Từ Niệm Chi không đeo đồng hồ, cô không biết đã qua bao lâu, như mới qua vài phút mà cũng như đã qua cả thế kỷ.
Từ lúc ngồi vào phòng thẩm vấn đến giờ, cô vẫn ngây ngốc.
Các góc xung quanh đều được dán kín, cả phòng rất trống trải, chỉ có một bộ bàn ghế lẻ loi được bày trước mặt cô. Trên tường lắp một khung kính rất lớn, cô không thấy bên ngoài nhưng cô biết bên ngoài nhất định đang có nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm mình.
Còng tay kim loại cấn vào cổ tay cô làm phần da ở đó hơi đỏ lên.
Thẩm Ngạn Chu vậy mà thật sự để cô mang còng tay xuyên suốt, giống như áp tải phạm nhân, dẫn cô đi từ đồn cảnh sát về đến cục.
Trên xe còn có Hướng Hành, trong quá trình lái xe, anh ta không nói một lười, bất luận cô có hỏi gì cũng không trả lời, cô hoàn toàn không biết đã xảy ra gì.
Dù bây giờ đã không còn sớm, trong cục ngoại trừ người của đội điều tra hình sự thì không còn thấy ai khác nhưng cô vẫn không quen được ánh mắt họ nhìn cô lúc cô vừa bước vào phòng thẩm vấn.
Cảm giác xấu hổ bùng lên trong lồng ngực, xộc đến cổ họng, áp chế đi sự sợ hãi lúc ban đầu.
Cửa vọng ra tiếng vang rất nhỏ, Từ Niệm Chi giương mắt nhìn.
Triệu Dũng cầm laptop đi vào, tay còn một chiếc li giấy: “Phóng viên Từ, đừng căng thẳng, cô uống chút nước đi.”
Hướng Hành cũng theo anh ấy đến, ngồi xuống ở chiếc bàn kia.
Hiện tại đã là rạng sáng, tối nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, Từ Niệm Chi bây giờ rất mệt. Cô đưa tay nhận ly giấy thì thầm một câu “Cảm ơn.” nhưng luôn cúi đầu.
Hôm nay cũng là lần đầu đội hình sự đối mặt với tình huống thế này, tra án tra ra tên người nhà, mà còn là người nhà của đội trưởng, thật ra họ còn hoảng hơn Thẩm Ngạn Chu.
Triệu Dũng ngồi sau bàn thẩm vấn, anh ấy nhìn cô gái mình đã gặp qua mấy lần này.
Mặt mũi rất baby, nhìn cũng chỉ vừa đầu hai, ngũ quan nhẹ nhàng, hàng mi dày rủ xuống run run, bờ môi khô khốc trắng bệt, dáng vẻ yếu ớt đáng thương.
Tất cả khiến người ta có thể tin cô và tầng hầm ngầm âm u kia có liên quan.
Triệu Dũng nhìn một hồi rồi thở ra một hơi rất nhẹ, lên tiếng đầu tiên: “Đừng căng thẳng, chúng tôi chỉ theo phép hỏi ít chuyện, cô trả lời đúng sự thật là được.”
Sau khi uống một ngụm nước ấm, Từ Niệm Chi cuối cùng cũng lấy lại được chút sức, cô gật đầu: “Được, anh nói đi.”
Thẩm Ngạn Chu ở ngoài phòng thẩm vấn lạnh mặt, không nhúc nhích theo dõi bên trong, hai mắt chưa từng rời khỏi mặt Từ Niệm Chi một giây, những người còn lại ngồi cạnh cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.
Bắt đầu từ lúc chạng vạng khi báo cáo kiểm nghiệm vân tay hoàn thành, anh đã luôn trong trạng thái thế này, biểu cảm không khác với ngày thường nhưng ai nấy đều thấy được tận sâu trong tim anh đang căng thẳng, giống như bom hẹn giờ, không biết đến khi nào thì phát nổ.
“Là thế này, hôm nay chúng tôi phát hiện một hang ổ tội phạm dưới tầng hầm ở đường Dụ Dân, lấy được không ít vân tay.”
