vết thương bị nhiễm trùng rồi phá tướng thì phải làm sao, đến đó chẳng phải phí phạm sao.
Lúc cô lúng túng không biết nên nói thế nào thì Thẩm Ngạn Chu đã có hành động trước.
Anh ngồi thẳng dậy rồi chỉ vào mặt mình, khoảng cách giữa hai người đột nhiên gần lại.
Từ Niệm Chi giật mình: “Sao thế?”
“Cậu dán cho tôi đi.” Thẩm Ngạn Chu nhìn vào mắt cô, giọng nói cũng dịu dàng đi: “Tôi không thấy chỗ nào.”
Từ Niệm Chi ngẩn người nhưng cảm thấy anh nói cũng có lý nên “Ồ” một tiếng rồi thật cẩn thận xé đi bao bì, dán lên vết thương trên mặt anh.
Lúc với sang, tay cô có hơi run run, đột nhiên không còn sức.
Khoảng cách giữa hai người gần thêm một chút, Từ Niệm Chi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của anh. Cô chưa từng ở gần người khác giới nào nên nhất thời đỏ tai.
Cũng may con hẻm đen kịt nên không ai nhìn thấy.
“Xong rồi.” Từ Niệm Chi đứng lên, cô lùi về sau mấy bước: “Bạn học, mình về nhà trước đây, chuyện hôm nay mình không nói với thầy đâu.”
Cô vừa dứt câu đã xoay người bước đi nhưng vì không nhìn thấy đường nên còn bị vấp phải đá, bóng dáng như một con nai con đang hoảng loạn.
Thẩm Ngạn Chu vẫn ngồi đó, anh nhìn theo bóng lưng càng lúc càng mờ dần, tim không biết vì sao hẫng nhịp.
Anh sờ túi, bỗng lại muốn hút thuốc.
–
Khoảng thời gian sau đó, nhiệt độ càng lúc càng xuống thấp, không oi bức như lúc vừa bắt đầu.
Sân của nhà Thẩm Ngạn Chu khá rộng, ngẩng đầu là có thể thấy sao sáng trên trời, dự đoán ngày mai sẽ là ngày đẹp trời.
Mọi người hiếm khi được quay quần bên nhau, ăn BBQ uống bia, vô cùng vui vẻ.
Mấy tên thanh niên trong đội hiếm khi gặp con gái nên đã lôi Từ Niệm Chi ngồi nghe hết một lượt chuyện trong đội. Từ Niệm Chi thấy mới lạ, hơn nữa nghề nghiệp yêu cầu cô phải có sự hiểu biết về những cái đó nên nghe rất nghiêm túc.
Thẩm Ngạn Chu nhìn cô gái cười cong mi bên cạnh rồi cầm theo lon bia của mình đi vào nhà.
Mọi người vui vẻ quá đầu nên không ai phát hiện anh đã vào phòng.
Trong phòng không bật đèn, Thẩm Ngạn Chu ngồi ở trên giường điều chỉnh lại cảm xúc.
Đầu óc bị kéo về hiện thực từ ký ức chín năm trước làm người ta có hơi ngẩn ngơ.
Quần áo trên người bóc mùi khói dầu mà anh ngửi không quen, hai tay giao nhau kéo vạt áo thun lên trên, dứt khoát cởi bỏ nhưng giây sau chợt nhớ ra quần áo mình muốn mặt hình như đặt trên giá trong nhà vệ sinh.
Tiếng cười ầm ở ngoài vườn trong phòng cũng nghe rõ, anh đè tay xuống chốt cửa, mở cửa ra ngoài.
Trong nhà chỉ phòng khách là sáng đèn, một bóng hình nho nhỏ đứng ở nơi bóng tối và ánh sáng giao nhau, cái gì cũng không thấy rõ ngoại trừ đôi mắt trong tối lại càng thêm sáng.
Từ Niệm Chi đương nhiên không ngờ Thẩm Ngạn Chu lại đôt nhiên đi ra nên đờ người tại chỗ. Đôi mắt cô quét từ cổ xuống cơ hoành rồi lướt qua từng múi cơ bụng rắn chắc trên chiếc eo thon, lại dịch xuống thêm chút là cơ xiên hiện rõ mồn một, chạy dài đến khu vực không ai biết sau lưng quần lỏng lẻo.
Cô lần đầu thấy cơ thể trần trụi của đàn ông nên đã quên mất phải dời mắt, Từ Niệm Chi nhớ đến voice chat của Tần Phỉ, giờ được chiêm ngưỡng phải thốt lên dáng ngường anh đúng là rất đỉnh.
Thẩm Ngạn Chu cũng không né tránh, anh thoải mái đứng đó, thấy cô vẫn ngơ ngác nhìn, anh chau mày cười khẽ: “Đẹp không?”