"Đúng, sồ kỹ. Chỉ là bộ dáng mười hai mười ba tuổi, trang điểm rất đậm, nhìn rất bẩn, ăn mặc hở hang, lộ ra làn da mảng xanh mảng tím."
Giọng nói nhàn nhạt của Ly Hoan truyền đến, Thiên Thiên nghe được trong lòng căng thẳng.
Nàng đi lên trước, vỗ bụi bặm trên người Ninh Ngọc, không nói lời nào.
Loan Nguyệt nhíu chặt chân mày, hỏi "Sồ kỹ tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"
"Bên trong mỗi một nhà trọ ở Tô thành đều có nam quan kỹ nữ." Dứt lời, Ly Hoan nghiêng đầu nhìn về phía tiểu quan nấp trong góc len lén quan sát đoàn người mình, trên mặt lộ ra một nụ cười hết sức không hợp với tính tình của hắn.
Thiên Thiên đưa tay vỗ bờ vai của hắn, xoay người tính tiền, liền dẫn Ninh Ngọc trở về trên xe ngựa lần nữa, loại nhà trọ này, thật sự có chút không ổn.
Thà tiếp tục co rúc cả đêm ở trên xe ngựa cũng không muốn ở trong nhà trọ này.
Bộ dáng của Ninh Ngọc vẫn ngây ngốc sững sờ, mặc dù trong lòng Thiên Thiên hối tiếc, nhưng cũng không thể làm gì, vì kế hoạch bây giờ chính là hi vọng Công Ngọc Thành có thể chửa trị tốt cho hắn, chớ để mắc phải sai lầm gì.
Thiên Thiên đưa tay vuốt ve mặt của Ninh Ngọc, trong ánh mắt lộ ra mấy phần đau lòng.
Mà từ đầu đến cuối, Ly Hoan vẫn không nói gì, chỉ là như có điều suy nghĩ gì.
Ban đêm thong thả tới, ban đêm ở Tô thành dĩ nhiên là so với bất kỳ tòa thành nào đều náo nhiệt hơn rất nhiều. Đáng tiếc lúc này Thiên Thiên thật sự là không có ý định đi tham quan gì, chỉ là vội vàng đánh xe, hy vọng có thể sớm đến phủ Công Ngọc.
Thiên Thiên để đầu của Ninh Ngọc tựa vào trên đùi của mình, không ngừng đưa tay vuốt mái tóc dài ngắn không đều của hắn, trong đầu xẹt qua hình ảnh mái tóc đen dài như mực của Ninh Ngọc phảng phất dưới ánh trăng.
Đáng tiếc hôm nay, mái tóc đen này đã sớm bị quấn vào trong bánh xe, một trận lửa của Ly Hoan đã đốt sạch sẽ.
Nghĩ như vậy, nàng đưa tay ôm chặt cánh tay Ninh Ngọc hơn một chút.
Sắc trời lại tối hơn, Loan Nguyệt đánh xe ở bên ngoài rốt cuộc truyền đến một giọng nói như trút được gánh nặng: "Đến phủ Công Ngọc rồi."
Hai mắt Thiên Thiên tỏa sáng, đưa tay lắc lắc Ly Hoan, để hắn cõng Ninh Ngọc đang ngủ mê man xuống xe, mình cũng tùy theo nhảy xuống đường lớn, ngẩng đầu nhìn ba chữ vô cùng to trước mắt sáng ngời ‘ phủ Công Ngọc ’.
Ly Hoan trực tiếp vận công, lập tức chém cửa chính phủ Công Ngọc thành một nửa.
Tuy trong lòng Thiên Thiên có lời muốn nói, nhưng cũng không có ngăn cản, có điều bọn hạ nhân bên trong phủ tay cầm gậy thô đi ra, một nhóm người cao lớn cầm đuốc, hung thần ác sát xuất hiện ở trước cửa lớn phủ Công Ngọc, cùng Ly Hoan cầm đầu bốn mắt nhìn nhau.
Ly Hoan giận trách nhìn bọn họ: "Đạo tiếp khách của phủ Công Ngọc chính là như vậy?"
Mọi người sững sờ, rối rít ta nhìn ngươi...ngươi nhìn ta, không có một người nào trả lời.
"Mau bảo lão già Công Ngọc kia ra đây, người đầu tiên trên đời dám đến chỗ Ly Hoan ta đổi bạc, có thể nào không ra nghênh đón." Ly Hoan nghễnh đầu, nói xong có chút kiêu ngạo.
"Ngài là. . . . . ." Rốt cuộc một gia đinh cầm đầu hỏi vấn đề then chốt.
"Quán chủ Tần Hoài quán."
"Dạ dạ dạ, tiểu nhân đi thông báo, công tử chờ, công tử chờ. . . . . ." Gia đinh kia buông cây gậy xuống, như một làn khói chạy vào trong thông báo.
Quả nhiên, chỉ chốc lát, lão già Công Ngọc liền ra nghênh đón, trên khuôn mặt chất đầy nếp nhăn đều là thổn thức và cảm khái, lúc thấy Ly Hoan trên mặt tràn đầy một loại gọi là cảm động đến rơi nước mắt.
Ông ta vội vã đi tới trước mặt Ly Hoan, hết sức thành khẩn vái chào với hắn: "Ly Hoan công tử, lão hủ, lão hủ. . . . . ." Còn chưa nói được mấy câu, lão đầu kia làm bộ lã chã rơi lệ.
Cách rất gần, Thiên Thiên cuối cùng nhìn kỹ gương mặt của lão đầu kia, gương mặt của lão đương gia Công Ngọc này khôn khéo, mắt treo ngược, nhìn có chút dữ, giữ lại một chùm râu dê, một bộ cố gắng duy trì vẻ hiền hòa, nhưng cố tình hoàn toàn ngược lại với bộ dáng gian trá đã thành thói quen.
Có điều lần đầu gặp mặt, đã để cho Thiên Thiên không có mong đợi gì với lão ta.
"Ông già, mọi người trực tiếp nói trắng ra. Nghĩ tới ta Ly Hoan một đời khôn khéo, sao lại có thể chủ động đem bạc trắng đưa tới cửa, lần này ta tới, chính là vì để cho trưởng tử của ngươi giúp một người bạn của ta trị liệu." Mặc dù Ly Hoan cõng Ninh Ngọc, nói chuyện vẫn thong thả ung dung, "Nếu như chữa tốt, ta sẽ bù vào chỗ hổng buôn bán của ngươi, nếu như chữa không khỏi. . . . . . Hừ!"
Ly Hoan nặng nề hừ một tiếng, mắt liếc nhìn hắn.
"Được được được, lão hủ sẽ bảo con trai tiến hành chữa trị!" Lão đầu Công Ngọc đồng ý cực nhanh.
Nghĩ đến cũng đúng, cho dù trong lòng lão ta khó chịu Ly Hoan ngang ngược như vậy, nhưng vì tương lai của nhà Công Ngọc, oán khí cũng chỉ có thể nuốt vào bụng rồi.
Ly Hoan âm thầm đá chân mày với Thiên Thiên, Thiên Thiên không để ý tới hắn, đưa tay dắt lấy tay Loan Nguyệt, liền cùng nhau đi vào phủ Công Ngọc.
Đến đây, bốn người Thiên Thiên coi như là ở trong phủ Công Ngọc.
Phủ Công Ngọc rộng rãi sáng ngời, đình đài lầu các, phong cảnh bên trong phủ không tệ, có điều so sánh với Ninh phủ và Tần Hoài quán dĩ nhiên là kém xa.
Thiên Thiên và Loan Nguyệt được an bài ở cùng một chỗ bên trong viện.
Ly Hoan và Ninh Ngọc thì ở bên cạnh viện.
Đợi đến khi Thiên Thiên và Loan Nguyệt đến viện của Ly Hoan, đột nhiên thấy một người đứng bên trong phòng ngủ, dáng người cao lớn, tóc dài được cẩn thận tỉ mỉ buộc ở sau lưng, ngay cả bóng lưng cũng lộ ra hơi thở cẩn thận.
Thiên Thiên Loan Nguyệt liếc nhau một cái, đồng loạt đi vào.
Nam tử này đang bắt mạch thay Ninh Ngọc.
Lúc này Thiên Thiên coi như là thấy rõ gương mặt của nam tử này, ngũ quan rất tuấn lãng, khác biệt với Công Ngọc Quyết buông thả dục vọng uể oải, nam tử này hiển nhiên trong trẻo mà lạnh lùng hơn rất nhiều, khí chất sạch sẽ, vả lại trên người còn tràn ngập một mùi vị thảo dược nhàn nhạt, rất dễ chịu.
Nam tử này tự nhiên là Công Ngọc Thành rồi, hiệu suất làm việc của lão già Công Ngọc khá nhanh.
Nhìn trên mặt Công Ngọc Thành nhíu lại, Thiên Thiên có chút khẩn trương, vội vàng nói: "Hắn như thế nào?"
Qua hồi lâu, Công Ngọc Thành mới thả tay xuống, nhìn về phía nàng: "Dùng Hợp Hoan Tán quá liều, đại não quá mức kích động, tạo thành tạm thời bị điên."
Thiên Thiên trố mắt: "Hợp Hoan Tán?"
Công Ngọc Thành liếc nhìn Thiên Thiên, trong mắt không tự chủ được hiện ra ý trách móc và ghét bỏ.
Thiên Thiên sửng sốt, lời của Công Ngọc Thành này là có ý gì, chẳng lẽ còn hoài nghi thuốc này là do nàng hạ hay sao!
Đột nhiên, Thiên Thiên liền nhớ tới chén canh cá kia.
Vừa nghĩ tới sau khi Ninh Ngọc uống canh cá này xong chẳng những kích động, thậm chí còn trực tiếp cường bạo mình, trong lòng Thiên Thiên chính là một hồi bi thương.
"Có thuốc chữa khỏi không?" Thiên Thiên tiếp tục hỏi, mặt mũi hết sức nóng nảy.
"Ta đi chế thuốc, mỗi ngày ngươi cho hắn uống xong là tốt." Sắc mặt của Công Ngọc Thành miễn cưỡng coi như là dễ nhìn, dặn dò nói.
Thiên Thiên vội vàng gật đầu một cái, sau khi đưa Công Ngọc Thành đi, liền ngồi ở bên cạnh Ninh Ngọc, chăm sóc hắn.
Hình như mặt của Ninh Ngọc gầy hơn một chút.
Trong lòng Thiên Thiên có chút đau lòng, nhưng nàng thủy chung không nghĩ ra tại sao uống canh cá lại liên quan tới Hợp Hoan Tán.
Lắc đầu một cái, Thiên Thiên giúp Ninh Ngọc sửa lại chăn, lúc này mới đứng thẳng người nhẹ giọng nói với Loan Nguyệt: "Loan Nguyệt, cũng không biết Ly Hoan đi đâu, ngươi đi xem thử một chút?"
Loan Nguyệt gật đầu đồng ý, lắc mình ra cửa.
Thiên Thiên nằm ở bên cạnh Ninh Ngọc, nghỉ ngơi.
+++++++++++++++++++++++
Tối nay ánh trăng không tệ, ánh trăng thật là sáng ngời, rọi vào vạn vật, trông rất đẹp mắt.
Loan Nguyệt phi thân lên cây không ngừng tra xét, rốt cuộc thấy được bóng lưng lén lút của Ly Hoan ở một góc trong sau núi giả trong vườn.
Có điều. . . . . .
Bên cạnh bóng lung lén lút kia của Ly Hoan, còn có một bóng dáng đứng thẳng tắp.
Định thần nhìn lại, lại thấy bóng dáng kia, chính là Công Ngọc Thành.
—— chính là đại phu vừa rồi nghiêm trang bắt mạch giúp Ninh Ngọc.
Loan Nguyệt nhăn mày lại, ngừng thở cố gắng không để cho đối phương nhận thấy được mình, lại phi thân đến một cái cây cách bọn họ gần hơn.
Đối thoại trong góc kia, rốt cuộc từng chữ một đều rơi vào vào trong tai Loan Nguyệt.
"Ngươi. . . . . . Có khỏe hay không." Đây là giọng của Ly Hoan.
"Khoẻ." Công Ngọc Thành trả lời rất đơn giản.
"Trong phủ đâu rồi, cái Công Ngọc Quyết đó có ức hiếp ngươi nữa hay không !" Ly Hoan tiếp tục hỏi.
Trầm mặc thật lâu sau, "Không có."
"A. . . . . ." Ly Hoan cười.
"Nếu không còn chuyện khác, ta liền đi trước một bước." Giọng nói của Công Ngọc Thành cực kì lạnh lùng.
"Tại sao! Chẳng lẽ ngươi hận ta!" Ly Hoan lại sốt ruột.
"Cái gì hận hay không, ngươi là khách, ta là chủ, có cái gì hận đây." Giọng nói của Công Ngọc Thành rất nhẹ.
"A Thành, tại sao ngươi lại không chịu tiếp nhận ta."
Lời này của Ly Hoan vừa nói ra, suýt nữa khiến Loan Nguyệt nghẹn lên tiếng.
Đây là có ý gì?
"A Thành, ngươi quay đầu lại nhìn ta xem, ta thật sự, thật sự rất nhớ ngươi. . . . . ."
Loan Nguyệt thề, nàng thật sự chưa từng nghe qua giọng Ly Hoan bi thương như thế, giống như cả linh hồn cũng bị hút ra ngoài như vậy, tràn đầy cảm giác vô lực.
"Ngươi nói!" Ly Hoan đột nhiên kích động, "Ngươi nói, ngươi ghét bỏ ta, có phải ghét bỏ ta không có vật kia hay không, chẳng lẽ ngón tay của ta không thỏa mãn được ngươi sao!"
Da lông trên người Loan Nguyệt núp ở trên cây nhất thời tất cả đều nổ ra, nàng rất muốn biết, ‘ vật kia ’ trong miệng Ly Hoan, đến tột cùng là thứ gì. . . . . .
"Ly Hoan! Đủ rồi!" Công Ngọc Thành rốt cuộc không chịu nổi hắn, giận dữ gầm nhẹ một tiếng ngăn hắn lại.
"Đủ? Làm sao có thể đủ, chưa thỏa mãn dục vọng như vậy, làm sao có thể đủ!" Trong lúc nói chuyện, một âm thanh xé rách y phục truyền đến, ở trong không trung hết sức hấp dẫn tai mắt.
Tiếp theo, liền vang lên tiếng hít thở hổn hển của Công Ngọc Thành.
Loan Nguyệt nấp tại dưới tàng cây lúc này chỉ cảm thấy dòng máu khắp người cũng bắt đầu chảy ngược, đang định phi thân trở về nói chuyện này với Thiên Thiên, rồi lại nghe âm thanh mơ hồ của Ly Hoan nhỏ giọng nói: "Coi như lão tử là hoạn quan, cũng có thể làm ngươi lên đỉnh."