Cùng lắm thì chờ Mạc Phi hỏi thì nói Ninh Ngọc không phục tùng vậy xem như mình đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Thiên Thiên vừa cười ha ha, vừa đi vào phòng bếp, không nghĩ tới, trên thớt gỗ, bày một con gà quay nướng đến chín muồi! Nhất thời đôi mắt Thiên Thiên sáng lên, nhanh như mèo vào phòng bếp, nắm lấy gà quay chạy ra ngoài, chạy đến phía sau núi giả, mới dừng lại bước chân.
Ha ha, không ngờ hôm nay vận số lại tốt như vậy, ngày thường nàng có thể tìm được hai bánh bao nguội hai món rau cũng tốt lắm rồi, không ngờ hôm nay có thể tìm được một con gà quay ~! Trong nháy mắt tâm tình Thiên Thiên vui vẻ, đặt mông phía sau núi giả cách đó không xa gặm, vừa chớp mắt nhìn bên hồ núi giả Ninh phủ, trong lòng hết sức vui mừng.
Chẳng qua, nàng đang gặm đùi gà, đột nhiên nghe được loáng thoáng giọng nói đâu đó, loáng thoáng truyền vào trong tai nàng. Nàng vội vàng nuốt thịt gà trong miệng, lúc này mới dựng thẳng tai, đầu áp sát vào núi giả rồi nín thở lắng nghe.
"Công tử, theo thuộc hạ tra xét, thế gian này căn bản không tồn tại Loan Nguyệt ở Cổ Ô Trấn." Một giọng nữ vang lên, giọng cung kính trong mang theo bén nhọn.
Giọng nói này. . . . . . Thiên Thiên kinh ngạc, giọng nói này quá quen tai, nàng hình như đã nghe qua rất nhiều lần ở đâu đó, đáng tiếc, nàng nghĩ mãi cũng không ra.
Lại nghe nàng ta tiếp tục nói: "Công tử, có cần phái người theo dõi nàng không?"
"Không cần. Ta tự có sắp xếp, ngươi lui ra đi." Một giọng nam lạnh lùng, —— không cần phải nói, dĩ nhiên là Ninh Ngọc.
Thiên Thiên càng buồn bực hơn, tại sao giọng điệu này, nghe xa lạ như vậy. . . . . .
Nàng sững sờ tựa vào trên tường, gà quay trong tay, bất ngờ rơi xuống trên đất, phát ra âm thanh. Mặt Thiên Thiên tối sầm, hối tiếc nhìn chằm chằm gà quay thở dài, một con gà ngon thế, lại lãng phí một cách vô ích, thật sự đáng tiếc, nàng vừa nhanh chóng ẩn núp vào một cái lổ nhỏ trong núi giả, vừa đau lòng .
"Người nào!" Nghe được tiếng vang, Ninh Ngọc nhanh chóng quay đầu, liền phi thân tới phía sau núi giả, không nhìn thấy ai, chỉ thấy một con gà quay nằm dưới đất.
Thiên Thiên ngồi chồm hổm thành một cục, núp ở trong hang nhỏ không dám thở mạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng trên lưng, hình như vừa rồi nàng mới nghe được một chuyện quan trọng, từ đối thoại lúc nãy nàng phán đoán, chẳng lẽ Ninh Ngọc đang lén điều tra Nguyệt nhi, nhưng hắn không phải sủng ái nàng ta nhất, tại sao xoay người một cái, điều tra lai lịch của nàng ta?
—— như vậy nếu như bị hắn phát hiện mình ở đây nghe lén, hắn có quăng mình xuống sông, để cho mình chết giống như hai năm trước?
Nghĩ như vậy, cả người Thiên Thiên đều run rẩy.
Ninh Ngọc đứng ở phía sau núi giả, nhìn gà quay trên đất, vẻ mặt không rõ lắm. Chốc lát, hắn ngẩng đầu, nhìn về trong góc phía trước lộ ra một góc áo màu đỏ, thật lâu chưa từng rời mắt.
Bởi vì, góc áo này đang run.
——tại sao nàng run?
Ninh Ngọc từ từ cau mày lại, liếc nhìn gà quay trên đất, lại nhìn góc áo đang run rẩy, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc hình như có chút hiểu được.
Hắn yên lặng không một tiếng động biến mất, đi vào thư phòng, căn dặn quản gia: "Bảo phòng bếp chuẩn bị mấy con gà quay."
Quản gia khom người, mặc dù hoàn toàn không hiểu dụng ý công tử, nhưng hắn vẫn cung kính gật đầu một cái: "Dạ!" —— mặc kệ là nhiệm vụ gì, thân là người làm, tuân thủ bổn phận là quan trọng nhất.
Ninh Ngọc nhìn bóng lưng quản gia rời đi, lúc này mới thu hồi ánh mắt, bước vào thư phòng bắt đầu bận rộn.
Lại nói Thiên Thiên, nàng nấp trong hang nhỏ hồi lâu, không thấy bên ngoài có phản ứng gì, rốt cuộc không nhịn được, nàng từ từ dời đầu ra, chớp mắt thăm dò động tĩnh sau lưng, —— phù, thật may, sau lưng không có ai, xem ra Ninh Ngọc không phát hiện mình, liền rời đi.
Thiên Thiên đứng lên vận động thân thể đã muốn tê dại, vặn eo hất tay, thật vất vả mới khôi phục cảm giác. Nàng sờ sờ cái bụng đói, lại nhìn gà quay, thở dài, tính toán trở lại phòng bếp thử vận khí một chút.
Nàng từ trong núi giả đi ra, bước vào phòng bếp lần nữa thì nhất thời trợn to mắt, ôi, hôm nay đúng là gặp vận may, vẫn còn? Nàng nhanh như mèo đi tới thớt gỗ, cầm gà nướng chạy ra cửa, lần này nàng rút kinh nghiệm, không đi núi giả nữa, cũng không đi lung tung, mà bước thẳng đến gian phòng nhỏ của mình.
Nàng ngồi ở trong phòng, đem gà quay che chở trong lòng bàn tay, thở dài nói: "Gà à Gà, ngươi nhìn xem, muốn ăn ngươi không phải dễ. . . . . ."
Thiên Thiên há to mồm, đang muốn cắn, ngoài cửa yên tĩnh, lại bị nhiều giọng nữ chói tai cắt ngang, âm thanh đặc biệt thê lương, giống như chủ nhân của âm thanh đang trải qua đau đớn mà không ai tưởng tượng được!
Mặt nàng cứng đờ, này, giọng nói này. . . . . .
Đầu nàng vang một tiếng, nháy mắt trở nên trống rỗng, giọng này, rõ ràng chính là người vừa báo cáo với Ninh Ngọc tình huống của Nguyệt nhi! Thiên Thiên làm sao còn khẩu vị ăn nữa, nàng thuận tay ném gà quay sang một bên, liền vội vã mở cửa đi đến nơi phát ra âm thanh.
Giọng nói kia từ Tiền viện truyền tới, nếu nàng nhớ không lầm, Tiền viện, là chỗ ở của 18 người tiểu thiếp, Thiên Thiên đứng giữa ranh giới hậu viện và Tiền viện, có chút do dự, vì nàng nhớ Ninh Ngọc từng nói, nếu nàng đi đến Tiền viện, sẽ cấm túc nàng một tháng.
Thiên Thiên đứng ở đây, nhìn người làm thị nữ thậm chí còn có tiểu thiếp của hắn cũng vội vàng đi đến nơi đó, nàng khẽ cắn răng, cuối cùng bước qua, đi đến nới đó.
Lúc này trong viện đầy người, tất cả mọi người vây ở cửa phòng, Thiên Thiên chen vào đám người, thật vất vả vào cửa phòng, lại thấy gương mặt vô cùng quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của nàng.
