“Cha, mẹ, con xin lỗi, con xin lỗi, tha thứ cho con vì đã lâu như vậy mới đến thăm hai người, không phải con không nhớ cha mẹ, mà là con không có mặt mũi nào tới gặp cha mẹ, không có nhà, không có công ty, cái gì cũng không có, con thật sự không biết nên lấy cái gì tới gặp hai người.”
“Cha, con càng xin lỗi cha, cha đã nhọc lòng vì con mà thu xếp ổn thỏa tất cả mọi chuyện, an bài cho con một người đàn ông vĩ đại như vậy. Nhưng chính con lại không biết quý trọng, còn chính tay hủy đi tất cả, để cuối cùng phải rơi vào kết cục hai bàn tay trắng như thế này, con thật sự không còn mặt mũi ở lại Đài Loan, mà phải đi xa đến nước Mỹ, cha nói xem, con phải lấy cái gì để đến gặp cha đây?”
“Nhưng mà con biết, dù cho con có phạm phải lỗi lầm gì? Đã làm sai chuyện gì? Cha mẹ đều sẽ tha thứ cho con, bao dung con, chỉ là con không có cách nào làm cho anh ấy tha thứ con, cha, con rất hối hận, thật sự rất hối hận, nếu ông trời cho con thêm một cơ hội nữa, con nhất định sẽ giữ chặt anh ấy, sẽ yêu anh ấy thật nhiều, nhưng con biết ông trời sẽ không cho con cơ hội như vậy nữa.”
Cô tựa đầu vào phía trước mộ bia, một mặt khóc đến thương tâm muốn chết, mặt khác kể cho cha mẹ nghe những tâm sự trong những năm gần đây mà cô chưa từng tiết lộ với bất kỳ ai.
Thím vệ sinh mộ đứng cách đó không xa, không ngừng nghi hoặc đánh giá cô.
Âu Dương Điệp cũng chú ý tới bà, không hiểu tại sao bà cứ nhìn mình chăm chú? Lau đi nước mắt, sau đó cung kính quỳ trước mộ bia dập đầu ba cái, rồi mới đứng dậy muốn rời đi.
“Tiểu thư, cô là gì của bọn họ?” Bà thím nhịn không được hiếu kỳ, nhẹ nhàng bước đến hỏi.
“Con gái.” Tuy rằng không biết tại sao bà lại hỏi như vậy, nhưng Âu Dương Điệp vẫn trả lời.
“Con gái? Tại sao tôi chưa từng gặp qua cô?” Bà thím kỳ quái hỏi, sau đó thì thào tự nói:
“Có điều là anh trai của cô thật sự là một đứa con có hiếu, tôi tảo mộ nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua người nào hiếu thuận như cậu ấy.”
“Hiếu thuận? Tại sao lại nói như vậy?” Âu Dương Điệp sửng sốt.
“Tiểu thư, cô không biết đó thôi, anh trai của cô mỗi tháng đều tới đây thăm nom cha mẹ của mình, lâu ngày tôi liền nhận ra cậu ấy.” Bà thím trả lời.
“Thật không? Mỗi tháng anh ấy đều tới sao?” Trong lòng Âu Dương Điệp có trăm vị lẫn lộn với nhau, thật sự không biết đó là mùi vị gì.
“Ừ, tuy rằng không xác định được ngày nào, nhưng mỗi tháng đều có đến, có một lần, một tháng cậu ấy không có tới, cuối cùng vào một ngày mưa to, tôi nghĩ cậu ấy nhất định sẽ không đến đây, nhưng cậu ấy lại đội mưa đến, nếu cha mẹ cô còn sống thì nhất định sẽ rất vui mừng vì có được một đứa con hiếu thảo như vậy.”Khuôn mặt bà thím đầy vẻ hâm mộ.
“Cám ơn thím, tạm biệt.” Âu Dương Điệp cũng nhịn không được, xoay người chạy ra ngoài. Tại sao? Tại sao anh phải làm như vậy?
“Ầm ầm….” Bầu trời đang trong xanh chợt vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc, trong nháy mắt mây đen liền kéo lại dày đặc, chỉ một lát sau mưa to tầm tã liền trút xuống.
Âu Dương Điệp đi ở trong mưa, tùy ý để mưa rơi ướt nhẹp người mình, trên mặt đã không còn phân biệt được nước mắt hay là nước mưa.
Mưa to rơi trên mặt kính của xe, dường như nhìn không rõ con đường phía trước, ma xui quỷ khiến Tư Đồ Thác dừng lại, anh biết khu nghĩa trang này cách nội thành rất xa, mà những người tới nơi này đều có xe hơi riêng, cho nên rất ít khi có xe taxi xuất hiện ở đây, lại càng không có xe bus.
Mưa lớn như vậy, cô ấy làm cách nào để rời đi? Tay cầm chặt bánh lái, chân giẫm lên chân ga, anh thật sự muốn cứ nghênh ngang mà đi như vậy, không cần quan tâm đến cô, chỉ là từ đầu đến cuối chân vẫn không nhấn xuống, đột nhiên quay đầu xe lại, anh nói với chính mình, anh là vì muốn báo đáp ân tình của chú Âu Dương, dù sao cô cũng là con gái của chú ấy.