Cô sao có thể ngờ được chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi vậy mà mình đã gặp người đàn ông này tận ba lần.
Cái này gọi là gì? Duyên phận chưa dứt sao?
Ông trời ơi, phải chi hai lần gặp mặt trước vui vẻ, giờ nhìn thế nào cũng là nghiệt duyên……
Nghĩ như vậy, Từ Niệm Chi thở dài, cuối cùng xuất phát từ phép lịch sự, cô vẫn nắm tay anh.
Bàn tay to lớn của anh cũng nắm lấy cô.
Tuy chẳng được bao lâu đã buông nhưng Từ Niệm Chi vẫn bị độ ấm từ lòng bàn tay anh làm cho đỏ mặt.
Bên kia Dương Tiểu Bàn và Hạ Ngôn cách họ khá xa nên không nhận ra điều khác thường, rất nhanh đã lắp đặt xong thiết bị, buổi phỏng vấn sắp bắt đầu.
Dù bị tình huống bất ngờ khiến cho mệt nhừ nhưng khi vào trạng thái làm việc, Từ Niệm Chi loại bỏ hết phiền nhiễu trong đầu, tập trung làm tốt.
Phỏng vấn được tiến hành bên trong phòng làm việc riêng của Thẩm Ngạn Chu, tuy có ngăn cách với bên ngoài nhưng bốn vách đều là kính, Từ Niệm Chi có thể thấy các cảnh sát làm bộ bận rộn nhưng thật ra đang lén xem tình hình.
Mọi người rất tò mò về buổi phỏng vấn hôm nay.
Trước đó cô đã nghe được Thẩm Ngạn Chu trước nay không nhận phỏng vấn của bất kì bên nào. Lần này chấp nhận cho Đài truyền hình thành phố phỏng vấn, có lẽ do trưởng phòng bỏ không ít tâm sức.
Từ Niệm hít sâu một hơi rồi nhìn qua một lượt bản thảo, dựa theo trình tự bắt đầu đặt câu hỏi.
Thẩm Ngạn Chu hiện ngồi đối diện cô, tay tùy ý đặt ở đầu gối, dáng vẻ nghiêm túc lấn lướt nét cứng đầu ngày ấy.
Anh phổ cập về công việc của cảnh sát hình sự rất kỹ càng, ở trước ống kính nói qua rất nhiều kiến thức liên quan đến các vụ án.
Đối mặt với câu hỏi về công tác, anh trả lời vô cùng khuôn mẫu, đơn giản là mấy câu “Toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ”, “Bảo đảm an toàn cho nhân dân thành phố Nam Giang và tài sản” và những kiểu đại loại như thế.
Phỏng vấn cứ tiến hành đâu vào đấy như thế. Đối với lời đồn về vụ án giết người trong nhà mấy hôm trước, dù cho Từ Niệm Chi có nói thế nào, Thẩm Ngạn Chu vẫn dường như đã nhìn thấu cô từ lâu, không hề cho câu trả lời theo hướng cô muốn, không lộ chút tin tức nào.
Từ Niệm Chi không phải kẻ ngốc, cô cũng biết vụ án này có lẽ đã bị Bộ công an phong tỏa tin tức, một khi đã vậy, cô đương nhiên cũng không cần hỏi đến cùng.
Cô không xoáy vào đó nữa, xem câu hỏi tiếp theo: “Nghe nói anh là người Hứa Thành, đại học cũng học ở đó, vậy vì điều gì sau khi tốt nghiệp anh vượt hơn nửa Trung Quốc đến với Nam Giang, gia nhập vào đội cảnh sát hình sự Nam Giang chúng ta?”
Cửa văn phòng không đóng, âm thanh bên trong có thể truyền ra ngoài, Từ Niệm Chi cảm giác rõ nhiệt độ trong gian này đi xuống không ít.
Nhóm cảnh sát nghe lén bên ngoài như ngừng thở.
Vấn đề này bọn họ cũng từng thắc mắc, không biết vì sao Thẩm Ngạn Chu lại một mình đến Nam Giang. Nhưng mỗi lần nhắc đến vấn đề này, Thẩm Ngạn Chu trước nay chưa từng trả lời một cách trực tiếp, dần dần người trong đội cũng không dám hỏi lại nữa, chỉ xem như bí mật của mình anh.
Khi Từ Niệm Chi hỏi câu này, mọi người đổ mồ hôi thay cô, dù sao tính tình của đội trưởng họ không tốt cho lắm.
Nhưng người bị hỏi lại bình tĩnh ngoài dự đoán, chỉ lẳng lặng nhìn cô phóng viên nhỏ căng thẳng đến mức tay nắm thành quyền, hình như còn mím môi, sau đó anh nói: “Vấn đề riêng tư của tôi cũng là mục phỏng vấn sao?”
Tông cao ở cuối câu nghi vấn kết hợp cùng giọng mang nét lười biếng của Thẩm Ngạn Chu không hiểu sao khiến tai Từ Niệm Chi đỏ lên.
Giống như cô rất quan tâm vấn đề này xong bị anh nhìn thấy tim đen.
“Haha.” Từ Niệm Chi cười gượng: “Nếu anh không muốn trả lời cũng không sao, chúng ta đến với câu hỏi tiếp theo.”
Không biết có phải ảo giác không, nhưng hình như cô lại thấy ý cười giống hôm đó trong mắt Thẩm Ngạn Chu.
Thật ra hôm nay Từ Niệm Chi mới có cơ hội ngắm cẩn thận vẻ ngoài của Thẩm Ngạn Chu.
Anh rất đẹp, trên bờ môi mỏng là chiếc mũi cao thẳng, ngũ quan rõ ràng, ánh mắt sắc bén, cộng thêm một đôi mắt cực sinh động.
Rõ ràng là gương mặt lạnh lùng đến mức khiến người khác không dám đến gần nhưng cặp mắt kia rất dịu dàng.
Chắc anh rất thích màu đen, hôm nay cũng mặc một bộ đồ tập màu đen bình thường, vì thế mà có thể thấy được lớp cơ bắp mơ hồ bên dưới, hôm ấy anh cũng mặc một chiếc áo gió màu đen.
……
“Chi Chi.” Dương Tiểu Bàn đằng sau nhỏ giọng gọi cô: “Cảnh sát Thẩm đã trả lời xong rồi.”
Từ Niệm Chi lúc này mới hoàn hồn, thầm mắng mình đúng là đứa mê sắc.
“Xem ra phóng viên Từ chưa nghe thấy câu trả lời của tôi.” Hai mắt Thẩm Ngạn Chu chất chứa tâm sự, không còn thấy chút lạnh nhạt nào, rất kiên nhẫn tiếp lời: “Tôi trả lời lại lần nữa.”
Từ Niệm Chi định nói không cần, ống kính đã ghi lại rồi nhưng giọng nam trầm thấp đã vang bên tai.
“Đến Nam Giang vì ở đây có điều mà tôi quan tâm.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, xung quanh im ắng.
Có lẽ vì là một người làm truyền thông nên Từ Niệm Chi nhạy bén nhận ra hàm ý trong lời anh nói nhưng không thể soi ra được gì, nhất thời cô ngơ ra.
Dẫn đến màn phỏng vấn phía sau cô có hơi thất thần.
May là hỏi thêm vài câu nữa thì phỏng vấn đã kết thúc thuận lợi.
Thừa dịp Hạ Ngôn đang thu dọn máy móc, Dương Tiểu Bàn lén chạy qua bà tám: “Chi Chi, cậu lạ lắm nha.”
Cô chưa bao giờ thất thần trong lúc phỏng vấn.
Động tác gom tài liệu của Từ Niệm Chi chợt ngừng, mặt không đổi sắc trả lời: “Mình ngủ không đủ.”
Câu trả lời này đương nhiên không thỏa mãn Dương Tiểu Bàn, cô ấy nhích lại gần hơn thì thầm: “Đội trưởng Thẩm kia vừa nãy nói trùng hợp quá là sao thế? Hai người quen nhau hả?”
“…… Không quen.”
Trước kia cô ấy và Thẩm Ngạn Chu đúng thật không tính là quen biết.
Eo bị người ta nhéo một cái, Dương Tiểu Bàn nói: “Tin cậu chết liền.”
Cái này mà kêu không quen? Mắt đội trưởng người ta như dính trên người cô, nhìn chằm chằm vào.
“……” Từ Niệm Chi đưa tay xoa vành tai đỏ ửng, cô biết hôm nay mình trốn không thoát nên đành phải thừa nhận: “Chủ chiếc xe lần trước mình lên nhầm là Thẩm Ngạn Chu.”
“!”Dương Tiểu Bàn suýt nữa hét lên, sau đó lập tức nhìn sang hướng Thẩm Ngạn Chu, vuốt cằm gật gù: “Đúng thật rất đẹp.”
Không phải kiểu tiểu thịt tươi trên màn ảnh mà là kiểu nam tính khiến chị em muốn rụng trứng.
Từ Niệm Chi đứng bên cạnh nhìn theo hướng mắt của cô ấy, vóc dáng thon dài đứng cạnh cửa sổ, đưa lưng về phía mọi người gọi điện thoại.
Cô nghiêng đầu chăm chú nhìn bóng lưng của người đàn ông.
Trong vài giây ngắn ngủi, một cảm giác quen thuộc lạ kì dâng lên trong cô.
Cô chưa kịp tìm hiểu xem cảm giác quen thuộc này từ đâu đến thì Hướng Hành đã vào văn phòng cất tiếng hỏi: “Lão đại, lát nữa anh vẫn về Lục Đảo Minh Châu à?”
“Ừm.” Không biết từ khi nào Thẩm Ngạn Chu đã cúp máy, cầm chìa khóa xe trên bàn.
Từ Niệm Chi cảm thấy bất an, quả nhiên giây sau Dương Tiểu Bàn đã bán đứng cô: “Trùng hợp quá! Phóng viên Từ của chúng tôi cũng ở đó. Lát nữa chúng tôi lại có việc, cảnh sát Thẩm, anh có tiện đưa cậu ấy về nhà không?”
Hạ Ngôn đứng một bên ngờ nghệch: “Chúng ta khi nào…… Ô.”
Dương Tiểu Bàn nhanh chóng che miệng anh ấy lại, đẩy người ra ngoài: “Chúng tôi sắp trễ rồi, phóng viên Từ đành phải làm phiền anh rồi.”
Trước khi ra cửa, cô ấy nhìn thật sau vào mắt Từ Niệm Chi như nói: “Mình chỉ có thể giúp cậu đến đây, cố gắng lên.”
Từ Niệm chi đỡ trán, cô cạn lời.
Văn phòng của Thẩm Ngạn Chu chỉ còn lại hai người.
Anh dựa vào cạnh cửa sổ, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Từ Niệm Chi thở dài, giọng điệu có ý xin lỗi Thẩm Ngạn Chu: “Thật ngại quá, tôi còn……”
Thẩm Ngạn Chu lại cầm áo khoác đi đến gần: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Nếu người ta đã nói vậy, bây giờ từ chối thì cô lại thành người kì.
Cảnh sát trong văn phòng xôn xao từ khi Thẩm Ngạn Chu thất thần nhìn cô, giờ này lại thấy hai người một trước một sau bước ra thì đến ánh mắt khiếp sợ cũng chẳng giấu nổi.
Từ Niệm Chi làm bộ không thấy, đôi mắt xinh đẹp cong cong, nở nụ cười tiêu chuẩn: “Vậy phiền cảnh sát Thẩm rồi.”
–
Bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách.
Đi qua cổng lớn, Thẩm Ngạn Chu đi phía trước đột nhiên ngừng lại, chờ Từ Niệm Chi bước đến mới bật mở dù trong tay.
Từ Niệm Chi nhìn dù trên tay mình rồi nhìn Thẩm Ngạn Chu đằng trước, cô cắn răng chọn đứng vào dù của anh, cùng nhau đi trong mưa.
Chiều cao của hai người chênh lệch không ít, Từ Niệm Chi đứng không đến vai người ta. Cô nhìn hạt mưa rơi từ không trung, hơi lo áo dệt kim hở cổ của mình bị ướt.
Trong chốc lát cây dù to nghiêng về phía này, hoàn toàn ngăn cách cô với mưa gió bên ngoài.
Cô nghiêng đầu, người bên cạnh vẫn nhìn thẳng, giống như không hề xem đây là vấn đề, chỉ là hành động tự nhiên.
Xe đậu không xa, đi vài bước đã đến.
Đi đến cạnh xe, Từ Niệm Chi tự giác mở cửa sau xe, vốn định bước lên, Thẩm Ngạn Chu bỗng nói: “Cô ngồi đằng trước đi.”
Từ Niệm Chi: “?”
Người đàn ông cầm dù sợ tiếng mưa át tiếng mình, anh hơi nghiêng về phía cô, giọng nói vang lên: “Hay cô muốn xem tôi là tài xế?”
Khoảng cách lập tức thu hẹp.
Từ Niệm Chi bất tri bất giác lùi về phía sau, dưới cảm giác áp bách, cô đành phải lên trước ngồi.
Đại G[1] cũng cao lớn như Thẩm Ngạn Chu, không biết vì căng thẳng hay do thân xe có nước, lúc Từ Niệm Chi bước lên lại trượt chân.
[1] Từ gọi chung của Mercerdes – Benz G class, ví dụ như mẫu G63 quen thuộc cũng được gói gọn trong này.
Chưa kịp ngã xuống eo đã được một bàn tay to lớn đỡ lại, không đợi cô phản ứng lại, người đã được ôm đến ghế.
Từ Niệm Chi không kịp nghĩ gì, ở tư thế này cô giống như được anh ôm vào lòng.
Hai má cô đỏ lên, cúi đầu lí nhí: “Cảm ơn anh.”
Thẩm Ngạn Chu thay cô cài dây an toàn, anh bình tĩnh đáp: “Chuyện nhỏ thôi.”
Hôm nay là cuối tuần, hơn nữa trời lại mưa nên trên đường không nhiều xe.
Xung quanh rất im ắng, chiếc xe màu đen vững vàng xuyên qua màn mưa.
Có thể vì đã lâu chưa tiếp xúc gần với phái nam, trên đường về Từ Niệm Chi im thin thít, mà Thẩm Ngạn Chu thoạt nhìn không phải là người chủ động tìm chủ đề.
Hai người cứ im lặng như vậy suốt đường về.
Rất nhanh xe đã tiến vào hầm đậu ngầm của Lục Đảo Minh Châu, ngừng vào một ô nào đó.
Trong đầu Từ Niệm Chi toàn là “Tá giáp quy điền[2]”, cô thấy xe đã đậu đàng hoàng liền lấy túi của mình, vui vẻ xuống xe. Sau đó không biết nghĩ gì, cô quay đầu nói với người trên xe: “Hôm nay làm phiền anh rồi, đội trưởng Thẩm.”
[2] Có nghĩ là cởi giáp về quê, hay dùng cho binh lính giải ngũ, trường hợp này có thể hiểu là Từ Niệm Chi muốn nhanh xong việc để về nhà.
Thẩm Ngạn Chu nhìn cô gái nở nụ cười trong trẻo trước mặt, anh gật đầu: “Không cần khách sáo.”
Thấy Thẩm Ngạn Chu không có ý xuống xe, Từ Niệm Chi hỏi thêm một câu: “Anh không về ạ?”
Anh lấy ra gói thuốc lá từ hộc đựng đồ bên cạnh, lắc lắc cho cô xem: “Tôi hút điếu thuốc.”
“Ồ, ồ.” Từ Niệm Chi gật đầu không hỏi nhiều nữa, cô xoay người vào trong tòa nhà, dự định mau mau chạy về tiếp tục mối tình ban sáng với chiếc giường thân yêu.
Thẩm Ngạn Chu đợi cô vào đến thang máy mới thôi nhìn.
Anh tựa vào lưng ghế, lấy một cây thuốc ngậm vào miệng, mắt khép hờ.
Vị thuốc lá hơi chát lan ra đầu lưỡi, nó làm anh nhớ đến tám trước, cảnh tượng lần đầu tiên gặp cô.