Loan Nguyệt hít vào một ngụm khí lạnh, không dừng lại lâu, trực tiếp quay trở về phòng của Ninh Ngọc.
Lúc này Thiên Thiên đã nằm ở bên cạnh Ninh Ngọc ngủ, Loan Nguyệt lắc mình đi vào phòng, đưa tay vỗ nhẹ bờ vai của nàng. Thiên Thiên trong nháy mắt thức tỉnh, một đôi mắt sáng ngời nghi ngờ nhìn Loan Nguyệt.
Loan Nguyệt trầm mặc hồi lâu, đưa tay lôi nàng ra khỏi căn phòng, đứng ở trong sân rộng rãi.
"Loan Nguyệt?" Thiên Thiên kinh ngạc.
Loan Nguyệt nhìn lại nàng, từng câu từng chữ từ từ đem tất cả những gì mình nghe thấy ra trình bày một lần.
"Thiên Thiên, Ly Hoan hắn quả thật đã tự thiến." Trong giọng nói của Loan Nguyệt lộ ra như có điều suy nghĩ.
Thiên Thiên gật đầu một cái, cau mày nhìn bầu trời phương xa.
Nhưng nàng vẫn kinh ngạc như vậy, tại sao Ly Hoan muốn gạt mình nói hắn vẫn chưa tự thiến, chẳng lẽ là vì tự ái nam nhân sao? Ninh Ngọc vừa hay không biết chuyện này.
"Hí. . . . . ." Thiên Thiên bừng tỉnh hiểu ra, sờ lên cằm cảm khái,"Khó trách hắn môi hồng răng trắng như vậy, trên cằm cũng không nhìn thấy có râu, thì ra là như vậy."
Loan Nguyệt không có nói gì tiếp, mà là quay đầu nhìn về phía cửa viện.
Thiên Thiên cũng nhìn sang, phát hiện Ly Hoan mặt không chút thay đổi đứng ở cách đó không xa, nhìn bọn họ không chớp mắt.
Trong lòng nàng thầm nói không ổn, trước mặt cùng Loan Nguyệt liếc nhau một cái, —— hắn đến tột cùng là khi nào thì bắt đầu đứng ở sau lưng. . . . . ..bọn họ . . . . .
Nhìn Ly Hoan dường như rất tỉnh táo, một chút tức giận cũng không có.
Thiên Thiên nâng lên một vô cùng nụ cười sáng lạn với hắn, phất tay, vui vẻ nói: "Ly Hoan ngươi xem, chân trời đầy sao sáng ngời, ngươi nói giống tiểu □ hay không?"
. . . . . .
Ly Hoan vẫn không nói một lời như cũ.
"Ngươi là hoạn quan." Loan Nguyệt đi tới trước mặt hắn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, Thiên Thiên muốn ngăn lại cũng không kịp.
Ngoài Thiên Thiên dự liệu, Ly Hoan lại đột nhiên cười, cười đến cực kỳ. . . . . . nữ tính, "Như thế nào, có phải rất bất ngờ hay không?" Ly Hoan rốt cuộc hoàn toàn thả lỏng, nhíu mày nhìn Thiên Thiên, khóe miệng hàm chứa một tia cười duyên, Lan Hoa Chỉ nhô lên đặc biệt phong tình, âm thanh phát ra cũng không phải là nam không phải là nữ.
Thiên Thiên cười khan một tiếng, cũng đi tới trước mặt Ly Hoan, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nửa trêu nói: "Không ngoài suy nghĩ, một chút cũng không ngoài suy đoán, làm gì có nam tử bình thường nào sẽ giống như ngươi cả ngày lẫn đêm vân vê Lan Hoa Chỉ, hôm nay biết ngươi là hoạn quan, cuối cùng ta cũng coi như là hiểu rõ."
Ly Hoan nhe răng với nàng, cau chóp mũi.
"Mà ta tò mò, ngươi đến tột cùng là từ lúc nào. . . . . . Ngươi không phải là nói ngươi bỏ qua tu hành, rời khỏi Ninh phủ ra ngoài giải sầu rồi sao?" Thiên Thiên hoang mang.
"Rời khỏi Ninh phủ, ta liền đến phương Bắc. Lúc đó phương Bắc phát nạn hạn hán, vì tích chút đức, ta liền đến đó." Ly Hoan bắt đầu nói liên tục.
"Ngay sau đó ngươi liền gặp được Công Ngọc Thành cùng giúp đỡ cứu người, ngươi và hắn lâu ngày sinh tình. . . . . ." Thiên Thiên nói tiếp.
Mặt mũi Ly Hoan có chút khổ sở, từ từ lắc đầu một cái: "Không, ta là ở trên đường đến phương Bắc thì gặp hắn."
"Ta thấy hắn một bộ dáng công tử, cũng không có ấn tượng tốt đối với hắn, cũng âm thầm trộm túi tiền của hắn. Ta len lén đi theo hắn một đường, phát hiện hắn không một xu dính túi cũng không giận, ngược lại một đường giúp người đi đường xem bệnh để duy trì kế sinh nhai, thì ra hắn là đại phu. A, chính ta ở trong chỗ tối len lén nhìn hắn giúp bệnh nhân bắt mạch hốt thuốc, càng nhìn càng thấy hắn tuấn tú.
"Ta đi theo hắn, cũng bất tri bất giác đã đến phương Bắc. Hắn bắt đầu chữa bệnh giúp người ở khu vực bị nạn, bởi vì nạn hạn hán, cho nên mất nước nghiêm trọng, hắn mỗi ngày đều lặn lội đường xa vài dặm múc nước trong giếng, trên chân ma sát ra mảng lớn bọt nước. Ta thật sự nhìn không được, liền giả bệnh, cố ý đến gần hắn.
"Rất nhanh ta liền cùng hắn quen thuộc, trợ giúp hắn. Ta chỉ là muốn, có thể mỗi ngày hầu ở bên cạnh hắn thật tốt, ta muốn thực không nhiều lắm, mà ta lại không nhịn được, ta lại đối với một người đàn ông không nhịn được. . . . . . Ta nhẫn nhịn không ngừng. . . . . ." Nói thêm chút, thân thể Ly Hoan có chút run rẩy.
"Sau đó thì sao?" Loan Nguyệt và Thiên Thiên đứng song song, hỏi.
"Sau đó kết thúc cứu chữa, ta và hắn cùng nhau trở lại phương Nam. Ta sợ sẽ chia ra với hắn, liền ngay tại bữa tối thứ nhất len lén hạ xuân dược. Hắn trúng độc, thần chí không rõ cùng ta qua một đêm xuân, lòng ta biết ta có lỗi với hắn, ngay tại lúc hắn chưa tỉnh, đứng dậy rời đi.
"Ta sợ hắn sẽ hận ta, ta sợ hắn sẽ chán ghét ta, trong lòng muôn vàn tâm tư đều lạnh đi, liền đến một thôn núi nhỏ ngăn cách với bên ngoài, tự thiến, luyện hoàn toàn phần còn lại của Tứ Ẩn." Ly Hoan nhẹ giọng nói.
"Con mẹ nó ngươi chính là một tên ngu ngốc~!" Thiên Thiên huơ tay ra, chợt tát Ly Hoan một cái.
‘ Chát ’ một tiếng, trong trời đêm hết sức thanh thúy, trên sườn mặt trắng nõn của Ly Hoan trong nháy mắt hiện ra dấu bàn tay rõ ràng.
"Hạ dược, vừa cùng người yêu trải qua một đêm, ngươi liền phủi mông chạy lấy người? Ngươi sợ hãi cái gì? Lo lắng cái gì? Lại ý lạnh cái gì? Từ đầu chí cuối ngươi đã hỏi qua suy nghĩ của Công Ngọc Thành chưa! Ngươi yêu say đắm hắn, thích hắn, thưởng thức hắn, cuối cùng chỉ có thể dựa vào dược tới đoạt lấy hắn? Ly Hoan, ngươi chỉ là một tên hèn nhát, chỉ dám núp ở trong thế giới của bản thân dâm loạn, ngươi có suy nghĩ qua cho Công Ngọc Thành chưa?"
Thiên Thiên hết sức kích động, lúc nói xong lời này, cả người đều không nhịn được khẽ run.
"Ngươi không xứng với Công Ngọc Thành." Thiên Thiên hít thở sâu hồi lâu, rốt cuộc tâm tình thả lỏng, cuối cùng bổ sung thêm một câu.
Ly Hoan nhếch miệng lên, cười đến chua xót khác thường: "Ta hiểu rõ ta phụ hắn, đợi đến khi ta gặp lại hắn, đã là hai năm sau. Mà ta đã không còn mặt mũi đứng ở trước mặt hắn nữa. . . . . . Ta hiểu biết rõ mình là một hoạn quan, không xứng với hắn, ta vẫn như hai năm trước lần đầu tiên nhìn thấy hắn như vậy, núp ở trong góc len lén nhìn hắn.
"Hai năm rồi. . . . . . Bộ dáng của hắn càng lúc càng đẹp, ta đã thành bộ dáng cảnh còn người mất này. Ta chỉ dám ở lúc hắn uống say mới dám xuất bên cạnh hắn, nghe hắn tự lẩm bẩm những thứ gì. Ở ngày hôm sau trước khi hừng đông, ta mới rời đi.
"Mãi cho đến một ngày kia, hắn theo thường lệ uống rượu say, ta xuất hiện bên cạnh hắn, thế nhưng hắn lại một phen cầm tay của ta, nắm thật chặt, không để cho ta rời khỏi. Ta nâng hắn đến trên giường, lại hoàn toàn không có dự liệu đến hắn thế nhưng đè ta ở phía dưới, cặp mắt hoàn toàn tỉnh táo. Thì ra là hắn không có say, hắn không có nói chuyện, chỉ là hung hăng hôn ta.
"Nhưng mà, khi hắn nhìn thấy thân thể của ta thì liền như là phát điên bảo ta cút." Giọng nói của Ly Hoan cực kỳ thê lương, "Hắn muốn ta cút, đương nhiên ta sẽ cút, ta luôn luôn nghe lời hắn nói, yêu cầu của hắn, mệnh lệnh của hắn, tất cả ta đều sẽ làm. Cho nên ta đi, đến Vu thành, mở Tần Hoài quán, ta đem tất cả tâm huyết đều đặt vào Tần Hoài quán."
Bóng đêm nồng đậm, gió lạnh thổi tiêu điều.
"A, khó trách ngươi đối với chuyện nhà Công Ngọc quen thuộc như vậy." Thiên Thiên vuốt ve sợi tóc bị gió thổi loạn, nói.
"Như thế, vì sao ngươi sơ không muốn cấp bạc cho Công Ngọc Quyết? Công Ngọc Quyết tuy nói háo sắc hoang dâm, nhưng dù sao cũng là người một nhà. . . . . ." Loan Nguyệt.
"Nhà Công Ngọc đối với A Thành không tốt, ta cũng không có lập trường đi hỗ trợ." Ly Hoan giải thích.
Cứ như vậy, nguyên nhân kết quả đều đã thông suốt. Một màn xảy ra ở sau núi giả trong vườn này, cũng biến thành thuận nước đẩy thuyền.
"Thiên Thiên, chuyện này là bí mật, ngươi đừng nói với Tiểu Ngọc Nhi." Ánh mắt Ly Hoan van xin nhìn nàng.
Thì ra là lúc trước nói láo, cũng là bởi vì không muốn để cho Ninh Ngọc biết chuyện này.
"Thật may là ta bỏ qua tu hành, nếu không Tiểu Ngọc Nhi sẽ không thấy được tiểu sinh ta khí dương cương như vậy." Ngay lúc đó Ly Hoan nói với ‘ Ninh Ngọc ’ như thế.
Chỉ là lúc ấy ở trong cơ thể Ninh Ngọc, là linh hồn Thiên Thiên.
Lúc Loan Nguyệt đạp thân dưới của Ly Hoan, thật là đau đớn tận xương đi, nếu không sao lúc ấy sắc mặt hắn lại trắng bệch.
Ly Hoan a Ly Hoan, ngươi xác thật lừa gạt mọi người.
Thiên Thiên xoay người, đi ra khỏi viện, về tới căn phòng của mình, mãi cho đến rửa mặt xong lên giường ngủ, cũng không có nói qua một lời nào.
Lâm vào trong mộng Thiên Thiên, thế nhưng mơ thấy mình lại trở về kiếp thứ nhất, lại gặp được Ninh Ngọc tự tay hại mình, lại phát hiện được cái kẻ Ninh Ngọc bạc tình đó vẻ mặt buồn rầu ôm mình.
Đây thật là một giấc mộng làm cho người ta càng thêm thương cảm.
Ngày hôm sau, chờ Thiên Thiên tỉnh lại, đã là lúc mặt trời lên cao. Theo thường lệ để cho Công Ngọc Thành chẩn mạch, đút Ninh Ngọc điên điên khùng khùng uống thuốc, cùng hắn chơi trò chơi, rồi chán đến chết trở về phòng lần nữa, nằm ở trên cửa sổ nhìn hoàng hôn trời chiều.
Có điều, không lâu lắm, ở viện này nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Lúc này Loan Nguyệt đang nghiên cứu hoa cỏ bên trong tiểu viện, Thiên Thiên đang ngẩn người, cho nên đợi đến khi Công Ngọc Thành đi tới trước mặt của Thiên Thiên, Thiên Thiên mới phản ứng được.
Nàng đứng lên, nhìn ngũ quan Công Ngọc Thành tuấn lãng, cười với hắn nói: "Công Ngọc Thành, có chuyện gì sao?"
Công Ngọc Thành gật đầu một cái, nói: "Phu nhân, Ninh công tử chính là do Hợp Hoan Tán gây thương tích, dược tính quá mạnh, cháy hỏng đầu óc, nếu mà phát dược tính trong cơ thể ra ngoài, lập tức có thể khôi phục hơn phân nửa."
Thiên Thiên sửng sốt: "—— có ý gì?"
"Ý của tại hạ là, lấy độc trị độc. Phiền toái phu nhân lại đi tìm thêm mị dược, để cho công tử và phu nhân sinh hoạt vợ chồng." Công Ngọc Thành không thẹn là đại phu, rõ ràng là lời nói bỉ ổi như vậy, từ trong miệng hắn nói ra lại mang theo một cỗ quang minh chính đại.
Thiên Thiên đỏ mặt, gật đầu một cái: "Được, ta đi mua."
Công Ngọc Thành nghe vậy, sau khi gật đầu với nàng, liền xoay người rời đi.
"Đợi đã." Thiên Thiên gọi hắn lại.
Công Ngọc Thành xoay người, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía nàng.
"Về Ly Hoan. . . . . ." Thiên Thiên đang do dự có nên mở miệng hay không.
Ánh mắt của Công Ngọc Thành trong nháy mắt thay đổi, cứng ngắc nói: "Đây là việc của ta và hắn, không nhọc phu nhân quan tâm."
Dứt lời, xoay người sải bước đi.
Thiên Thiên nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng một hồi thổn thức.
Loan Nguyệt nắm vài cọng cỏ trong tay, đi lên phía trước: "Ta đi mua mị dược, ngươi ở lại chờ."
Thiên Thiên từ chối, Loan Nguyệt không để ý tới nàng, trực tiếp phi thân, bay xa rồi.
Ngăn lại lời nói dừng lại trên bờ môi còn chưa thốt ra, Loan Nguyệt đã không thấy bóng dáng.
Nàng rũ vai xuống, cảm thấy cuộc sống hơi mệt.
Màn đêm ngã về Tây, hoàng hôn từ từ chuyển đến buổi tối, Loan Nguyệt lại chưa có trở về như cũ.
Thiên Thiên có chút nóng lòng, cũng chỉ là mua thuốc, tại sao lâu như vậy cũng không chưa về, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì!
Nàng càng nghĩ càng lo lắng, mở cửa phòng ra chạy ra ngoài cửa.
Nhưng không nghĩ, thật xa phải đã nhìn thấy bóng dáng của Loan Nguyệt bay trở về.
Có điều, bên cạnh còn có thêm một đứa bé.
Chờ khoảng cách gần lại, Thiên Thiên mới nhìn rõ, đứa nhỏ này nhìn ra ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, con mắt to lớn, hết sức sáng ngời, có điều, trên mặt non nớt như vậy, trang điểm lại đậm, nhìn có chút bẩn.
Nghĩ đến chắc là một sồ kỹ.