“Thừa An, tôi thật sự lấy làm không hiểu, tại sao cậu lại thích đến quán bar tìm phụ nữ đến vậy? Cậu không thấy mệt hay sao? Huống chi phụ nữ trong quán bar mỗi ngày đều cười nói với không biết bao nhiêu loại đàn ông, cậu không thấy họ rất giả dối sao? Sao cậu không đi tìm một cô gái tốt mà quen?” Tư Đồ Thác khó hiểu hỏi anh.
“Hắc hắc, chuyện này cậu không hiểu đâu.” Vi Thừa An cười gian xảo: “ Thác, cậu rất giỏi trong việc kinh doanh nhưng đối với phụ nữ thì quả thật hiểu biết của cậu còn quá ít. Sở dĩ tôi thích những phụ nữ trong quán bar là vì muốn sau này sẽ không phải gặp phiền toái mà thôi, bọn họ cầm tiền rồi quay đi, không hề liên quan gì đến nhau. Nếu tìm một cô gái tốt sẽ rất phiền toái, vừa phải chăm sóc cô ấy, vừa lo lắng cô ấy sẽ mang thai, càng lo sợ hơn là sau này cô ấy sẽ liên tục quấy rầy, như vậy thì thật là đau đầu. Nhưng chủ yếu là mỗi ngày thay đổi một người, bất kể là dáng người, khuôn mặt, hay là kỹ thuật giường chiếu, đều mang đến cảm giác mới mẻ.”
“Một đống lí do, vậy cậu sẽ không cảm thấy bọn họ rất dơ bẩn hay sao?” Tuy nghe hắn nói có điểm hợp lí nhưng Tư Đồ Thác vẫn không dám gật bừa.
“ Thời buổi này làm gì còn cô gái nào sạch sẽ, chỉ cần sử dụng bao cao su để tránh bệnh AIDS là được rồi.” Vi Thừa An cười ha ha, vẻ mặt thần bí nhìn hắn hỏi: “ Thác, nói thật đi, có phải cậu muốn tìm một người phụ nữ không?”
“Không phải, tôi không giống như cậu, phụ nữ nào tìm đến cũng không cự tuyệt.”Tư Đồ Thác liếc anh một cái, anh tìm phụ nữ chẳng qua cũng chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lí khi cần thôi.
“Chúng ta vào thôi, hôm nay có hai cô gái mới tới, nói không chừng có thể hợp khẩu vị của cậu đó.” Vi Thừa An khoác vai hắn bước vào quán bar.
“Vi đại nhân, cậu đã đến rồi sao? Tôi đã chuẩn bị sẵn chỗ cho cậu, phòng số 3, các cậu vào trước, tôi lập tức dẫn người đến.” Chị Liễu vừa thấy bọn họ tiến vào liền nhiệt tình tiếp đón.
“Thật vất vả cho chị, chị Liễu.” Vi Thừa An hôn nhẹ lên má của cô một cái.
“Cậu lúc nào cũng biết cách làm hài lòng phụ nữ.” Chị Liễu cười tươi như hoa.
“Chị biết được là tốt rồi, nhanh lên, Thác, chúng ta đi vào trước.” Vi Thừa An nói.
Ngay sau đó chị Liễu liền mang theo Mã Tiều Dung cùng một cô gái trẻ nữa tiến đến phòng của bọn họ, gật gật đầu nói với người bên trong : “Vi đại nhân, các cậu hãy từ từ thưởng thức, tôi không làm phiền các cậu nữa.” Nói xong chi ta lui ra ngoài.
Mã Tiểu Dung vừa ngẩng đầu lên thì nhất thời sửng sốt, là anh ta, rõ ràng là anh ta, đây chính là khuôn mặt trên cuốn tạp chí mà bấy lâu nay Tiểu Điệp đã nhìn ngắm vô số lần, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ tức giận, chết tiệt, anh ta vứt bỏ Tiểu Điệp, cho tiền xong còn muốn đòi lại. Nếu không, mình cũng không phải đến nơi này.
“Người đẹp, lại đây.”Vi Thừa An vươn tay, hớn hở chào đón, một cô gái mỉm cười đến ngồi bên cạnh anh.
Mã Tiểu Dung đương nhiên vào ngồi vào chỗ kế bên Tư Đồ Thác, cầm lấy ly rượu, mỉm cười nhìn anh, nói: “Tiên sinh, tôi mời anh một ly.” Nhưng trong lòng cô lại hận anh đến nghiến răng nghiến lợi.
Tư Đồ Thác cầm ly rượu, anh không thể cự tuyệt ly rượu cô mời, uống hết ly rượu rồi nói: “ Cô cứ tự nhiên.”
“ Thác, không cần phải như vậy, hòa nhã là được rồi, ok? Cho dù có bị tôi lôi kéo thì cậu cũng đã đến rồi, cậu cũng nên giữ cho tôi chút thể diện, không cần phải mặt mày ủ rũ, bọn họ đều bị cậu dọa chạy hết rồi kìa.” Vi Thừa An vừa nói vừa nháy mắt với Mã Tiểu Dung một cái, một tay ôm lấy thắt lưng cô gái ngồi bên cạnh.
Nghe Vi Thừa An nói đúng ý mình, khóe môi Mã Tiểu Dung nhếch lên một nụ cười lạnh, đôi mắt mang đầy hận ý, cố ý mang thân thể mình dán sát vào người anh, mê hoặc nói: “Tiên sinh, anh không thích em sao.”