Thẩm vấn bắt đầu, Triệu Dũng nhìn vào mặt cô, ngừng lại vài giây: “Trong đó cũng có cô.”
Từ Niệm Chi nhíu mày.
Đường Dụ Dân, cô nhớ đến ngày hôm đó.
Lúc này tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào biểu cảm của cô, nín thở chờ đợi điều cô sắp sửa nói.
Từ Niệm Chi vậy mà không hề căng thẳng, cô đã biết được nguyên nhân mình bị tra khảo, cũng biết mình trong sạch nên không có gì phải sợ.
Cô tựa vào chiếc ghế cứng ngắc, gương mặt bình tĩnh: “Đúng, tôi đã từng đến số 377 đường Dụ Dân.”
Ngoài phòng thẩm vấn vang lên tiếng hít vào, Vượng Tự giật mình nhìn trộm sắc mặt Thẩm Ngạn Chu.
Triệu Dũng vốn định thử nhưng không ngờ cô lại trực tiếp đọc ra địa chỉ. Nếu đã đánh bài ngửa, vậy anh ấy cũng không lòng vòng nữa.
“Vì sao lại đến đó?”
“Hơn nửa tháng trước vào lúc tôi tan làm.” Từ Niệm Chi nghiêng đâu suy nghĩ: “Có lẽ là trước khi Thẩm Ngạn Chu đi công tác về một ngày, tôi gặp một người phụ nữ hỏi đường ở ngoài đài truyền hình. Cô ấy thoạt nhìn rất yếu ớt, hỏi tôi có thể dẫn cô ấy đến số 377 đường Dụ Dân không, tôi chần chừ một lúc, nghĩ bên đó cũng không phải là chỗ hoang vu hẻo lánh gì nên đồng ý.”
“Sau khi đưa cô ấy đến, trong nhà còn có một bé gái, nhìn có vẻ nhỏ hơn tôi một chút, họ vì cảm ơn mà cho tôi uống một ly nước, vân tay chắc là ở trên chiếc ly đó.”
Triệu Dũng: “Cô có chứng cứ có thể chứng minh không?”
Từ Niệm Chi từ từ giương mắt lên, cô tự hỏi xong đáp: “Camera theo dõi ở cửa đài truyền hình có lẽ có quay được.”
Vượng Tử nhanh nhẹn đi điều tra camera, trong lúc chờ đợi, Triệu Dũng hỏi tiếp: “Vì sao cô không nói cho Thẩm Ngạn Chu biết chuyện này?”
“Tôi cảm thấy đây cũng không phải chuyện gì lớn nên không nói.” Từ Niệm Chi trả lời
Triệu Dũng cầm ba bức ảnh từ trên bàn lên, đặt xuống trước mặt Từ Niệm Chi: “Hai người phụ nữ cô nhắc đến là hai người họ phải không?”
Từ Niệm Chi nhìn kỹ: “Đúng vậy.”
“Vậy người đàn ông này thì sao?”
“Chưa từng gặp.”
Triệu Dũng thu lại ảnh chụp rồi đứng lên: “Lời khai cô vừa cho chúng tôi còn cần phải xác minh, xin cô ở đây chờ một lát.”
“Vâng.”
“À đúng rồi.” Từ Niệm Chi bổ sung thêm: “Cuối tuần trước tôi đến Hựu Dân Tự thấy một người phụ nữ giống thế này đưa một túi đồ cho hòa thượng trong đó, nhưng cô ấy đeo khẩu trang và kính râm nên tôi không thấy rõ.”
Triệu Dũng nhướng mày: “Vậy sao cô có thể xác định là cô ấy?”
“Không xác định được.” Từ Niệm Chi nói đúng như sự thật: “Nhưng hình dáng rất giống, khăn trùm đầu cũng cùng một kiểu, theo trực giác của tôi thì là vậy.”
“Được, chúng tôi sẽ đi điều tra.” Triệu Dũng chỉ để lại một câu thế này.
Đợi khi hai người thẩm vấn ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Từ Niệm Chi cầm ly giấy, nước bên trong đã lạnh, cơn lạnh truyền từ tay đến tận tim.
Vì còn mang còng tay nên cô không thể làm gì được, đến gãi ngứa còn khó khăn, chỉ có thể ngồi ở đây chờ đợi.
Cô bất giác bắt đầu hồi tưởng lại tình huống hỏi đường cụ thể của hôm đó. Nếu số 377 đường Dụ Dân là một hang ổ tội phạm vậy cô ấy phí hết tâm sức dẫn cô sang, để cô lưu lại dấu vân tay là vì lí do gì?
Muốn giá họa cho cô? Hay là……
Từ Niệm Chi híp mắt.
Cô chẳng qua chỉ là một phóng viên nhỏ không có tiếng tăm gì ở đài truyền hình Nam Giang, họ hoàn toàn không cần thiết để làm vậy. Trừ phi họ vì một thân phận khác của cô.
Từ Niệm Chi nhìn về người đàn ông đứng ở cửa.
Kim phút của chiếc đồng hồ trên tường cứ nhích đi từng phút một.
Lúc này không để cô chờ lâu, điều tra camera rất nhân, xác nhận lời Từ Niệm Chi nói là thật. Huống hồ chi các gian nhà chỉ tìm được một dấu vân tay vốn rất kỳ lạ, nếu là thế này thì có thể giải thích được.
Chỉ là Từ Niệm Chi không nghĩ người tiến vào là Thẩm Ngạn Chu.
Cô ngây người.
Người anh toát vẻ lạnh lùng, làm việc theo lệ cởi bỏ còng tay của cô, giọng điệu rất lạnh nhạt: “Đứng lên, anh đưa em về nhà.”
Nhìn thấy bóng hình anh, Từ Niệm Chi cắn môi dưới, cô hết sức kiềm lại nhưng giọt nước mắt sắp tráo qua khóe mi, đứng lên đi ra ngoài cùng anh.
Triệu Dũng đến cửa đứng cạnh Thẩm Ngạn Chu, cười xin lỗi cô: “Thật ngại quá phóng viên Từ, chúng tôi chỉ là theo nguyên tắc làm việc, mong cô thông cảm.”
Từ Niệm Chi nặn ra một nụ cười: “Không sao đâu đội phó Triệu, tôi hiểu mà, vậy tôi đi trước đây.”
Nói xong cô bước về hướng cửa, không quan tâm Thẩm Ngạn Chu còn đứng ở đó.
Triệu Dũng thở dài, anh ấy vỗ vai Thẩm Ngạn Chu: “Tối nay cậu ở với em dâu đi, cô ấy chắc bị dọa sợ rồi.”
Thẩm Ngạn Chu mím môi không nói gì, từ cổ họng vọng ra một tiếng “Ừm”.
–
Trong đêm tối tĩnh lặng, đèn phòng bảo vệ cũng đã tắt.
Từ Niệm Chi lấy điện thoại ra trả lời mấy tin nhắn mà Dương Tiểu Bàn và Hạ Ngôn gửi đến rồi chầm chậm bước ra ngoài, phía sau vọng lại tiếng bước chân Thẩm Ngạn Chu.
Sải chân của Thẩm Ngạn Chu rất lớn, chưa được mấy bước đã đuổi kịp cô.
Xe anh đỗ trước cửa cục, Từ Niệm Chi nhìn thấy nhưng cố ý muốn tránh đi, nào ngờ bị thân hình cao lớn của cố chắn đường, không thể nào bước qua.
Thẩm Ngạn Chu như ngày thường mở cửa xe ra: “Lên xe đi.”
Từ Niệm Chi cảm thấy người này thật đáng ghét, cả tối đối với cô lạnh như băng, không chỉ thiết diện vô tư tra khảo mà đến tận bây giờ cũng chưa từng quan tâm cô lấy một câu.
Cô không nhìn anh, cố nhịn lại cảm giác muốn khóc: “Không, em tự bắt xe về.”
Thẩm Ngạn Chu bất động, giọng trầm thêm một chút, lặp lại lần nữa: “Lên xe đi.”
Hai người đứng tại chỗ bốn mắt nhìn nhau, gió lạnh thổi qua đầu vai Từ Niệm Chi. Cô chẹp miệng, tuy tức nhưng vẫn bò lên xe.
Buổi tối đường một có bao nhiêu xe, chỉ có một chiếc Mercerdes G class chạy như bay.
Thẩm Ngạn Chu không ngừng đạp chân ga, hàm dưới cắn chặt, dùng tốc độ nhanh nhất để về nhà.
Sau khi về đến nhà, Từ Niệm Chi đi phía trước, bấm mật mã mở cửa nhưng chưa đi được mấy bước đã bị anh ôm eo đặt lên bàn.
Trong nhà chưa kịp bật đèn lên, bóng đêm bao phủ tất cả, một chút ánh sáng cũng không có.
Cô kinh hô một tiếng, mùi hương thuộc về anh nhốt cô lại từ bốn phương tám hướng.
“Không phải anh đã nói đi đâu cũng gửi tin nhắn cho anh rồi sao?”
Thẩm Ngạn Chu hơi cúi người, tay chống bên cạnh người cô, lời nói như chen qua kẽ răng bật ra.
“Con ngõ nhỏ hẻo lánh như vậy, sao em có thể đảm bảo được khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn nhất định sẽ có người giúp em? Em có biết mỗi năm có bao nhiêu án lừa bán phụ nữ và trẻ em thế này xảy ra không?”
Mắt đen của anh kề sát cô, giọng điệu có phần trùng xuống.
“Còn tối này cũng vậy, một hai em phải làm thiên sứ chính nghĩa đúng không? Nếu tốc độ của cảnh sát chậm đi một chút, bọn em phải làm sao đây? Em sẽ tự hại mình và đồng nghiệp của mình bị thương có biết không?”
“Nhưng vấn đề nhà đã nói bao nhiêu lần, lặp đi lặp lại, mỗi lần đồng ý với anh xong lại quên. Phóng viên Từ, rốt cuộc trong lòng em anh là gì?”
Từ Niệm Chi đã thích ứng với bóng tối, nương luồng sáng nhạt nhòa nhìn thấy rõ mặt anh.
Cô bị khóa trong vòng tay anh, mắt nai tròn xoe, cứ như vậy nhìn chằm chằm, bỗng chốc một giọt nước mắt lăn xuống.
Cô bĩu môi, tiếng nói run run: “Ngươi hung ta.”
Lưng Thẩm Ngạn Chu cứng đờ.
“Lúc hỏi đường em rõ ràng đã chia sẻ vị trí.” Cô thút tha thút thít, từng giọt từng giọt nước mắt nối nhau, bờ vai run nhè nhẹ: “Em không phải không có ý thức đề phòng như anh nói.”
“Vì sao anh luôn nghĩ thế giới này xấu xa như vậy, em chỉ là có nhiều ý thiện một chút thôi, em có gì sai.”
“Hai cô gái tối nay nếu không có chúng em đứng ra thì kết cục chỉ có thảm hại hơn bây giờ.”
“Vốn dĩ bị kéo đến đồn cảnh sát cả tối em đã rất tủi thân, ai ngờ vừa gặp mặt anh đã còng em lại, không nói câu nào, nhốt em vào phòng thẩm vấn lạnh như băng, em đã rất sợ đó có được không!”
Từ Niệm Chi đau lòng muốn chết, cảm thấy người này quá đáng ghét, cô không bao giờ muốn để ý đến anh nữa!
Cổ họng Thẩm Ngạn Chu khô cứng, sự lạnh lùng và tức giận trong mắt bỗng chốc tan thành mây khói. Anh ngừng lại, vẫn không nhịn được mà đưa tay ôm cô vào lòng: “Được rồi Chi Chi, là anh không đúng, anh không nên dữ với em.”
Thật ra vào lúc cô rơi giọt nước mắt đầu tiên, anh đã tước vũ khi đầu hàng, tim bị nước mắt cô nhỏ vào đến đâu.
Trước nay anh không thể nhìn được cảnh cô khóc.
Từ Niệm Chi ngẩng đầu nhìn, đôi tay mềm mại choàng qua cổ, nước mắt chạy dọc vào cổ anh.
“Tối nay em rất nhớ anh.”
Cô không phải siêu nhân, tối nay xảy ra liên tiếp quá nhiều chuyện, cô đứng về chính nghĩa, rất vui được giúp người khác nhưng cũng rất sợ, rất hoảng.
Lúc hai người đàn ông kia đánh người, lúc cô không hiểu vì sao lại bị đẩy vào phòng thẩm vấn, cô đều mang tâm trạng thế này, không biết xử trí thế nào, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Nước mắt khó thể ngưng lại, như muốn khóc ra hết tất cả các cảm xúc tối nay thì cô mới có thể thấy thoải mái.
Thẩm Ngạn Chu ôm nàng, vỗ từng cái nhẹ vào lưng, an ủi như dỗ con nít: “Đều là anh sai, lúc ở đồn cảnh sát nghe chuyện ở tiệm đồ nướng, lông tơ của anh dựng hết cả lên.”
“Là anh không đúng, đừng khóc nửa có được không?”
Từ Niệm Chi càng khóc càng thương tâm: “Anh còn dữ với em.”
“Được rồi, được rồi.” Thẩm Ngạn Chu sắp đau lòng muốn chết, cảm thấy sức công phá của nước mắt cô còn lớn hơn cả mưa bom bão đạn: “Là anh không khống chế được cảm xúc, sẽ không có lần sau nữa.”
Khóc như vậy hơn mười phút, nước mắt Từ Niệm Chi khó khăn lắm mới ngưng lại được. Sau khi khóc lớn một lúc, trong lòng thoải mái hơn nhưng cũng đã hoàn toàn hút cạn sức lực của cô.
Cô vừa buồn ngủ vừa mệt, tùy ý để Thẩm Ngạn Chu bế.
Cuối cùng Thẩm Ngạn Chu làm bảo mẫu, giúp bảo bối của anh tắm rửa, kiên nhẫn dỗ cô ngủ rồi anh mới có thể an tâm.
Cô nằm trong lòng anh ngủ ngon lành nhưng Thẩm Ngạn Chu lại không có buồn ngủ.
Mặt mày anh lại dần chất chứa đầy sự lạnh lùng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ bị che khuất, chỉ còn một góc nhỏ lộ ra ngoài, như ẩn như hiện, rồi chốc sau cũng biến mất sau tầng mây, không nhìn thấy gì cả.
–
Phòng đơn trong quán trọ.
Người đàn ông không kịp chỉnh trang lại hàm râu mọc ra, cả người lôi thôi lếch thếch tựa vào đầu giường. Thấy người phụ nữ bước ra từ phòng tắm, hắn ta cất lời với giọng điệu không tốt: “Không phải em nói sẽ không tra được chúng ta à?”
Cô ta lau nước trên mặt, cơn giận rất lớn: “Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc? Còn không phải anh không quản được người. Ngô Mai không chết thì bây giờ chúng ta có cần trốn đông trốn tây không?”
Hắn ta không có hứng thú để trốn tránh trách nhiệm với nhau: “Vậy bây giờ làm sau đây?”
Mấy ngày nay bọn họ như chạy nạn, vất vả lắm mới tìm được quán trọ này.
Ông chủ ở đây trước kia từng có mua bán với bọn họ, bọn họ có nhược điểm của ông ta, không ai muốn cá chết lưới rách nên thu nhận bọn họ là lựa chọn tốt nhất.
Người phụ nữ nghĩ đến hai mươi mấy cô gái ở cách vách: “Chúng ta có hai mươi mấy người, hành động tập thể thì quá phô trương, còn dẫn theo nhiều thai phụ như vậy.”
“Có ý gì?” Người đàn ông ngồi thẳng dậy: “Vậy mặc kệ bọn họ à? Vậy bụng bọn họ thì làm sao?”
Cô ta mất kiên nhẫn: “Nhìn rộng ra có được hay không, quan trọng nhất với chúng ta bây giờ là bảo toàn bản thân, còn bọn họ, anh thấy bọn họ có thể ra khỏi khách sạn này à?”
Cô đi đến bên tủ TV, kéo khóa kéo vali, ánh mắt xoáy chặt vào vật thể trong túi màu đen kia, đáy mắt ánh lên sự hung ác.