• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Niệm Chi đứng tại chỗ, dưới ánh đèn mờ nhìn rõ gương mặt của anh ấy. Đường nét mềm mại, tiếng nói cũng dịu dàng như vậy, cô cảm thấy tất cả những chuyện phát sinh tối nay đều dần kỳ dị.

Cho dù đã biết thân phận thực sự của Thẩm Ngạn Chu, hay chuyện Thẩm Hoàn Tri giải vây giúp cô, hoặc là lời anh ấy vừa nói, không cái nào không khiến cô hoài nghi rốt cuộc đêm nay là thật hay mơ.

Từ Niệm Chi đối diện với đôi mắt như biết bỏ bùa của Thẩm Hoàn Tri, con ngươi đen như mực, không hề tìm thấy vết tích của nói dối.

Mấy câu anh ấy nói là thành tâm thành ý.

Không phải vì an ủi cô, cũng phải vì biện hộ thay Thẩm Ngạn Chu.

Vết thương vừa bị mấy câu đồn vớ vẩn xé toạc khép miệng với vận tốc ánh sáng, bên trong như có thứ gì sôi sục, trào bọt ra bên ngoài.

Thẩm Hoàn Tri rủ mắt nhìn cô vẫn đang ngây người nói: “Cô vào xử lí đi, tôi đi trước. Có lẽ Ngạn Chu cũng sắp nói xong rồi, cô có thể trực tiếp đến cửa phòng sách đợi nó.”

Nghĩ ra gì đó, Từ Niệm Chi cởi áo vest xuống cầm trên tay, thấy bề mặt toàn dính chất bẩn trên người mình, cô ngại ngùng nhẹ giọng: “Vậy chiếc áo khoác này tôi nên gửi lại anh bằng cách nào?”

Thẩm Hoàn Tri nhìn lướt qua, giọng điệu điềm tĩnh: “Không sao, tôi bỏ.”

“?” Thì ra những người có tiền chỉ dùng áo một lần thôi sao?

Từ Niệm Chi cứng họng ngừng vài giây, cô nói cảm ơn lần nữa rồi mới xoay người vào WC.

Thẩm Hoàn Tri đợi đến khi bóng hình cô biến mất mới chậm rãi thu ánh mắt.

Anh ấy xoay người về phía sau, dường như tâm trạng rất tốt mà cười một tiếng, bàn tính trong lòng đã gõ vang.

Lúc này vì bảo vệ em dâu mà cho đi chiếc áo vest cao cấp, phải tống tiền Thẩm Ngạn Chu bao nhiêu mới hồi vốn đây?



WC nhà có tiền còn to hơn nhà Từ Niệm Chi, cách trang trí mang hơi hướng cao sang đập vào mặt. Từ Niệm Chi không có tâm tình thưởng thức những cái này, cô đứng trước bồn rửa tay, buồn bực lấy giấy thấm nước, lau đi vết rượu trên váy.

Vết rượu trên người làm ướt áo con, nhớp nháp dính vào cơ thẻ, nhưng bên trong không tiện lau nên Từ Niệm Chi cũng chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Cô không khóa cửa, một lát sau cửa WC bị người bên ngoài dùng sức đẩy vào, Hứa Y Văn mang đôi cao gót vội xông vào.

Không ngờ bên trong có người, cô ta bất ngờ, nhưng sau khi nhận ra là ai thì giận sôi máu, giọng the thé vang lên: “Sao cô lại ở đây?”

Nơi này không ai, cô ta cũng không muốn giả vờ nữa.

Từ Niệm Chi cũng không bất ngờ cho lắm, thật ra trước đó lúc Dương Tiểu Bàn nhắc cô, cô không phải không nhìn ra ý đối đích của Hứa Y Văn đối với cô. Nhưng nói thế nào mọi người cũng là đồng nghiệp, hợp tác trong cùng một chỗ, dù thế nào cô cũng không phải là người xé mặt nạ trước.

Cô rủ mi tiếp tục lau, vẫn hòa nhã đáp: “Đang xử lí vết bẩn trên người.”

Nghe thấy đáp án này, Hứa Y Văn hừ một tiếng, châm chọc mỉa mai: “Tôi còn tưởng bây giờ cô đang trong phòng cậu hai Thẩm đó.”

Tâm tình buồn phiền của Từ Niệm Chi đổi sang tức giận, nếu đêm nay cô ta không thế chỗ thì cô cũng không chật vật đến vậy. Cô còn chưa đi tìm cô ta mà cô ta đã được đằng chân lên đằng đầu, đáng ghét muốn chết!

Cô bĩu môi, động tác tay chà lau tăng thêm tốc độ, không đáp lại người bên cạnh.

Đối mặt với sự im lặng của Từ Niệm Chi, Hứa Y Văn nổi trận lôi đình. Vừa này cô ta định vào phỏng vấn, nào ngờ người ta không cho cô ta vào, nói cái gì mà ông Thẩm đã mệt, nhưng rõ ràng không bao lâu sau Thẩm Ngạn Chu đã dẫn Từ Niệm Chi vào!

Cô ta không quan tâm: “Tôi thấy cô cũng chẳng phải tốt đẹp gì cho cam, ỷ vào gương mặt này và những thủ đoạn không thể để người khác thấy mà trước thì để cậu ba chống lưng cho cô, sau thì cậu hai giúp cô giải vây. Sao cô đỉnh vậy, không thấy bẩn à?!”

Tô Thời ngoài cửa vừa đến đã nghe thấy một câu nhục mạ người khác rất nặng, bên trong vẫn đang mắng, càng mắng càng khó nghe. Cô ấy nhíu mày, đang định mở cửa thì bên trong vang lên giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng kiên định:

“Vậy còn cô, sao cô lại xuất hiện trong WC ở khu vực riêng tư trên lầu hai của nhà họ Thẩm? Thời gian phỏng vấn của đài truyền hình Nam Giang đã qua, cô không phải đặc biệt đến đây xem tôi đó chứ?”

Không nghĩ cô sẽ cãi lại, Hứa Y Văn tức đến mức nói không thành lời.

Từ Niệm Chi không giải thích vì cô biết giải thích thế nào cũng cho ra kết quả giống nhau, rơi vào bẫy tự chứng minh là ngu ngốc nhất.

Cô ném giấy lau vết rượu trong tay vào thùng rác, không nhìn người trước mặt, ung dung thu dọn đồ của mình đi ra phía cửa.

Khi đi ngang qua Hứa Y Văn, cô ngừng bước, chầm chậm lên tiếng: “Đêm nay cô làm sao xuất hiện ở đây, cô biết rõ hơn người khác. Cô vốn không đủ tư cách ở đây nói tôi.”

Ngay sau đó cô nở nụ cười ngọt ngào, chẳng hề sợ sệt: “Cho dù cô cói nói thế nào thì người phóng vấn ông Thẩm tối nay là tôi, mà cô chỉ là đồ tồi dựa vào thủ đoạn không thể ra sáng, ảo tưởng có thể thay thế tôi.”

Nói xong cô không quan tâm Hứa Y Văn phản ứng thế nào, cứ vậy mở cửa ra ngoài.

Trong chốc lát mở cửa đó, cô còn thầm cho mình một like. Dù sau từ đồ tồi này là cách mắng người ác nhất mà cô có thể nghĩ ra.

Ngoài cửa còn có người, Từ Niệm Chi hoảng sợ.

Ánh đèn WC lờ mờ không thể thấy rõ mặt của cô gái kia, nhưng dựa vào dáng người thướt tha cao gầy thì cũng có thể nhìn là một người đẹp.

Tô Thời đang dựa vào tường đá cẩm thạch vô cùng thích thú, không hề có chút hoảng loạn khi nghe lén mà bị bắt gặp, còn gật đầu nhẹ với Từ Niệm Chi xem như chào hỏi.

Đồng tử của Từ Niệm Chi mở to, quét qua một vòng trong đầu cũng không nhớ ra người đẹp trước mặt này là ai, mặt mũi ngây ngốc nhưng vẫn gật đầu theo phản xạ, đi lướt qua cô ấy.

Không bao lâu sau, Hứa Y Văn cũng nổi giận đùng đùng đi ra, không buồn nhìn Tô Thời đứng một bên mà trực tiếp xuống cầu thang.

Trò hay kết thúc nhưng Tô Thời chưa tận hứng, cô ấy rảo bước trên hành lang, môi đỏ khẽ nhếch lên, không biết đang nói chuyện với ai: “Anh không phải gọi tôi đến chỉ để tôi xem kịch đó chứ?”

“Các cô gái lời qua tiếng lại mà tôi không tiện vào.” Thẩm Hoàn Tri luôn tránh trong chỗ khuất trên hành lang đi ra.

Vừa rồi anh ấy còn chưa đi xa đã thấy Hứa Y Văn vào trong WC, tuy không liên quan đến bản thân nhưng sợ xảy ra chuyện nên vẫn gọi Tô Thời lên.

“Gọi tôi lên giải vây giúp bạn gái của chồng chưa cưới, anh nghĩ sao vậy?” Tô Thời cảm thấy buồn cười.

Thẩm Hoàn Tri giương mắt, ánh nhìn dừng trên gương mặt đẹp động lòng người của Tô Thời: “Nếu em thật sự xem nó như chồng sắp cười thì hôm nay sẽ không để cô gái kia bước vào nhà họ Thẩm nửa bước.”

Xem như là hai nhà có giao tình nên từ nhỏ ba người đã chơi với nhau, Tô Thời là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Tô, không chịu được uất ức thế này.

Từ lúc bắt đầu, cô ấy đã không xem hôn ước này là thật, Thẩm Ngạn Chu không muốn cưới, cô ấy cũng không bằng lòng gả.

Nghe vậy Tô Thời nhoẻn miệng, người này thật sự nhìn thấu cô ấy: “Đúng là anh hiểu em. Có thời gian quan tâm em thì chi bằng quan tâm mình đi, người 30 tuổi mà còn ngâm nữa thì không ai cần đâu. “

Nói xong cô ấy chớp mắt với Thẩm Hoàn Tri, sự tinh nghịch mà người ngoài không thể nào nhìn thấy rồi rời đi.

Đang đi, đầu Tô Thời lại vang lên cuộc đối thoại mình nghe được ngoài WC.

Nói thật, tối này từ ánh mắt đầu tiên cô ấy thấy Từ Niệm Chi ở sảnh tiệc đã cảm thấy cô quá đơn thuần, dáng người non nớt, rất bất ngờ về gu của Thẩm Ngạn Chu.

Vậy nên sau khi thấy tin nhắn WeChat Thẩm Hoàn Tri gọi cô ấy đến giúp đỡ, cô ấy không hề nghĩ nhiều, chỉ đơn thuần không muốn để thỏ nhỏ bị ức hiếp.

Lúc ở ngoài phòng vệ sinh nghe những câu đó, cô ấy thậm chí có thể tưởng tượng ra phản ứng của chú thỏ nhỏ bên trong, nhất định đang cắn môi, hai mắt ngận nước, vô cùng đáng thương, không nói nên lời.

Mang trên người tinh thần girls help girls, cô ấy đang định đẩy cửa vào làm nữ anh hình thì lại nghe được tiếng nói kiên định của cô. Dù bị mắng thảm vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh, logic rõ ràng, tuy cả quá trình không nói một chữ thô tục nào nhưng sức sát thương cao đạt đỉnh.

Chú thỏ nhỏ này bình thường nhìn ngoan ngoãn nhưng bị chọc giận cũng sẽ cắn người.

Tô Thời bắt đầu hiểu Thẩm Ngạn Chu, không chỉ anh, đến cô ấy cũng bị Từ Niệm Chi thu hút.



Phòng sách to đến vậy, các loại sách quý rực rỡ muôn màu lấp đầy kệ sách sát đấy, đủ loại đồ cổ vô giá được đặt trong các ngăn tủ, hoàn toàn không hề trống trải.

Thẩm Ngạn Chu không ngồi, anh đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn ông cụ đằng sau bàn sách.

Hai ông cháu mà không thân thiết bằng hai người xa lạ.

Thẩm Anh Hòa không nhìn anh, chỉ nâng chung trà lên uống một ngụm: “Trà này không tệ, con lại đây nếm thử đi.”

Thẩm Ngạn Chu không nhúc nhích.

“Cô bé vừa nãy rất ngoan ngoãn mà còn thông minh.” Thẩm Anh HòaHòa nói.

Như chốt nào bật mở, biểu cảm của Thẩm Ngạn Chu hòa hoãn lại, anh nhấc chân đi sang ngồi xuống đối diện ông cụ.

Thẩm Anh Hòa hừ lạnh, cái tính này không biết giống ai nữa. Ông ấy lên tiếng nói chuyện chính: “Chơi đùa thì được, con là người có hôn ước, đừng để lỡ tương lai tốt đẹp của con gái người ta.”

Thẩm Ngạn Chu vẫn không nói gì, Thẩm Anh Hòa chăm chăm bản thân tiếp tục: “Hôn ước là chuyện đã định đoạt từ sớm, liên hôn với nhà họ Tô là sự lựa chọn tốt nhất của chúng ta, huống hồ chi Tô Thời cũng không có gì không tốt, nó cũng lanh lợi lắm. Các con từ nhỏ đã quen, xem như có tình cảm, ông thấy lần này con về thì chọn thời gian đến thăm hỏi nhà họ Tô …..”

“Ông nội.” Thẩm Ngạn Chu cắt ngang lời ông cụ.

Từ sau khi trưởng thành, số lần hai ông cháu gặp nhau đã ít lại còn ít hơn, số lần Thẩm Ngạn Chu gọi ông nội có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thẩm Anh Hòa không kịp đề phòng cách xưng hô này, ông ấy ngẩn người, khóe mắt có hơi ướt át.

Cháu trai trước mặt không biết từ khi nào đã có thể tự gánh vác, rút bỏ sự ngây ngô trên người.

“Nhiều năm qua con luôn rất biết ơn.” Giọng Thẩm Ngạn Chu kiên định có lực.

“Từ nhỏ con là đứa trẻ không ai dạy dỗ, không tài giỏi như anh họ, thậm chí không xứng trở thành một phần trong nhà này. Sau khi ba qua đời, con lại lẻ loi một mình.”

“Ông biết đó, là cuộc liên hôn của ba mẹ thất bại nên mới có kết quả như sau này, con vốn là đứa trẻ không nên được sinh ra.”

“Con luôn cảm thấy mình là sự tồn tại dư thừa trên thế giới này. Trong những ngày không ba không mẹ, là ông luôn duy trì phương diện vật chất, để con không cần lo ấm no, so với những đứa trẻ khác có thể xem như lớn lên trong giàu có.”

“Con không chịu quản giáo, sau khi trong nhà xảy ra chuyện, ông bảo con dọn về Hứa Thành, con không chịu. Không nghe ông điền nguyện vọng Đại học báo chí mà báo danh Đại học cảnh sát, làm cảnh sát hình sự. Con biết là ông vẫn day dứt chuyện năm đó ba hi sinh vì nhiệm vụ, lo lắng cho sự an toàn của con.”

“Con cũng biết tuy con ít về nhà, không gần gũi với ai nhưng mọi người đều xem con là người nhà. Vừa rồi trong buổi tiệc, bọn họ sợ con như vậy đơn giản là vì con họ Thẩm, sau lưng con là cả một nhà họ Thẩm.”

“Nhưng con không muốn như vậy, con hi vọng có một ngày mọi người kính con, phục con không phải vì gia thế mà vì thành tựu của con.”

“Con không phải là kẻ đáng thương dựa vào nhà họ Thẩm.”

“Ông nội, thất bại của đời trước vì sao còn phải kéo dài đến con? Về hôn ước, con nghiêm túc nói một lần cuối cùng, Tô Thời, con không cưới.”

“Đời này ngoại trừ Từ Niệm Chi, ai con cũng không cưới.”

Những lời này chất chứa trong lòng Thẩm Ngạn Chu nhiều năm như vậy giờ như nước lũ phá đê, lập tức trào dâng, hòn đá đè trong tim cũng vỡ vụn.

Phòng sách im ắng đến mức cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

Ông cụ nghe xong lời này vừa vui vừa đau, hiếm khi thấy được Thẩm Ngạn Chu mở lòng như vậy.

“Ai da, con tưởng ông nói con cưới Tô Thời là vì ông sao!” Thẩm Anh Hòa đấm ngực, giọng điệu oan uổng: “Nhà họ Tô ở đây xem như có gốc rễ sâu rộng, con sẽ không bị người ta khinh thường. Con cưới một cô vợ tốt thì ông mới có mặt mũi xuống gặp ba con chứ! Huống chi Tô Thời, con bé là ông nhìn nó lớn lên, tâm địa thiện lưng, uyển chuyển biết cứng biết mềm, có điểm nào thua cô gái lúc nãy?”

Đèn phòng sách sáng rực, hàm dưới Thẩm Ngạn Chu căng chặt dưới ánh đèn, đáy mắt ngập sự kiềm nén, mở miệng lần nữa, tiếng nói đã trở nên trầm khàn: “Từ Niệm Chi, cô ấy đã cứu mạng con.”

“Nếu không có cô ấy, con đã chết năm 17 tuổi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK