• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: ChiMy

Ninh Ngọc tiếp tục thờ ơ nhìn hắn, giọng nói bình thản: "Ta lại không biết, khi nào ngươi lại trở thành lão bản Tần Hoài quán."

Thiên Thiên khẽ run rẩy, quả nhiên Ly Hoan thực sự là lão bản Tần Hoài quán! Nàng mở to mắt, không dám tin nhìn hắn: ". . . . . . Lão bản Tần Hoài quán chạy đi tham gia ca cơ tranh tài của nhà mình sao?"

Ly Hoan liếc xéo nàng một cái, đương nhiên nói: "Đây là đương nhiên, đứng hạng nhất có thể được thưởng một ngàn lượng bạc, sao ta có thể để bạc trắng này rơi vào túi người khác!"

". . . . . ." Cả người Thiên Thiên chấn động, "Vậy, đó là do ngươi an bài tên của ta lên bảng danh sách đúng không?"

"Đây là đương nhiên! Đứng thứ hai thứ ba có thể nhận được một cây đàn cổ thượng hạng do ta tự tay chọn lựa, các cô là bạn của ta, sao ta lại cam lòng để cho đàn này rơi vào trong tay người khác!" Ly Hoan vểnh cằm nhỏ lên, vẻ mặt hả hê.

". . . . . . Ca cơ Tần Hoài quán bị điên. . . . . . Chẳng lẽ cũng có liên quan đến ngươi. . . . . ." Cả người Thiên Thiên có chút chột dạ.

"Ưmh, chuyện này miễn cưỡng cũng có thể xem như là đúng, bởi vì vài ngày trước đó nàng ta bị nhiễm chút phong hàn, ta liền mua một vài viên thuốc của Xích Cước đại tiên, giá tiền rất rẻ, nên mua nhiều chút, làm sao ta biết viên thuốc kia uống nhiều sẽ điên. . . . . ." Vẻ mặt Ly Hoan đau lòng, vẻ mặt như bị táo bón.

Thiên Thiên vô lực té trên bả vai Loan Nguyệt, nàng không còn lời nào để nói!

Môi Loan Nguyệt co rút nhìn hắn: "Ly Hoan, thật sự là ta rất bội phục ngươi, có thể keo kiệt đến mức này." —— ngay cả ca cơ đứng đầu nhà mình nhiễm phong hàn cũng không nỡ mua thuốc cho, nghĩ đến trên đời này, cũng chỉ có Ly Hoan hắn thôi.

"Như vậy, ngươi giả trang thành con gái tiếp cận Công Ngọc Quyết là vì cái gì?" Mặt Loan Nguyệt xem kịch vui nhìn nét mặt của hắn.

Bộ mặt hắn vô tội: " Bộ dáng sắc quỷ kia xấu như vậy, còn muốn dùng Dương Chi Ngọc tới lừa ta một khoản tiền, đương nhiên ta sẽ không để cho hắn được như ý, chỉ cần ta đoạt được Dương Chi Ngọc trước khi hắn đến tìm ta, hắn liền không có lý do gì tìm tới cửa Tần Hoài quán ta."

Sau khi Thiên Thiên nghe xong, bừng tỉnh hiểu ra, —— quả nhiên không hổ là là giáo chủ keo kiệt, đây không phải điều mà mỗi ngày gặm bánh bao là có thể học được, quan trọng nhất là hắn vì tiết kiệm tiền mà vắt hết óc đi tiết kiệm tiền, vì tiết kiệm tiền mà đầu óc hoạt động, thông minh và cực kỳ nguy hiểm..

Khoé miệng Ninh Ngọc khẽ cười nhìn Ly Hoan không nói lời nào, nhưng mà nụ cười này, thấy đùa cợt thế nào, Ly Hoan nhìn thấy bộ dạng này của hắn, nhất thời mở to hai mắt nhìn hắn: "Tiểu Ngọc nhi, ba năm trước đây lúc ta rời khỏi Ninh phủ đã cùng ngươi lập ra giao ước, nếu có một ngày một trong hai người chủ động xuất hiện trước mặt đối phương trước, như vậy người chủ động xuất hiện sẽ phải đồng ý người kia một điều kiện ~ hừ hừ, vì một ngày này, ngươi cũng đã biết ta chuẩn bị bao nhiêu năm trời, tiểu Ngọc nhi, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng ta cũng thắng ngươi một lần!"

Ninh Ngọc khẽ nhíu mày, trong mắt nhanh chóng lướt qua một nụ cười, ngay sau đó bình tĩnh nói: "Ta chỉ tò mò, từ đầu năm đến giờ, vì sao Tần Hoài quán lại nhiều lần âm thầm quấy rối nhiệm vụ của Hoa Mãn Lâu, nếu không phải ngươi xuất hiện trước mặt Thiên Thiên và Loan Nguyệt, ngược lại thật ra ta không nghĩ tới sẽ là ngươi."

—— nghe giọng điệu của hai người, hình như đối với đối phương rất quen thuộc. . . . . . Nhận thức này, chẳng những khiến Thiên Thiên kinh ngạc, ngay cả Loan Nguyệt, cũng hơi run sợ.

"Cho nên ngươi mới phái nhiều lũ chim ngu ngốc dáng dấp xấu như vậy tới thông báo cho họ? Đáng tiếc lũ chim ngu ngốc ấy đã vào trong bụng tiểu sinh ta ~" Ly Hoan đắc chí nhìn Ninh Ngọc.

Ninh Ngọc không chút quan tâm: "Ngươi luyện qua Tứ Ẩn, có thể có công lực như vậy cũng là bình thường."

——Tứ Ẩn!

Những lời này không tránh khỏi chấn động, Thiên Thiên và Loan Nguyệt thật nhanh liếc nhau một cái, đêm đó Ninh Ngọc đã nói "Muốn luyện loại võ công này trước tiên phải tự thiến" những lời này họ vẫn chưa từng quên! Chẳng lẽ Ly Hoan là hoạn quan? ! Khó trách võ công nội lực của Ly Hoan thâm hậu đến vậy, vả lại hôm đó hắn ăn mặc thành bộ dáng cô gái lại có thể thuận buồm xuôi gió như cá gặp nước như vậy, thì ra là cả thể xác và tinh thần của hắn cũng đã sớm là một cô gái!

Nghe thấy lời ấy, trong nháy mắt mặt của Ly Hoan thay đổi, tiếp thu được ánh mắt phức tạp của Thiên Thiên và Loan Nguyệt bên cạnh nhìn mình thì càng thêm cực kỳ ấm ức, hắn dậm chân, cắn răng nói: "Ngươi...ngươi! Ngươi lại nói chuyện xưa của người ta! Hai năm trôi qua rồi, cái người tính tình thối tha này, không thay đổi chút nào!" Trong lúc nói chuyện, hắn chìa ngón trỏ ra, vung về phía Ninh Ngọc.

Vì vậy, ánh mắt của Thiên Thiên và Loan Nguyệt nhìn về phía hắn càng thêm phức tạp.

Ly Hoan sốt ruột, nhìn Loan Nguyệt giải thích: "Thiên Thiên, nàng đừng hiểu lầm, ta chính là nam nhân chân chính, là người đàn ông đội trời đạp đất!"

Loan Nguyệt nhìn tay hắn không tự chủ xếp thành hình hoa lan, hết sức miễn cưỡng gật đầu với hắn một cái tỏ vẻ đồng ý. . . . . .

Thiên Thiên cũng rối rắm, nếu mà Ly Hoan còn là nam nhân, cũng là một nam tử rất khá, bộ dạng xinh đẹp, trừ có chút keo kiệt, các tính cách khác đều rất tốt, đáng tiếc, chỉ sợ dáng vẻ cô gái của hắn sửa không được rồi. . . . . . Ai!

Ninh Ngọc tiếp tục theo thói quen mỉm cười nhìn hắn: "Ngươi không sợ Công Ngọc Quyết biết được chân tướng sẽ trả thù ngươi."

Ly Hoan khinh thường một tiếng: "Chỉ là một công tử trầm mê trong tửu sắc, có thể có bản lãnh gì."

Ninh Ngọc híp híp mắt, trầm mặc, ngược lại chuyển ánh mắt sang bên cạnh Loan Nguyệt.

Loan Nguyệt tiếp thu được ánh mắt Ninh Ngọc, lập tức chuyển đầu sang bên Thiên Thiên, ngẩng đầu lạnh lùng.

"Ngươi không muốn nhìn thấy ta?" Ninh Ngọc hỏi nàng.

"Xem công tử nói nhảm gì đây, ta đây yêu ngài, như thế nào lại không muốn nhìn thấy ngài." Loan Nguyệt nghe vậy, giọng nói mềm mại nói qua loa.

Ninh Ngọc lại sâu sâu liếc nhìn Loan Nguyệt, lại dời ánh mắt, ánh mắt sâu sắc nhìn bên cạnh Loan Nguyệt, lúc này nhìn chằm chằm thân thể Loan Nguyệt là Thiên Thiên. Ánh mắt này quá thâm trầm quá phức tạp, lạnh thấu xương đến nỗi Thiên Thiên ngay cả dũng khí nhìn lại cũng không có, nhưng nàng lại rõ ràng cảm nhận được ánh mắt Ninh Ngọc quét về phía mình, thật giống như khám phá tất cả.

Ly Hoan nhìn thấy không khí giữa bốn người tựa hồ có một chút lúng túng, ho khan một cái nói: "Tiểu Ngọc Nhi, ta thấy Thiên Thiên nhi rất hợp khẩu vị của ta, ta liền thích tính tình cay cú này của nàng. Không bằng, ngươi nhường nàng cho ta, xem như là ngươi chủ động xuất hiện trước mặt của ta phải đồng ý điều kiện của ta, như thế nào?" Dứt lời, hắn chớp mắt vài cái với Ninh Ngọc.

Lời vừa nói ra, vẻ mặt Loan Nguyệt và Ninh Ngọc đều lạnh xuống, đáng tiếc không đợi Loan Nguyệt nói chuyện, Ninh Ngọc đã mở miệng: "Tiền tài và thê tử, ngươi chọn một."

Ly Hoan nghe vậy, nhanh chóng cau mày, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu không có kết quả, cau mày tức giận nói: "Nhất định phải chọn một?"

Ninh Ngọc một bộ dáng "Ngươi cứ nói đi" nhìn hắn.

Ly Hoan mệt mỏi, rũ vai xuống: "Ta chọn tiền. . . . . ."

Ninh Ngọc cười khẽ, khuôn mặt "Ta đã sớm đoán được" .

"Này? ! Không đúng, Tiểu Ngọc Nhi, đây là ngươi thiếu nợ ta, điều này và tiền tài của ta có quan hệ gì!" Ly Hoan rốt cuộc hoàn hồn, trong nháy mắt nổ tung.

Ninh Ngọc buồn cười nhìn hắn: "Thiên Thiên đối với ngươi mà nói còn không sánh bằng vật ngoài thân kia, chớ nói ta không muốn, chỉ sợ ngay cả Thiên Thiên cũng không chịu."

Loan Nguyệt trầm mặt nhìn Ly Hoan âm trầm cười một tiếng, ngay sau đó mặt lạnh xoay người đi, Ninh Ngọc cũng xoay người, Thiên Thiên nhìn bóng lưng xoay người của Loan Nguyệt và Ninh Ngọc, cảm nhận được trong lúc vô tình nàng từ một người trong cuộc trở thành một người khách qua đường, đột nhiên cảm thấy có chút bi thương.

Đứng ở bên cạnh hắn, chẳng lẽ không phải là nàng sao?

Nhưng rất nhanh nàng liền lắc đầu một cái, xua đi cảm giác kỳ quái này trong đầu, thay bằng vẻ mặt thường ngày, từng bước một đi theo sau lưng của bọn họ, cụp đầu xuống, theo bọn họ rời đi.

Ly Hoan ở phía sau giơ chân: "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi cứ đi như vậy? Này, này này, chờ ta một chút ——"

Ngay sau đó, hắn cũng theo đuôi bọn họ đi.

*********

Thời điểm một nhóm bốn người trở về nhà trọ, trời đã hoàn toàn tối, Thiên Thiên vốn định tắm xong rồi trở về phòng ngủ, có ai ngờ rằng, trong lúc đang ăn bữa tối, làm thế nào Ly Hoan cũng không chịu để mọi người đi, mà la hét muốn dùng thân phận chủ nhà của mình, dẫn theo mọi người đi thăm phong cách ban đêm của Tần Hoài quán.

Ninh Ngọc ngồi ở bên trái của hắn, nhìn hắn kích động diễn thuyết, mới nói: " Thật ra tính tình của ngươi cũng như trước đây."

Ly Hoan hất mặt lên, che miệng ha ha cười duyên: " Tính tình ta đây so với bộ dáng lạnh lẽo như tảng đá của ngươi thú vị hơn nhiều." Dứt lời, còn rất thâm ý nhìn Loan Nguyệt ngồi ở phía bên phải của mình.

Loan Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn, Thiên Thiên tự lo vùi đầu dùng bữa, hôm nay đói bụng một ngày, cũng phải thừa dịp bây giờ bù lại.

Cuối cùng bốn người do Ly Hoan kiên trì, vẫn là trở lại Tần Hoài quán.

Thiên Thiên giận dữ đi sau lưng Ly Hoan, nghĩ đến mới vừa rồi không để cho mình, Loan Nguyệt và Ninh Ngọc trực tiếp ở lại Tần Hoài quán, chẳng lẽ đau lòng tiền bữa cơm này?

Vốn cho rằng tiền bữa cơm này, bọn họ không thể không tốn nửa canh giờ đi bộ. . . . . . Chậc! Hay cho một tiểu sinh phóng khoáng vắt cổ chày ra nước ( ý nghĩa keo kiệt )!

Ly Hoan đi ở đằng trước, hình như cảm thấy Thiên Thiên đang nhìn mình chăm chú, còn quay đầu cười cười với nàng, nhíu mày nói: "Tiểu sinh ta nhất thụ lê hoa áp hải đường quay đầu nhìn lại đẹp trăm vẻ, nhưng cô cũng không cần dễ dàng yêu ta như vậy, tiểu sinh ta chính là sẽ rất phiền não. . . . . ."

Miệng Thiên Thiên co quắp, dời mắt đi.

Ban đêm Tần Hoài quán quả nhiên có một vẻ phong tình đặc biệt, phóng tầm mắt nhìn, khắp tòa nhà đều bị bao trùm bởi các đèn lồng đỏ thẩm, bao phủ một tầng ánh nến mềm mại ở bên trong, cảm giác mông lung lan ra khắp nơi, hết sức đẹp mắt. Giọng nói êm ái từng đợt kéo tới bên tai, tiếng đàn sáo không ngừng vang lên, giống như tiên cảnh nhân gian.

Không thể không nói, sức hấp dẫn của Tần Hoài quán quả thật có một không hai, thu hút mọi người đến đây.

Mùi thơm trên người Ninh Ngọc theo gió đêm chậm rãi chui vào chóp mũi Thiên Thiên, nàng theo bản năng nhìn về phía hắn, lại phát hiện hắn đang nhìn Tần Hoài quán trước mắt có chút suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt có chút nặng nề.

Ly Hoan vuốt ve bản thân bị gió đêm thổi trúng có chút xốc xếch, hứng thú nói: "Vào đi thôi."

Đoàn người chậm rãi vào Tần Hoài quán, dưới sự hướng dẫn của Ly Hoan đi vào bên trong một cái đình nhỏ cạnh hồ nước phía sau hậu viện, ngồi xuống vây quanh bàn đá, nhìn Ly Hoan chờ hắn mở miệng.

Ly Hoan cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, dạt dào nói: "Đêm dài đằng đẵng, giấc ngủ vô tâm, không bằng tổ chức trò chơi, được không?"

Miệng Thiên Thiên co quắp: "Trò chơi?"

"Thi xem ai thế vai người khác tốt hơn, người thua đưa cho người thắng mười lượng bạc, như thế nào?" ánh mắt của Ly Hoan lấp lánh.

". . . . . ." Hiện trường một mảnh yên tĩnh.

Thiên Thiên Loan Nguyệt và Ninh Ngọc đều trầm mặc nhìn hắn, cho đến hồi lâu, mới cùng nhau nói: ". . . . . . Ta nhận thua."

". . . . . . Vậy thì thi xem giọng ai cao hơn, như thế nào?" ánh mắt của Ly Hoan tiếp tục lấp lánh.

". . . . . ." Tiếp tục yên tĩnh.

"Thật mất hứng! Sao cái gì cũng không chơi!" tiếng Ly Hoan oán trách.

". . . . . ." Trong yên tĩnh. . .

"Sao không thi xem ai nhân yêu hơn, không phải tốt hơn sao!" Đột nhiên, ở phía sau, vang lên một giọng nói có chút quen thuộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK