Vi Thừa An đang xem tài liệu, di động liền vang lên, thấy số điện thoại của văn phòng luật sư, lập tức nhấn nút nghe: “Mọi chuyện thế nào? Xử lý thỏa đáng hết rồi chứ?”
“Vi tổng, bây giờ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, Lý Mai mang thai, pháp luật không thể cưỡng chế cô ta ngồi tù.
” Luật sư nói.
“Cái gì? Cô ta mang thai.
” Vi Thừa An sửng sốt, sao chuyện này lại trùng hợp như vậy?
“Vốn dĩ tôi đã yêu cầu sở cảnh sát không cho nộp tiền bảo lãnh, nhưng hiện giờ cô ta đang mang thai, thật là làm cho người ta không thể tưởng tượng được.
” Luật sư cũng thật khó khăn mở miệng.
“Tôi biết rồi, vậy ông suy nghĩa xem còn biện pháp nào khác không?” Vi Thừa An nói, anh và Thác cần phải bàn bạc một chút.
“Tôi hiểu, tôi sẽ cố gắng hết sức.
” Luật sư nói.
Trong văn phòng, ánh mắt Tư Đồ Thác hung hăng nhìn chằm chằm Âu Dương Điệp đang ngồi trên đùi mình.
“Thác, anh làm gì thế? Nhìn chằm chằm làm sao em ăn? Anh không ăn, em đi ăn à.
” Cô bị anh nhìn chòng chọc như thế thì có chút sợ hãi, đàn ông sao lại nhỏ mọn như vậy? Đã qua một đêm rồi, anh vẫn còn chưa hết tức giận, gỡ tay anh ra, muốn tự mình đi.
Tư Đồ Thác lại càng ôm chặt cô vào lòng mình.
“Em muốn được cầu hôn, tại sao không trực tiếp nói với anh, ngược lại còn cùng Jack diễn kịch cho anh xem.
”
“Anh biết?” Âu Dương Điệp nhìn anh, hỏi xong liền hối hận, tự mình không phải không đánh mà khai sao?
“Em nghĩ rằng anh là thằng ngốc hay sao mà chuyện này cũng nhìn không ra.
” Tư Đồ Thác liếc nhìn cô một cái, cô cũng thật là quá coi thường mình nha.
“Anh không phải kẻ ngốc, có điều, anh đã thông minh như vậy tại sao lại không biết em nghĩ cái gì? Chẳng qua là muốn một lời cầu hôn, vậy mà anh nghĩ mãi không ra, hay là anh căn bản không có nghĩ tới, hoặc có thể nói, anh không cần em.
” Âu Dương Điệp bất mãn nói thầm.
“Em cảm thấy anh không cần em sao? Anh thật sự rất quan tâm em, lại nói, trong lòng anh, em chính là vợ anh, cho nên anh mới không nghĩ đến chuyện đó.
” Tư Đồ Thác giải thích, anh làm sao biết phụ nữ quan tâm tới những điều hư vô mờ mịt như vậy, vả lại bọn họ đã từng kết hôn một lần rồi.
“Thiệt là… Là vợ thì không cần cầu hôn à, bây giờ anh đã biết, anh chuẩn bị cái gì để cầu hôn em đây.
” Âu Dương Điệp đột nhiên chuyển đề tài hỏi, trong long mang theo chờ đợi.
“Không cầu, ai bảo em liên hiệp với Jack diễn trò cho anh xem.
” Thái độ Tư Đồ Thác kiên quyết.
“Không cầu thì không cầu, em còn không muốn lấy chồng đâu, em sẽ mang theo cục cưng họ Âu Dương gả cho Jack.
” Âu Dương Điệp thở phì phì, trừng mắt liếc anh.
“Em đừng quá ngây thơ, em thật sự nghĩ đàn ông sẽ cam tâm tình nguyện nuôi con của người khác sao?” Tư Đồ Thác liếc cô một cái.
“Em sẽ phá bỏ đứa bé.
” Âu Dương Điệp không hề nghĩ ngợi liền nhanh nhảu nói, lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận.
Sắc mặt Tư Đồ Thác lập tức thay đổi, ánh mắt tóe lên lửa giận, tay đang đặt ở trên lưng cô bỗng siết chặt thêm, gằn từng chữ: “Lặp lại lần nữa.
”
Âu Dương Điệp nhận ra tức giận trong mắt anh, biết mình trong lúc vô ý đã chạm vào nỗi đau của anh, anh nhất định đang nghĩ đến đứa con đầu lòng, lập tức ôm lấy anh làm nũng: “Được rồi, là em nói bậy, đứa con này là tất cả của chúng ta, em sao lại bỏ con, không cần con chứ?”
Thấy cô xuống nước, lúc này sắc mặt Tư Đồ Thác mới chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, biết cô chỉ là khẩu xà tâm phật nên tức giận trong mắt cũng đã biến mất, kéo tay cô đứng dậy: “Đi thôi, đi ăn cơm, em muốn ăn cái gì?”
“Cái gì cũng được.
” Âu Dương Điệp âm thầm le lưỡi, sau này mình phải chú ý một chút.
Đi ra thang máy vừa lúc gặp phải Vi Thừa An.
“Thác, Tiểu Điệp, hai người ra ngoài sao?”
“Đi ăn cơm trưa, Thừa An, cậu đã dùng cơm chưa? Cùng đi chứ?” Tư Đồ Thác hỏi.
“Được rồi, đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với cậu.
” Vi Thừa An gật đầu trả lời.
“Có chuyện gì?” Tư Đồ Thác vừa đi bên cạnh vừa nhìn anh, hỏi.
“Xem ra chúng ta không có cách nào trừng phạt Lý Mai đâu, bởi vì cô ta đang mang thai.
” Lúc này Vi Thừa An mới nói.
“Cô ta mang thai?” Tư Đồ Thác và Âu Dương Điệp đều ngây ngẩn cả người.
“Phải, vừa rồi luật sư gọi điện nói cho tôi biết, tôi nghĩ nhất định là sự thật, chỉ có thể nói vận khí của cô ta quá tốt.
”
“Cô ta có bạn trai ư? Sao đột nhiên lại mang thai?” Âu Dương Điệp có vẻ không tin.
“Vấn đề không phải là làm thế nào mang thai, mà quan trọng là cô ta đang mang thai thì không thể áp dụng hình phạt ngồi tù để trừng phạt cô ta.
” Giọng điệu Tư Đồ Thác mang theo tiếc hận.
“Thật ra cũng không phải là không có biện pháp, chỉ cần nâng cao tiền bảo lãnh, nếu cô ta không nộp được thì cũng phải ngồi tù.
” Vi Thừa An nói.
“Đó là biện pháp không tệ, vậy cậu bảo luật sư nghĩ cách đi.
” Tư Đồ Thác gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Âu Dương Điệp lại không nói gì, sắc mặt hơi nặng nề.
“Sao vậy? Em không đồng ý?” Tư Đồ Thác nhìn cô, hỏi.
Lúc này cô mới nhìn anh, nói một cách chân thật: “Thác, bỏ đi, nếu cô ta có thể mang thai vào thời điểm này đã nói lên ông trời cũng muốn cho cô ta một cơ hội, huống chi cô ta đang mang thai, chúng ta cũng có con, không nên truy cứu nữa, coi như vì con mà làm việc thiện tích đức, được không?”
“Cô ta làm tổn thương em rất nhiều, em cam tâm buông tha cho cô ta như vậy sao?” Tư Đồ Thác hỏi cô, nếu cô không so đo thì anh cũng không thành vấn đề.
“Không cam tâm, nhưng em tin, thiện ác đến cuối cùng đều sẽ có báo ứng, cô ta đáng phải nhận báo ứng, em chỉ là không đành lòng con của cô ta.
” Âu Dương Điệp nói, bởi vì cô cũng là một người mẹ.
“Được rồi, nghe theo lời em, lần này bỏ qua cho cô ta.
” Tư Đồ Thác ôm eo cô, cô hiền lành tốt bụng như vậy, mình thật vô cùng hạnh phúc.
Vi Thừa An thở dài: “Hy vọng cô ta có thể hiểu được một chút tâm ý của em mà sửa sai.
”
“Cô ta đúng là sẽ không sửa sai, nhưng cũng không đủ khả năng để gây ra sóng to gió lờn gì đâu, em bây giờ không phải là có các anh bảo vệ sao?” Âu Dương Điệp nói cười, cô đương nhiên hy vọng Lý Mai có thể quý trọng cơ hội này, đột nhiên nghĩ tới Tiểu Dung liền thay đổi chủ đề: “Đúng rồi, đêm qua nhờ anh chăm sóc Tiểu Dung mà vẫn còn chưa cám ơn anh.
”
“Không cần.
” Vi Thừa An thản nhiên trả lời, trong lòng lại nghĩ không biết bây giờ cô thế nào?
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.
” Tư Đồ Thác nói, nhìn thấy được vẻ suy tư trong mắt anh.
.
Danh Sách Chương: