Ly Hoan nũng nịu nhìn nàng gật đầu một cái: "Loan Nguyệt cô nói xem, bằng tư chất tiểu sinh ta, cơ hội trúng tuyển cao không?"
Thiên Thiên dõi theo đám lông màu đen trên cằm hắn, bưng chén lên uống một ngụm nước nóng, ——nàng không muốn đối mặt với việc trả lời vấn đề khó khăn như thế này, nàng có quyền giữ yên lặng.
Ánh mắt Ly Hoan trăm lần nghĩ ngợi, ngón tay hoa lan không ngừng ma sát nhau, tiếp tục xấu hổ nói: "Ca cơ nào đứng nhất, phần thưởng là một ngàn lượng bạc, ha ha, bằng trình độ của tiểu sinh ta, đứng nhất dễ như trở bàn tay."
Thiên Thiên tiếp tục dõi theo đám lông đen ưu nhã lay động trên cằm hắn, nuốt xuống một ngụm nước miếng, —— có quyền giữ yên lặng, có quyền giữ yên lặng. . . . . .
Ly Hoan liếc xéo nàng: "Còn phần thưởng thứ hai thứ ba, đương nhiên cũng rất phong phú, phần thưởng là một cây đàn cổ thượng hạng do đích thân lão bản Tần Hoài quán tự mình chọn lựa, ngoài ra còn có thể gặp mặt hắn cùng nhau tâm tình kế hoạch tương lai trong cuộc sống, xem đi, cơ hội này, khó mà có được." Hắn nói hết sức hăng say.
Nhất thời hai mắt Thiên Thiên tỏa sáng: "Thật sao?"
Bộ dáng Ly Hoan kiên định: "Đương nhiên là thật, giải thưởng thứ hai thứ ba đúng là đàn cổ thượng hạng, không có chuyện gì ta lừa cô làm gì."
Khóe miệng Thiên Thiên cong cong: " Đàn cổ hay không đàn cổ ai thèm quan tâm, ta muốn hỏi chỉ cần đứng thứ ba, thật sự có thể gặp mặt lão bản Tần Hoài quán?"
"Đương nhiên, Tần Hoài quán đã nói, sao có thể là giả?" Ly Hoan đáp lời.
Thiên Thiên hoài nghi: "Nhưng mà lựa chọn ca cơ cái gì, thế nào ta chưa từng nghe qua?"
"Đây là tin tức mới truyền ra ba ngày trước, bởi vì cô nương đứng đầu bảng Tần Hoài quán không biết tại sao đột nhiên bị điên, Tần Hoài quán tạm thời khẩn cấp, mới vội vàng bắt đầu tổ chức so tài như vậy. Hắc, nếu không phải Ly Hoan tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng, cho nên mới sớm biết được tin tức, người bình thường sao linh thông tin tức bằng ta?" Ly Hoan nghễnh cằm, rất kiêu ngạo.
Thiên Thiên híp mắt liếc nhìn sợi lông quăn của hắn, bừng tỉnh hiểu ra, —— khó trách Ninh Ngọc không nói cái gì ca cơ tranh tài với nàng, việc này so với việc đến gần Công Ngọc Quyết làm thị nữ của hắn càng có hiệu quả hơn, như vậy không phải là chứng tỏ nàng và Loan Nguyệt có thể không cần tiếp cận Công Ngọc Quyết kia?
Trong lòng Thiên Thiên còn chưa kịp hưng phấn, liền nghe Ly Hoan dằng dặc nói: "Nhưng mà, trước khi tham gia trận so tài, ta còn phải đi tìm một người."
"Người nào?" Thiên Thiên theo bản năng hỏi.
Ly Hoan cắn răng, gương mặt buồn bã: "Hắn là sắc quỷ Công Ngọc Quyết!"
"Phốc a. . . . . ." Thiên Thiên phun sặc sụa, gương mặt trẻ con bị kìm nén đến đỏ bừng, "Ngươi...ngươi nói ai?"
"Sắc quỷ!" Ly Hoan tiếp tục giận dữ lặp lại.
"Tên, tên của hắn!" Thiên Thiên dậm chân.
"Tên? Tên là Công Ngọc Quyết, không sai mà." Ly Hoan mở to mắt nhìn nàng, "Cô biết hắn sao?"
Thiên Thiên vội vàng lắc đầu: "Không không không, không biết. . . . . ."
Lúc này Ly Hoan mới thu hồi sắc mặt kinh ngạc, ngược lại cắn răng tố cáo nói: "Ngươi không biết cái sắc quỷ đáng chết làm cho người ta chán ghét cỡ nào đâu! Hắn, hắn, hắn thế nhưng sờ tay của người ta, bàn tay vàng ngọc của người ta há là thứ mà cái chủng loại người phàm tục như hắn chạm vào sao? Còn dùng ánh mắt đắm đuối nhìn ta, hừ, tuy nói bộ dáng ta đúng là thế gian hiếm thấy, nhưng hắn quả thật quá xấu xa, suy nghĩ một chút thật sự khiến người ta buồn nôn!"
"Hắn hắn hắn, hắn thật sự như vậy? ?" Thiên Thiên nhốn nháo!
Ly Hoan ngậm môi nhẹ nhàng vung tay về phía nàng rồi nói: "Rõ ràng chính là tiểu sinh ta vừa ngọc thụ lâm phong, lại hoa nhường nguyệt thẹn, vừa tác phong nhanh nhẹn, lại đoan trang ưu nhã, nhất thụ lê hoa áp hải đường, quay đầu mỉm cười đẹp trăm vẻ, Công Ngọc Quyết trầm luân trong sức quyến rũ của ta, cũng là chuyện đương nhiên."
Thiên Thiên phun ba lít máu, bắp thịt cương cứng từ từ đứng lên, từ từ xoay người, từ từ đi tới lầu hai. —— tha thứ nàng, nàng thật sự không tiếp tục kiên trì được. . . . . . Nàng tận lực nha!
Ánh mắt Ly Hoan nhìn bóng lưng Thiên Thiên rời đi, ý cười trong mắt sâu hơn, hắn khẽ nhíu mày, ăn tất cả bánh bao nguội trên bàn vào bụng.
********
Cái trấn nhỏ này cách Vu thành không xa, thêm một buổi chiều rồi vượt qua thêm vài con đường nữa, là có thể tới nơi rồi. Lúc này cách thời gian Công Ngọc Quyết đến Tần Hoài quán còn kém ba ngày, cho nên cuối cùng Loan Nguyệt cũng có thể yên lòng, có thể tạm thời ngủ trước.
Đợi đến lúc nàng hoàn toàn tỉnh táo, thời gian đã đến buổi chiều. Nàng đang trong phòng trang điểm, vào lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
"Loan Nguyệt, Loan Nguyệt. . . . . ." Ngoài cửa, giọng nói vội vàng của Thiên Thiên truyền đến.
Loan Nguyệt đi lên mở cửa, kéo nàng vào phòng, mới nói: "Chuyện gì gấp như vậy?"
Thiên Thiên nói lại chuyện Ly Hoan đã nói với nàng dưới đại sảnh cho Loan Nguyệt nghe xong, mới nói: "Tuy lời nói này không thể tin hoàn toàn, nhưng chúng ta thà tin là có, còn hơn tin là không!"
Loan Nguyệt trầm ngâm chốc lát, mới nói: "Bây giờ hắn đang ở đâu?"
"Sau khi ta lên lầu, liền không biết hắn đi đâu rồi, vả lại hắn có chút điên điên khùng khùng, đầu óc hình như có chút không bình thường, ta cũng không thèm đi tìm hắn." Thiên Thiên giải thích.
"Nội công của hắn rất kỳ quái, thâm hậu quỷ dị, cũng không biết hắn đến tột cùng là địch hay là bạn, chúng ta nên cách hắn xa một chút thì tốt hơn. Đi! Chúng ta đi ngay bây giờ!" Loan Nguyệt quyết định thật nhanh, cầm lấy bọc quần áo bên trong phòng, kéo Thiên Thiên đi.
Thiên Thiên đồng ý, trở về căn phòng bên cạnh lấy bọc quần áo sau, đi theo Loan Nguyệt xuống lầu, lên xe ngựa lần nữa.
Chỉ là. . . . . . Thiên Thiên mới vừa chui vào bên trong buồng xe, liếc mắt liền thấy được Ly Hoan nằm nghiêng ở trên xe ngựa ngủ, da hắn đặc biệt đen đi, cùng đám lông màu đen trên cằm hắn nhẹ nhàng bay bổng, không kịp đề phòng nhảy vào tầm mắt nàng, để cho ánh mắt nàng chợt tê rần. . . . . .
Con ngựa ngoài xe đã cộc cộc chạy lần nữa, Ly Hoan xoay người lại, từ từ mở mắt ra, nhìn Thiên Thiên có chút đần độn trước mặt mình, lộ ra một nụ cười xán lạn, tiếp theo oán hận nói: "Tại sao lâu như thế mới tới, làm hại ta ngủ say ~"
Thiên Thiên đanh mặt: "Ngươi. . . . . . Vẫn. . . . . . Ở trong xe?"
Ly Hoan giận trách nhìn nàng: "Đây là tự nhiên. Thuê phòng trọ rất đắt, sao mà so được với xe ngựa thực dụng hơn."
Thiên Thiên: ". . . . . ." —— nàng vô cùng tò mò, rốt cuộc Công Ngọc Quyết là một nam tử như thế nào, vậy mà lại coi trọng Ly Hoan?
Nghe được tiếng đối thoại bên trong buồng xe, tay Loan Nguyệt đánh xe trượt, roi ngựa trong bay ra ngoài, trên không trung vẽ ra một đường vòng cung vô cùng tuyệt đẹp, nàng mở to mắt nhìn, nhìn, cuối cùng, thấy chiếc roi ngựa, rơi vào trong mui xe của một chiếc xe ngựa cách đó không xa.
Loan Nguyệt mắng một tiếng, đưa tay kéo cương ngựa cho ngựa dừng lại, rồi mới nổi giận đùng đùng kéo màn xe lên, cùng với Ly Hoan đang hả hê mắt to trừng mắt nhỏ.
Ly Hoan nhìn thấy Loan Nguyệt đi vào, đôi mắt lập tức sáng lên: "Thiên Thiên, Thiên Thiên nhi ~~"
Loan Nguyệt cắn răng: "Tại sao ngươi xuất hiện ở đây?"
Ly Hoan nháy mắt, bộ dáng rất vô tội: "Thiên Thiên, vợ thật đúng là đáng yêu, ta dĩ nhiên là phải xuất hiện ở đây, nếu không ta nên xuất hiện ở đâu?"
Loan Nguyệt nắm lấy vạt áo của hắn, kéo hắn đến trước người mình: "Thử gọi ta là vợ thêm lần nữa xem." Dứt lời, đôi mắt nàng vô ý thoáng nhìn, chợt phát hiện làn da Ly Hoan dưới lớp quần áo, trắng nõn trơn bóng.
Ly Hoan càng nhộn nhạo, thoả mãn la lên: "Vợ, vợ ~ vợ Thiên Thiên ~"
Loan Nguyệt giận tím mặt, đưa tay công kích lồng ngực hắn, không nghĩ tới, tất cả đợt tấn công đều được Ly Hoan tỉnh bơ tiếp được, còn bắt được bàn tay của nàng. Trong lòng Loan Nguyệt hoảng hốt, rốt cuộc Ly Hoan có nội lực ra sao?
Thiên Thiên một bên nhìn, đứng ngồi không yên, không thể làm gì khác hơn là khuyên nhủ: "Chúng ta hãy mau lên đường."
Loan Nguyệt thu hồi tay bị hắn giữ trong lòng bàn tay, hầm hừ tức giận ngồi bên cạnh Thiên Thiên, nhìn Ly Hoan nói: "Ngươi đánh xe, ta ngủ!"
Ly Hoan cười khúc khích ha ha rồi đi ra ngoài đánh xe, nhìn ra không thấy có roi ngựa, không chút nghĩ ngợi dùng dây lưng của mình thay thế.
Thiên Thiên và Loan Nguyệt ở trong buồng xe, xuyên qua khe hở màn xe, nhìn đến trợn mắt há mồm. . . . . .
Thiên Thiên nghiêng đầu nhìn mặt Loan Nguyệt âm trầm, trong đầu dâng lên một hồi suy nghĩ kỳ quái, —— Loan Nguyệt luôn luôn bình tĩnh tự nhiên, tất cả đều thành thạo, sao trước mặt Ly Hoan, lại có bộ dáng thất thố như vậy. . . . . .
Có điều quả thật công lực Ly Hoan phi phàm, thế gian này quả thật không có bao nhiêu người có thể chịu được hắn.
Nghĩ như vậy, Thiên Thiên bình tĩnh lại, cầm tay Loan Nguyệt bày tỏ an ủi.
Thời gian trong tiếng vó ngựa trôi qua thật nhanh, xuyên qua rừng cây hoang vu, tiếng chợ huyên náo từ từ xuất hiện bên tai các nàng, thậm chí còn có thể nghe được giọng ngâm nga yểu điệu của các cô gái, dịu dàng cực điểm! Tốc độ chạy của xe ngựa càng ngày càng chậm, mãi cho đến khi xe ngựa hoàn toàn dừng lại, giọng nói ngọt ngào của Ly Hoan vang lên: "Đây chính là thành Giang Nam."
Loan Nguyệt và Thiên Thiên cùng nhau nhảy xuống xe ngựa, đập vào mắt là một mảnh phồn hoa, dõi mắt nhìn, khắp nơi đều là hoa đăng lấp lánh, các bạn nhỏ cùng chắp tay nô đùa, tình nhân ở trên bờ sông dựa vào nhau hết sức ngọt ngào, tiểu thương không ngừng hét lớn để người xung quanh dừng chân xem hàng hoá của mình, ông cụ bà cụ thì nặn đồ chơi làm bằng đường cho trẻ nhỏ.
Tiếng người ầm ĩ, cực kỳ sôi nổi.
Ly Hoan chỉnh trang y phục của mình, trên mặt lưu luyến nhìn Loan Nguyệt nói: " Vợ Thiên Thiên, từ giờ trở đi, ta sẽ xa nàng vài ngày. Ta muốn đi đối phó tên sắc quỷ Quyết kia, ba ngày sau ta đợi nàng ở trước cửa Tần Hoài, không gặp không về, nhớ nhất định phải đến tham gia ca cơ tranh tài, nhất định phải đến nha!"
Loan Nguyệt nhướng mày: ". . . . . . sắc quỷ Quyết?"
Ly Hoan đau khổ gật đầu một cái: "Đúng, không sai, chính là tên Công Ngọc Quyết, tên sắc lang bại hoại đó! Thiên Thiên nhi nàng không biết đâu, hắn cỡ nào. . . . . ."
Loan Nguyệt một tiếng cắt đứt hắn: "Tiễn đến đây thôi!" Ngay sau đó kéo Thiên Thiên xoay người rời đi, sao còn nhớ đến Ly Hoan ở sau lưng la to