Chuyện cũ từ từ ùa về, vào lúc hai năm trước nàng chưa sống lại, tiểu thiếp Hoa Lâm này đã từng nhiều lần được Ninh Ngọc ôm ấp đi tới trước mặt nàng, ở trước mặt Thiên Thiên diễn vở vợ chồng tình thâm. . . . . . Khó trách nàng cảm thấy giọng nói này vô cùng quen thuộc.
Nhưng mà, bây giờ Hoa Lâm, sắc mặt trắng bệch ngã xuống đất, đặc biệt là môi nàng, da bị nức nẻ ra máu đen , quần áo đầu tóc cũng xốc xếch không chịu nổi, bộ dáng vô cùng chật vật.
Mà người bên cạnh nàng, chính là Loan Nguyệt.
Chỉ thấy Loan Nguyệt ngồi chồm hổm, đỡ Hoa Lâm dậy, nhẹ nhàng lắc lắc thân thể mê man, lo lắng nói: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi làm sao vậy? Đừng dọa Nguyệt nhi. . . . . ." Trong giọng nói, hình như mang theo nghẹn ngào.
"Tỷ tỷ, mở mắt nhìn xem, nhìn Nguyệt nhi đi. . . . . ." Nguyệt Loan vừa nói, vừa nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay của Hoa Lâm, dùng ống tay áo từ từ che đậy.
Thiên Thiên đứng ngay cửa thấy rõ ràng, chỉ thấy dưới ống tay áo, hình như có gì đó đang nhúc nhích, nhưng rất nhanh, liền biến mất không thấy gì nữa.
Lúc này Nguyệt nhi mới dời tay, bắt đầu kêu gọi tên của nàng: "Hoa Lâm, Hoa Lâm. . . . . . ."
Giọng nói này, trong tai người khác nghe được, hình như không có gì, nhưng cố tình ở trong tai Thiên Thiên, lại có vẻ kì lạ, giống như giọng nói này từ một nơi thật xa, từ từ lay động vào lòng người.
Đúng lúc này, mắt của Hoa Lâm, mở ra, nhưng mà, ánh mắt của nàng si ngốc , nàng sững sờ ngồi dậy, không nói chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn Nguyệt nhi.
"Tỷ tỷ đã tỉnh rồi hả? Chắc tỷ tỷ nhất định mệt mỏi, mọi người mau giải tán đi, cho tỷ tỷ một mình nghỉ ngơi." Nguyệt nhi đỡ Hoa Lâm dậy, dìu nàng đi đến bên giường.
"Ta muốn. . . . . . Nghỉ ngơi. . . . . . Ta muốn. . . . . . Nghỉ ngơi. . . . . ." Giọng nói si ngốc của Hoa Lâm vang lên, nàng mặc cho Nguyệt nhi nâng mình lên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, trong miệng lặp đi lặp lại bốn chữ này.
Nguyệt nhi đắp kín mền cho nàng, rồi mới ngồi dậy, nhìn sang mọi người, nói: "Tất cả mọi người giải tán đi, còn thiếu gia, ta sẽ nói cho ngài biết."
"Vậy làm phiền Nguyệt nhi muội muội."
"Nguyệt nhi muội muội khổ cực, đã như vậy, các tỷ tỷ đi trước đây."
"Cũng đúng, muội muội là người đứng đầu, công tử thương yêu nhất là muội muội, chắc hẳn cho dù có giận dữ đến đâu, thấy bộ dáng mềm mại của muội muội, cũng trở nên nhu hoà?"
Các tiểu thiếp vô cùng ăn ý nịnh bợ Nguyệt nhi một lúc, liền xoay người rời đi, không có người nào nói ra nghi ngờ trong lòng.
Thiên Thiên trốn ở góc phòng, nhìn đôi mắt Nguyệt nhi, lại nhìn bộ dáng Hoa Lâm, lo lắng trong lòng từ từ tăng thêm, lại nghĩ tới lúc nàng nói chuyện Mặc Phi với mình, trong đầu mình đều suy nghĩ đến Mặc Phi. . . . . . Nguyệt nhi đến tột cùng biết ma pháp gì, thậm chí ngay cả Ninh Ngọc cũng bắt đầu âm thầm điều tra nàng?
Nàng vừa nhìn về phía Hoa Lâm trên giường vẫn còn lặp đi lặp lại "Ta muốn nghỉ ngơi", —— bởi vì Ninh Ngọc phái Hoa Lâm điều tra Loan Nguyệt cho nên Loan Nguyệt xuống tay với nàng ta. . . . . .
Xem ra, Ninh Ngọc gặp được đối thủ.
Thiên Thiên tiếp tục khom lưng nhìn động tĩnh bên trong phòng, cho đến khi, nàng đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng.
Chỉ thấy Nguyệt nhi từ từ đi tới trước mặt nàng, cười một tiếng: "Tỷ tỷ, núp ở đây làm gì?"
Mặt Thiên Thiên tối sầm, nín nghẹn nhìn chung quanh, . . . . . . Phát hiện mọi người đã sớm đi hết, chỉ còn mình cúi người, tiếp tục như kẻ ngu tự cho là đúng đứng ở ‘ góc tối ’ quan sát.
"À, ha ha, ha ha ha. . . . . ." khóe miệng Thiên Thiên có chút run rẩy, đứng thẳng người, phất phất tay, cười mỉa, "Ái chà, thật khéo, ở nơi này cũng có thể gặp muội. . . . . ."
Nguyệt nhi liếc xéo nàng, không nói lời nào.
Trên mặt Thiên Thiên không cười nổi nữa, ho khan một cái, mới nói: " Muội muội tốt, chuyện tỷ tỷ tới Tiền viện, ngàn vạn đừng nói cho Ninh Ngọc biết, tỷ tỷ đi trước, ngươi cứ từ từ, từ từ . . . . ."
"Đừng nói cho. . . . . . Thế nào?" Sau lưng, giọng nói Ninh Ngọc vô cùng hợp với tình hình vang lên, Thiên Thiên nghe được giọng nói này, có thể nói so với Nguyệt nhi có lực sát thương hơn nhiều.
Thiên Thiên hóa đá chốc lát, hồi hồn, ở trên mặt xuất hiện nụ cười nịnh hót, từ từ xoay người nhìn về phía Ninh Ngọc, vừa định mở miệng cầu xin, giọng nói Ninh Ngọc cũng vô tình bay vào trong tai Thiên Thiên : "Cấm túc, một tháng."
". . . . . ." Xem như ngươi lợi hại. . . . . .
Thiên Thiên rơi nước mắt, nhưng không có cách nào, chỉ có thể giận dữ rời đi.
Đợi đến khi Thiên Thiên đi xa, rốt cuộc ý lạnh trên mặt Ninh Ngọc hoàn toàn lan tràn đến đáy mắt, một bộ trường bào đỏ sậm tôn là da trắng nõn của hắn, càng nổi bật lên đáy mắt thâm thúy tối tăm của hắn, hắn khẽ nheo lại mắt, từ từ đi vào bên trong, đứng ở trước giường, nhìn nữ tử lanh lợi một phút trước, lúc này lại biến thành một đứa trẻ ngốc nghếch.
Ánh mắt của hắn lướt qua một tia mỏi mệt, rất nhanh biến mất.
"Công tử yêu thương nàng ta?" giọng nói Nguyệt nhi làm nũng, mơ hồ hàm chứa một tia sát khí, nàng đứng ở sau lưng hắn, nhìn bóng lưng của hắn.
Trên mặt Ninh Ngọc khôi phục nụ cười lạnh nhạt thường ngày, xoay người, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng, tiếng nói lạnh nhạt như nước vang lên: "Đợi ta bắt được hung thủ, sẽ để cho nàng sống không bằng chết."
Nguyệt nhi hơi rủ đầu xuống, ánh mắt trở nên bén nhọn, nàng nhìn lồng ngực Ninh Ngọc, ngón tay dài ở dưới tay áo nắm thành quyền. . . . . .
Bước chân Ninh Ngọc thong thả ưu nhã từ từ đi ra ngoài, ở giữa khúc rẽ dừng một chút, vòng vo phương hướng đi đến hậu viện.