Mấy ngày trôi qua, ngày đầu tiên Thẩm Ngạn Chu đi làm trở lại sau kỳ nghỉ bệnh.
Trước khi đi làm, Từ Niệm Chi vẫn rất lo lắng, dặn dò rất nhiều, nhắc nhở anh phải ăn thanh đạm một chút, đừng làm việc quá mệt. Thẩm Ngạn Chu chuẩn bị ra cửa thấy cô đứng trước mặt chau mày, khóe môi bỗng nhếch lên, anh cảm thấy giờ phút này cô vô cùng giống cô vợ nhỏ đang càm ràm anh chồng vừa cưới.
Tâm trạng của anh rất tốt, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Từ Niệm Chi: “Anh biết rồi”
Đúng 8 giờ sáng, chiếc G class mạnh mẽ đã biến mất mấy ngày đang hiên ngang chạy qua cửa lớn Cục thành phố.
Chưa qua mấy phút, Hướng Hành ngồi ở bàn làm việc cạnh cửa liếc thấy một người quen thuộc đi vào. Miếng bánh bao trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống đã cuống cuồng bật khỏi ghế, biểu cảm bị khuếch trương chạy ra: “Đội trưởng!”
Lúc dang tay muốn ôm, anh ấy bỗng nhớ đến vết thương trên người Thẩm Ngạn Chu, đứng sững lại trước mặt đội trưởng: “Cuối cùng anh cũng về rồi!! Chúng tôi nhớ anh uốn chết!”
Giọng Hướng Hành vang dội, lời vừa dứt, người trong cả văn phòng đã tụ lại ríu rít.
“Nhớ anh thật đó đội trưởng!”
“Đội trưởng, vết thương của anh đã như thế nào rồi?!”
“Mấy ngày không có anh ở đây, chúng tôi đều thấy không quen.”
Thẩm Ngạn Chu bị vây ở giữa, đương nhiên cũng sẽ bị sự nhiệt tình ảnh hưởng, nét mặt hơi mất tự nhiên, môi vẽ ra nụ cười cứng đờ: “Cảm ơn mọi người quan tâm, đã hồi phục nhiều rồi.”
Đội phó Triệu Dũng cấp một xấp tài liệu đi vào, nghe thấy trong văn phòng nhốn nhào hết cả, anh ấy ngẩng đầu nhìn người trước mặt, mắt cũng sáng lên: “Ngạn Chu, hôm nay cậu về làm rồi à?”
“Ừm.” Thẩm Ngạn Chu gật đầu: “Anh Dũng, mấy ngày nay khổ cho anh rồi.”
Mấy ngày anh không ở đây, Triệu Dũng một mình quản cả đội, lại gặp lúc kết thúc vụ án ở thôn Đào Nguyên, bận không ngớt tay.
Triệu Dũng không hề câu nệ phất tay cười mấy tiếng, bàn tay to lớn đặt trên vai Thẩm Ngạn Chu: “Còn khách sáo với tôi làm gì.”
Đang trò chuyện, có hai ông bà với mái đầu hoa râm đang quanh quẩn ngoài cửa, thỉnh thoảng lén nhìn vào văn phòng nhưng lại không dám bước vào.
Thẩm Ngạn Chu rất nhạy bén nhận ra ánh mắt ngoài cửa, anh hất cầm về phía họ: “Họ là ai vậy?”
Triệu Dũng quay đầu lại nhìn: “Ồ, họ à, là ba mẹ của Trương Gia Thuận.”
“Ba mẹ của Trương Gia Thuận?”
“Đúng vậy, ngày hôm qua đến nhận thi thể.” Triệu Dũng lắc đầu: “Hai cái ông bà cũng đáng thương, ngồi xe lửa từ thành phố kế bên đến. Hai mươi mấy năm không gặp con trai, vừa gặp lại đã đến Cục cảnh sát mà còn là nhận thi thể. Hôm qua đã khóc ngất đi ở phòng để xác, chuyện này gặp ai cũng không chịu nổi.”
Thẩm Ngạn Chu híp mắt, nhìn về hai người ngoài cửa. Hai người ăn mặc bình thường, quần áo đã giặt đến mức phai hết màu, có thể thấy điều kiện gia đình không được xem quá tốt nhưng cả người sạch sẽ, là hai người rất có ý.
Ánh nhìn dừng lại vài giây, anh đi qua chỗ hai người họ.
Triệu Dũng cũng theo phía sau Thẩm Ngạn Chu qua đó, chủ động giới thiệu với hai ông bà: “Vị này là đội trưởng đội hình sự thành phố Nam Giang của chúng tôi, mấy hôm nay có việc xin nghỉ, đến nay mới đi làm.”
“U ồ, đội trưởng Thẩm, xin chào.” Người đàn ông kia gật đầu liên tục, ông ấy khom lưng đưa tay về phía Thẩm Ngạn Chu.
Thẩm Ngạn Chu cũng đưa tay ra nắm lấy: “Chào chúchú.”
“Thuận của nhà chúng tôi đã gây phiền phức cho các cậu rồi.” Người đàn ông nghẹn ngào, khóe môi không nhịn được run run.
Thẩm Ngạn Chu làm ngành này đã sớm vô cảm trước cảnh tượng như vậy, nhưng hôm nay khi đối diện cặp vợ chồng này, lòng anh không thể không gợn sóng.
Một tay khác của anh áp lên mu bàn tay của người đàn ông: “Chúng tôi đồng cảm với những gì Trương Gia Thuận trải qua, mong hai vị nén bi thương.”
Người phụ nữ bên cạnh cũng khó giấu đi cảm xúc đau buồn, nếp nhăn trên mặt chất chứa nước mắt: “Chúng tôi chờ con hơn nửa đời người, không ngờ không đợi được con mà lại nhận được tin tức như vậy.”
Mấy người họ đứng ngoài phòng điều tra và giải quyết hình sự, khóc lóc như vậy khá kỳ, sẽ ảnh hưởng đến những đồng nghiệp khác, vì thế Triệu Dũng nhanh chóng chuyển sang chuyện khác: “Hai vị hôm nay đến là có chuyện gì sao?”
“Ồ, cậu nhìn chúng tôi này, chỉ lo khóc thôi.” Người phụ nữ như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, đem mấy túi nilon phía sau ra: “Đây là chúng lòng thành của tôi và ba nó, thật sự cảm ơn các cậu.”
“Không, không, không, cái này chúng tôi thật sự không thể lấy.” Triệu Dũng cuống quít đẩy đi, sợ chậm một bước sẽ mang tai tiếng.
“Cũng không phải thứ gì quý giá, chỉ là chút đồ chúng tôi tự trồng thôi.” Người phụ nữ rất kiên trì: “Các cậu không nhận, chúng tôi áy náy trong lòng.”
“Đúng vậy, chúng tôi cũng không tặng thứ gì quá tốt, chỉ chút ít đồ ăn, các cậu cầm đi.” Người đàn ông bên cạnh cũng khuyên nhủ.
“Chú dì, đầu tiên đây là công việc của bọn con, không có gì là phiền phức với không phiền phức.” Triệu Dũng kiên nhẫn giải thích: “Tiếp theo, chúng con thật sự không thể nhận đồ của hai người, dù thế nào bọn con cũng không thể phụ đi bộ đồng phục này.”
Cặp vợ chồng già bị lời này chặn lại, ngây người ra một hồi mới ngại ngùng thu tay: “Đúng, đúng, là chúng tôi suy nghĩ không chu đáo, ngại quá cảnh sát Triệu.”
Thẩm Ngạn Chu luôn không nói gì, chỉ đứng một bên nhìn ba người, đồng tử đen nhánh ẩn giấu cảm xúc không rõ là gì.
–
Trong văn phòng riêng trên tầng nào đó của Cục thành phố.
“Đúng, đúng, chuyện này chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành một buổi hỏi đáp công khai với công chúng.” Ông ấy đứng trước cửa sổ tươi cười.”
Điện thoại vừa tắt, cửa đã bị gõ vang.
Ông ấy vẫn đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại: “Vào đi.”
Ngẩng đầu lên nhìn người đến, biểu cảm của ông ấy cuối cùng cũng hòa hoãn: “Ngạn Chu à, mấy ngày nay ở nhà tĩnh dưỡng thế nào rồi?”
“Hồi phục khá tốt ạ, miệng vết thương từ từ khép lại, không để lại di chứng gì.” Thẩm Ngạn Chu trả lời đúng sự thậtthật.
Cục trưởng Trương quay về vị trí ngồi, uống một ngụm trà cho thấm giọng rồi không quên tiếp đón Thẩm Ngạn Chu: “Ngồi đi, đến tìm chú có chuyện gì?”
Tên nhóc này là ông ấy nhìn lớn lên, sau khi vào cục nếu không gì thì sẽ không đến tìm, thậm chí có đôi khi cả một tuần cũng không thấy người.
Thẩm Ngạn Chu vốn cũng không định vòng vo, trực tiếp đặt hồ sơ xuống trước mặt cục trưởng Trương.
“Án lừa bán của tỉnh Quảng Đông?” Cục trưởng Trương nhìn chữ trên túi hồ sơ, mày nhíu lại: “Con có ý gì?”
Thẩm Ngạn Chu im lặng nhìn vào mắt cục trưởng Trương: “Con muốn khởi động lại công tác điều tra của vụ án này.”
“Điều tra lần nữa?” Cục trưởng Trương không hiểu lắm: “Án này của hai mươi mấy năm trước, ba con và chú năm đó cũng tham gia điều tra. Nhưng án lừa bán là một loại án khó triển khai nhất, một khi khởi động điều tra lại, trên lưng con phải gánh bao nhiêu áp lực con có biết không?”
“Chỉ bởi vì một Trương Gia Thuận mà con phải khơi mào cục tạ nặng như vậy sao?”
“Trương Gia Thuận chỉ là mồi lửa thôi ạ.” Thẩm Ngạn Chu thấp giọng: “Vừa nãy con mới gặp ba mẹ của Trương Gia ThuậnThuận.”
“Con tin ngày hôm qua họ đến, chú cũng đã gặp hai ông bà.” Ngón tay anh nhịp trên tập hồ sơ, giọng nói trầm xuống: “Ở đây có hơn hai mươi đứa trẻ thì có hơn hai mươi mấy cặp cha mẹ, hơn hai mươi mấy gia đình nhỏ vỡ tan, và cả những người đã canh cánh trong lòng vụ án này cho đến tận hôm nay.”
Anh nghĩ đến Từ Niệm Chi, Chi Chi của anh cũng là một người trong đó.
“Cục trưởng Trương, con sẽ là người phụ trách vụ án, có vấn đề gì để con gánh vác, có được không?”
Thẩm Ngạn Chu cực kì ít khi dùng câu nghi vấn, hôm nay đến anh vô cùng nhún nhường, dường như không giống anh của trước kia.
Cục trưởng Trương nhìn xấp hồ sơ im bặt.
Bản thân trình tự khi khởi động lại án đã rườm rà, thậm chí còn gặp phải nhiệm vụ nặng nề hơn năm đó và cả áp lực xã hội, bao nhiêu đôi mắt dõi theo, lỡ không tra ra thì anh phải gánh vác thế nào?
Nhưng ánh mắt Thẩm Ngạn Chu thật sự quá kiên định, cục trưởng Trương cũng rõ anh đã hạ quyết tâm. Sau một lúc, ông ấy mới bất đắc dĩ thở ra một hơi: “Con trình đơn xin lên đi.”
“Cảm ơn cục trưởng Trương!”
–
Sau khi ra khỏi văn phòng cục trưởng, bước chân của Thẩm Ngạn Chu chẳng hề ngừng lại, bước vào phòng họp đã hẹn sẵn, tay gõ lên cửa kính: “Đã đến đông đủ rồi chứ? Chúng ta bắt đầu một cuộc họp đơn giản nhé.”
Trong phòng có bảy tám cảnh sát anh vừa gọi đến. Vượng Tử đứng trước bàn học, tay ấn vào điều khiển từ xa của máy chiếu, màn hình lớn dần hiện ra con chữ và hình ảnh.
Thẩm Ngạn Chu đi vào ngồi: “Rất cảm ơn mọi người đã đồng ý cùng tôi tham gia vào vụ án này. Bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu, vậy nên độ khó khi điều tra khá cao, mong mọi người chuẩn bị tâm lí thật tốt.” Anh gật đầu, ý nói Vượng Tử có thể bắt đầu rồi.
“Trong hai tuần ngắn ngủi vào tháng 7 năm 1999, các đồn cảnh sát ở Nam Giang đều nhận được các bản báo án về trẻ em mất tích. Nhìn từ camera giám sát lúc đó xem thì có một đứa trẻ bị một nam một nữ dùng Minibus bắt cóc, khiến Cục cảnh sát thành phố Nam Giang coi trọng, dựa vào việc này thành lập tổ chuyên án. Nhưng cuối cùng lại bị chặn đứng vì tài nguyên nhân lực và tài nguyên kĩ thuật lúc đó bị hạn chế, việc điều tra đã gặp trở ngại rất lớn.”
Trên màn hình xuất hiện ảnh chụp của Tiết Quế Lan và Trương Gia Thuận.
“Bây giờ khởi động điều tra lại án, tuy chúng ta có trình độ kỹ thuật khá tốt nhưng chứng cứ năm đó đã bị đứt đoạn, hơn nữa hai người duy nhất có liên quan trực tiếp đến án đã cùng tử vong, hơn nữa còn xuyên thành phố, việc triển khai điều tra sẽ không dễ dàng.”
Đại Hắc ngừng ghi chép: “Để nói về án lừa bán, những cậu bé thường sẽ bị bán vào núi, được những gia đình không sinh được con trai mua về, thông thường sẽ được đối xử như con ruột. Đãi ngộ của bé gái thì kém hơn rất nhiều, hoặc là trở thành con dâu nuôi từ bé, hoặc là bị ép vào những ngành nghề phi pháp. Cho dù nói thế nào, những đứa trẻ đó chắc chắn đã bị phân tán, xác xuất tìm được cực kỳ nhỏ.”
Trong lịch sử có nhiều án lừa bán như vậy nhưng cuối cùng cũng không có cái nào có thể phá án mà còn có thể tìm về những đứa trẻ, huống chi trên đầu họ là án hai mươi mấy năm trước.
Thẩm Ngạn Chu luôn lắng nghe đến khi cả phòng lặng đi mới lên tiếng: “Mục đích của chúng ta không phải vì tìm những đứa trẻ đó mà là bắt được nghi phạm, cho những gia đình đó và xã hội này một cái chân tướng.”
Đấu trí đấu dũng với tội phạm, bảo vệ nhân dân an toàn, đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của họ. Một vụ án ác liệt như vậy mà nghi phạm vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật nhiều năm mà không bị trừng phạt, ai cũng chẳng thể an tâm.
“Tạm thời như vậy đi, Vượng Tử, cậu đi liên lạc những ba mẹ năm đó đã báo án, Hướng Hành theo tôi đến thôn Đào Nguyên, những người khác phân nhau điều tra, ngày mai lại tổng hợp manh mối. Tan họp!”
Mọi người thu dọn đồ đạc của mình, lục tục ra khỏi văn phòng.
Thẩm Ngạn Chu không vội đi, vẫn ở tại vị trí xem hồ sơ.
Túi hồ sơ có tài liệu về hai mươi mấy đứa trẻ năm đó.
Anh cầm một bản trong đó, xem xét tỉ mỉ. Trên ảnh là một cô bé cột hai cái đuôi ngựa cười vui vẻ, đôi mắt híp lại thành hai vòng cung, thoạt nhìn là một đứa trẻ cởi mở.
Ô bên cạnh viết tên cô bé: Từ Xu Hòa.
Một chiếc tên rất đẹp khiến người ta không khỏi tiếc nuối khi cô bé đã gặp chuyện không may.
Thẩm Ngạn Chu đỡ đầu, cặp mày nhíu lại, như có thứ gì đó nghẹn trong lòng.
Hướng Hành sắp xếp túi xong đến gọi anh: “Đội trưởng, chúng ta đi nhé?”
Thẩm Ngạn Chu thoát khỏi mớ suy nghĩ, bỏ tờ giấy vào lại túi hồ sơ rồi đứng lên: “Đi thôi.”
–
Hơn hai mươi năm biến chuyển từng ngày, hưởng ứng lời kêu gọi “Tái thiết nông thôn” của quốc gia, từ một thôn trang lạc hậu, biến thành một làng du lịch khá giả như hiện tại.
Khắp nơi đều tân trang xây lại, không còn thấy được dáng vẻ lúc trước nữa.
May là nhà Tiết Quế Lan ở cuối thôn, sát bên thôn lân cận nên chưa từng bị động vào.
Thẩm Ngạn Chu và Hướng Hành đến thôn Đào Nguyên, trực tiếp sang Ủy ban thông, trưởng thôn đến tiếp đãi bọn họ.
Án giết Tiết Quế Lan đã đem đến ảnh hưởng không tốt cho thôn, gần đây trưởng thôn bận sứt đầu mẻ trán nhưng vừa nghe cảnh sát đến, ông ta vẫn buông việc trong tay.
“Hai vị cảnh sát hôm nay đến là vì chuyện gì vậy?”
Thẩm Ngạn Chu trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Trưởng thôn, chỗ các bác còn camera năm 99 không?”
“Này……” Trưởng thôn do dự một chút rồi gọi trợ lý vào: “Cô đi giúp cảnh sát xem xem có thể tìm được camera năm 99 không.”
Trợ lý ước chừng hơn hai mươi, gương mặt hơi khó xử: “Trưởng thôn…… Cái này quá khó rồi.”
“Kêu cô thì đi đi.” Trưởng thôn trừng nhìn cô ta một cái rồi quay lại giải thích với Thẩm Ngạn Chu: “Hai mươi mấy năm nay thôn chúng tôi đã đổi mới rất nhiều, đồ lúc trước khá khó tìm, các cậu đừng trách.”
Thẩm Ngạn Chu gật nhẹ, tỏ vẻ không ngại. Vì để tăng nhanh tốc độ, anh để Hướng Hành đi theo hỗ trợ.
Trong nhất thời, trong phòng chỉ còn lại trưởng thôn và Thẩm Ngạn Chu.
Trưởng thôn cười với anh, tay nâng chén trà hơi run run.
Thẩm Ngạn Chu nâng mi nhìn qua, làm như không có gì hỏi: “Chuyện của Tiết Quế Lan, bác có biết không?”
“Không biết, không biết.” Trưởng thôn cuống quít lắc đầu.
Đôi mắt Thẩm Ngạn Chu lạnh nhạt, giọng điệu nghiêm túc: “Bác chắc biết biết mà không báo phải chịu trách nhiệm pháp luật.”
Nói xong, anh nhìn thấy biểu cảm chợt lóe lên của trưởng thôn, không thúc giục mà chỉ ngồi ở đó nhìn.
Trưởng thôn cảm nhận được đối phương dùng ánh mắt áp bức nhìn mình, trán rịn ra mồ hôi.
Đắn đo một lát, ông ta mới chầm chậm nói: “Thật ra năm đó vào hôm Tiết Quế Lan mua đứa bé kia về, đúng lúc bị tôi bắt gặp.”
“Cậu cũng biết chuyện nhà người ta tôi không tiện nhiều lời, khi về cũng chỉ nói với bà nhà, sau này thì không để ý nữa.”
“Hôm đó bác đã thấy gì?” Thẩm Ngạn Chu hỏi.
“Cũng không có gì.” Trưởng thôn ngẩng đầu nghĩ ngợi: “Chỉ nhìn thấy một chiếc Minibus đậu trước cửa nhà cô ấy, thời điểm ấy xe đó vẫn rất hiếm nên tôi nhìn thêm một lúc, sau đó thấy một nam một nữ dắt một đứa trẻ xuống xe giao cho Tiết Quế Lan, họ nói mấy câu rồi cô ấy vào nhà.”
“Vậy hai người khi cao bao nhiêu? Hình dáng thế nào? Bác còn nhớ bảng số xe không?”
“Cái này.” Trưởng thôn cười trừ: “Cậu không phải làm khó tôi sao, chuyện bao nhiêu năm trước rồi……”
Thẩm Ngạn Chu nhìn ra đối phương thật sự không nhớ nên không tiếp tục truy hỏi: “Vậy cảm ơn bác, đã làm phiền rồi.” Nói xong anh quay người chuẩn bị đi.
Trưởng thôn đưa Thẩm Ngạn Chu đến cửa văn phòng bỗng nhớ ra gì đó: “Ấy, tôi hình như nhớ hãng của chiếc xe đó, có lẽ là Volkswagen.”
Cuối thế kỷ trước, người ta mua xe chủ yếu để dùng trong nhà, Minibus khá ít, bây giờ biết được hãng xe hẳn sẽ giúp được họ không ít.
Thẩm Ngạn Chu bình tâm trở lại, anh cảm ơn lần nữa rồi xoay người ra ngoài.
Đợi Hướng Hành lấy xong băng ghi hình, hai người quay về cục.
Băng ghi hình đã có tuổi, chất lượng hình ảnh vô cùng không tốt mà nhà Tiết Quế Lan lại nằm ở chỗ sườn núi uốn lượn, có một đoạn là góc chết, camera không thể thấy được.
Đây là lần đầu đội cảnh sát tra camera hai mươi mấy năm trước, tiếc là mấy người ngồi trước màn hình máy tính mấy tiếng cũng không thấy được gì.
Mặt trời dẫn khuất bóng, bầu trời tối đi, cao ốc bên ngoài dần sáng đen.
Hướng Hành ngẩng đầu xoa bóp chiếc cổ cứng đờ cười khổ: “Đúng là công cốc rồi”
“Cũng không phải công cốc.” Vượng Tử ngẩng đầu lên khỏi màn hình: “Không phải đội trước đã hỏi được hãng xe minibus đó sao?”
“Vậy cũng đúng.” Hướng Hành ngáp một cái: “Tôi đói bụng rồi, về nhà ăn cơm trước đây, ngày mai lại chiến đấu.”
Đúng thật đã qua giờ tan làm từ lâu. Nghe Hướng Hành nói, mọi người cũng liên tiếp thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Mắt vì nhìn máy tính trong thời gian dài mà có hơi đau xót, Thẩm Ngạn Chu day ấn đường, lật điện thoại đang úp trên bàn lại xem.
Thông báo WeChat trên cùng có một tin nhắn đã gửi từ một tiếng trước.
Niệm Niệm rất vượng:【Thẩm Ngạn Chu, hôm nay anh vẫn đến đón em tan làm đúng không?】
Anh cầm điện thoại đứng lên, hỏng rồi, vậy mà quên mất hôm nay đã hứa đến đón Chi Chi tan làm.