Mục lục
Yêu Thêm Lần Nữa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Mau cút ra.” Lý Mai sợ hãi lui về phía sau đến góc tường, cho đến khi không còn đường thoát.
Chó săn nhe đầu lưỡi đi từ từ lại.
“Không… đừng …” Lý Mai hoảng sợ ôm chặt thân thể của mình, lập tức túm lấy quần áo Thạch Lỗi: “Van xin anh đừng đối với tôi như vậy.”
“Muộn rồi, đêm qua chính cô đã muốn vậy, cũng đừng trách tôi.” Thạch Lỗi đẩy cô ra, ánh mắt hắn lộ ra tia máu, hưng phấn ra lệnh cho con chó: “Kelly lên!”
Con chó săn nghe thấy hắn nói, lập tức lao tới.
“Không được.” Lý Mai hét to một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
“Đứng lên, đồ vô dụng…” Thạch Lỗi dùng chân đá cô, mặc dù cô hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn không nghĩ sẽ buông tha cho cô, thuận tay cầm lấy di động bấm gọi đi.
Mơ mơ màng màng, Lý Mai cảm giác được thân thể đau đớn giống như có người không ngừng va chạm, vuốt ve cô, bên tai nhan nhản tiếng rên rỉ cùng lời nói dâm đãng của cả đàn ông lẫn đàn bà …
“A… thật tuyệt vời, nhanh lên… nhanh lên…” Người đàn bà dùng tiếng Anh, vừa thở gấp vừa nói.
“Mông của em thật trắng, thật to, phải gọi là…” Là tiếng của Thạch Lỗi.
Còn có rất nhiều giọng nói của nam lẫn nữ truyền đến.

Cô cố sức mở to đôi mắt, lập tức nhìn thấy một người da đen to lớn đang ở trên người của cô, dùng tiếng Anh nói: “Đàn bà phương Đông đúng là nhỏ nhắn xinh đẹp, hương vị dưới than cũng khác người.”
“Cút!” Lý Mai nổi giận gầm lên một tiếng dùng hết toàn lực đẩy hắn ra.
Người da đen kia sửng sốt, sau đó cười dâm đãng: “Khí lực cũng không tệ lắm, muốn phản kháng phải không? Tôi thích.” Nói xong liền áp tới.
Lý Mai muốn chống trả nhưng phát hiện ra bản thân chỉ như châu chấu đá xe, nằm dưới thân hắn chỉ có thể chịu đựng sự sỉ nhục, trong lòng thầm nguyền rủa…
Nhưng cô càng mắng thì tên đàn ông kia càng hưng phấn, cô chết lặng nằm ở dưới thân hắn, không biết trên người thay đổi đến bao nhiêu gã đàn ông, đến cuối cùng cô lại bị tra tấn đến hôn mê bất tỉnh.
Đến khi cô tỉnh lại, trong phòng đã khôi phục lại yên tĩnh nhưng trên giường, trên ghế sô pha, trên mặt đất lại là một mảnh hỗn độn khắp nơi đều vứt đầy bao cao su và khăn giấy, Thạch Lỗi toàn thân trần trụi nằm ở trên giường ngủ say như lợn chết.
Cô chịu đựng toàn thân đau nhức, đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề cầm lấy cái đèn bàn, hung hăng muốn ném vào đầu hắn, nhưng rốt cuộc cô vẫn nhịn, buông đèn bàn xuống.

Cô phải rời khỏi, cho dù là hai bàn tay trắng, cho dù lấy không được tiền, nhưng mà tính mạng quan trọng hơn so với tiền, cô không thể cùng tên ác ma này tiếp tục ở một chỗ.
Nhẹ nhàng cầm lấy quần áo của hắn, thuận tiện lục lọi ví tiền của hắn lấy thẻ tín dụng và hộ chiếu của mình, thậm chí không kịp thu dọn quần áo liền vội vàng chạy ra ngoài.
Ra khỏi phòng, chuyện đầu tiên cần làm chính là gọi điện thoại đặt vé máy bay, bất kể là đi đâu, cô trước tiên phải rời khỏi nơi này trở về Đài Loan.
Tại máy rút tiền, bất luận cô thử mật mã nào cũng báo không đúng.

Cười lạnh ném thẻ vào thùng rác, cô thật không ngờ bản thân còn ngu xuẩn như vậy, hóa ra hắn đã sớm đề phòng mình, thay đổi lại mật mã.
Cứ như vậy cô không có đồng nào về tới Đài Loan, mất một khoảng thời gian dài mới chữa khỏi vết thương lòng, muốn quên hắn đi.

Ai biết bây giờ hắn lại như ác ma xuất hiện, cô phải làm sao bây giờ, chỉ có mau nghĩ cách đẩy hắn ra nước ngoài cô mới được giải thoát.
“Thác!” Âu Dương Điệp đẩy cửa vào, nhìn anh chớp chớp đôi mắt: “Em không quấy rầy anh chứ?”
“Đã quấy rầy rồi, vào đi.” Tư Đồ Thác hiểu ý liền cười trêu lại cô.

“Vậy từ nay về sau em không tới nữa.” Âu Dương Điệp đi qua rồi ngồi trên đùi anh, quệt cái miệng nhỏ nhắn, làm nũng.

Thì ra làm phụ nữ cảm giác tốt như vậy.
“Vậy anh đây đi tìm em.

Sao em lại tới đây giờ này?” Tư Đồ Thác cưng chìu ôm eo của cô, hai người thật sự rất hạnh phúc, cho nên bọn họ tận tình hưởng thụ hạnh phúc này.
“Thác… thật là, anh nhìn xem mấy giờ rồi? Không thấy đói bụng sao?” Âu Dương Điệp có chút thầm oán anh, mải làm việc liền quên cả thời gian.
“Đã 12h rồi ư?” Tư Đồ Thác nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc, ôm cô đứng dậy: “Quả thật là đói bụng rồi.

Đi thôi, em muốn ăn cái gì?”
“Ăn cải chua cay.” Âu Dương Điệp lập tức nói, cô chỉ thèm ăn cái này.
“Còn muốn ăn? Món này em ăn mấy ngày rồi, đổi món khác đi, món ấy không có dinh dưỡng.” Tư Đồ Thác nói luôn, không thể ăn nổi món đó nữa.
“Làm ơn đi, cũng không phải em muốn ăn, là bảo bối đang muốn ăn nha.


Vả lại con bây giờ chỉ nhỏ như hạt đậu phộng (lạc), làm sao cần nhiều dinh dưỡng như vậy? Phải là ba tháng sau mới bắt đầu cần bổ sung dinh dưỡng, anh hiểu chưa? Cho dù lúc này anh cho em ăn cái gì, em không muốn ăn thì cũng vô phương nuốt xuống, đây là phản ứng thời kỳ đầu của thai kỳ nha.” Âu Dương Điệp nói
“Thật không?” Tư Đồ Thác nhăn mặt nhíu mày, xem ra anh cần phải tìm hiểu một chút kiến thức sinh sản.
“Đi thôi, em đói bụng rồi.” Âu Dương Điệp kéo cánh tay anh, đàn ông vĩnh viễn đều không thể hiểu được, bởi vì bọn họ vĩnh viễn sẽ không biết cảm giác mang thai là như thế nào.
Ăn xong cơm trưa, đi ra khỏi khách sạn, lát sau cảm giác buồn nôn xông lên cổ họng, cô nhịn không được ngồi xổm xuống bên đường nôn ra.
“Tiểu Điệp, thế nào rồi?” Tư Đồ Thác lập tức khẩn trương lấy tay vỗ lưng cô.
“Không có việc gì, là phản ứng bình thường thôi mà.” Vừa rồi ăn cái gì cũng đều nôn hết ra ngoài, cô lúc này mới đứng lên, cảm thấy cả người mệt mỏi vô lực.
“Muốn đến bác sĩ không? Sắc mặt của em rất khó coi.” Tư Đồ Thác lo lắng hỏi cô.
“Không cần, em trở về nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Âu Dương Điệp lắc đầu, phụ nữ mang thai đều là như vậy.
“Anh đưa em về nhà nghỉ ngơi.” Tư Đồ Thác liền đỡ cô lên xe.
Lần này cô không có phản đối bởi vì cô thật sự mệt mỏi, chỉ muốn ngủ mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK