“Mã Tiểu Dung, sao em lại đi cùng Thừa An? Tiểu Điệp đâu?” Tư Đồ Thác nhìn thấy bọn họ đi vào văn phòng, kỳ quái nhìn ra phía sau hỏi.
“Tiểu Điệp… Tiểu Điệp…” Mã Tiểu Dung lắp bắp nói, trong mắt đã toàn là lệ.
Tư Đồ Thác nhìn bộ dạng đã muốn khóc của cô, nhíu mày.
Cô ấy đã xảy ra chuyện gì sao? Lập tức quát: “Tiểu Điệp làm sao? Mau nói.”
Mã Tiểu Dung bị dọa, cả người trở nên run rẩy.
“Thác, cậu trước hết không nên kích động, từ từ nghe tôi nói.” Vi Thừa An ở bên cạnh mới mở miệng.
“Có chuyện gì nói mau, Tiểu Điệp làm sao?” Theo sắc mặt của bọn họ Tư Đồ Thác mơ hồ đoán ra, tâm tình bất an, càng thêm lo lắng.
“Tiểu Điệp nói tới tìm em, nhưng mà em đợi hai giờ rồi còn chưa thấy tới, em gọi di động đều là tắt máy, cho nên mới chạy tới đây tìm.” Mã Tiểu Dung kể lại một hơi.
“Cái gì?” Sắc mặt Tư Đồ Thác lập tức biến thành âm trầm, lời của cô là có ý gì? Không thấy Tiểu Điệp đâu nữa sao?
“Còn nữa, tôi đã gọi điện thoại hỏi, trong vòng hai giờ đổ lại, cả Đài Bắc đều không có xảy ra một tai nạn giao thông nào hết.” Vi Thừa An cũng vội vàng nói.
Tư Đồ Thác không nói thêm gì, liền bấm điện thoại về nhà.
“Xin chào, xin hỏi muốn tìm ai.” Là tiếng dì giúp việc.
“Dì, Tiểu Điệp có ở nhà không?” Tư Đồ Thác hỏi.
“Tiên sinh, cô ấy không có ở nhà.” Dì giúp việc đáp.
“Không có chuyện gì.” Tư Đồ Thác lập tức đặt điện thoại xuống, cảm thấy bất an, cô không ở nhà thì có thể đi đâu?
“Thác, chúng ta đừng nóng vội, cẩn thận nghĩ lại xem cô ấy có thể xảy ra tình huống như thế nào? Tại sao phải tắt máy?” Vi Thừa An nói.
“Không, Tiểu Điệp nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, cô ấy không có chuyện gì thì bằng giá nào cũng sẽ gọi điện thoại báo cho tôi biết.” Mã Tiểu Dung khẳng định.
“Đi, tới phòng theo dõi của cục cảnh sát gần công ty.” Tư Đồ Thác lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Không thấy Tiểu Điệp đâu, tim anh cũng bắt đầu rối loạn.
Cô có phải đã xảy ra chuyện gì không hay rồi không?
“Đúng vậy, tại sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?” Vi Thừa An vội vàng lôi kéo Mã Tiểu Dung đi cùng anh.
Tại cục cảnh sát, mọi người lập tức hỗ trợ mở lại tất cả những băng ghi hình bốn phía xung quanh công ty Cao Tường ra xem.
Cả đám Tư Đồ Thác chăm chú theo dõi camera, rất nhanh sau đó đã phát hiện ra bóng dáng Âu Dương Điệp từ trong công ty đi ra.
Đến ngã tư đường liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng trước mặt cô.
Một người đàn ông mặc áo đen đi xuống nói với cô gì đó, cô liền lên xe sau đó biến mất.
“Tiểu Điệp cùng đi rồi, người đàn ông đó là ai vậy?” Mã Tiểu Dung kinh hãi hét lên.
Tiểu Điệp chủ động lên xe, nghĩa là người đó cô ấy quen sao?
Tư Đồ Thác xanh mặt, phóng to hình ảnh vừa xuất hiện.
Chiếc xe cũng được phóng to ra.
“Người đó quay lưng về phía chúng ta, không nhìn được rõ mặt, để tôi xem biển số xe có phải của bạn cô ấy không.” Di chuột kích vào biển số xe, nhưng ngoài ý muốn của mọi người, biển số xe đã bị che lại.
“Tiểu Điệp gặp nguy hiểm rồi.
Chết tiệt, là ai đã làm chuyện này?” Tư Đồ Thác nói, trên mặt lo lắng kèm theo phẫn nộ.
“Cần tôi giúp đỡ không?” Cảnh sát lập tức nói.
“Không cần, để xem chuyện gì đang xảy ra đã.” Giờ phút này Tư Đồ Thác đột nhiên tỉnh táo lại.
Hắn tìm Tiểu Điệp là có mục đích gì? Trước tiên không cần chọc giận hắn, an toàn của Tiểu Điệp là quan trọng nhất.
“Ừm, vậy không bằng tôi phái vài cảnh sát mặc thường phục âm thầm theo dõi ở những đường phụ cận tìm kiếm, nếu cần gì cậu ở đây gọi điện cho chúng tôi.” Cảnh sát đề nghị.
“Được, cảm ơn nhiều.” Tư Đồ Thác gật đầu, anh chỉ hi vọng người bắt cóc Tiểu Điệp cần tiền, vậy thì tốt hơn.
“Anh làm sao biết Tiểu Điệp bị bắt cóc?” Mã Tiểu Dung sửng sốt, rõ ràng là Tiểu Điệp tự mình lên xe, không phải gặp người quen sao?
Vi Thừa An nhìn cô giải thích: “Nếu như là người quen bình thường hoặc là bạn bè thì biển số xe không cần che lại như vậy, chỉ có thể là bọn họ biết đường này có camera ghi hình, chỉ sợ là đã sớm có ý đồ riêng cho nên cố ý che biển số xe lại để chúng ta không thể tìm kiếm được.”
“Vậy chẳng phải Tiểu Điệp đang gặp nguy hiểm sao? Làm sao bây giờ?” Mã Tiểu Dung lập tức luống cuống.
“Đừng vội, hiện tại chúng ta cứ chờ xem bọn cướp có mục đích gì? Nếu là đòi tiền thì tốt.” Vi Thừa An nói, nếu là tống tiền thì sẽ dễ dàng xử lý hơn.
“Chúng ta trước tiên trở về công ty đã.” Tư Đồ Thác nói, mặc kệ là mục đích gì, bọn bắt cóc nhất định sẽ tìm anh.
Vừa về tới công ty, Tư Đồ Thác liền dặn dò tiếp tân và thư ký mặc kệ là điện thoại của ai cũng đều phải nối trực tiếp cho anh.
Các cô tuy rằng sửng sốt, nhưng thấy sắc mặt âm trầm của chủ tịch và tổng giám đốc chỉ biết nhất định đã có chuyện xảy ra, không dám hỏi nhiều, chỉ đáp: “Vâng.”
Ngồi ở phòng làm việc, ai cũng không nói chuyện.
Tư Đồ Thác không ngừng hút thuốc, sắc mặt xanh mét vì lo lắng phẫn nộ, con ngươi bắn ra tia sáng giết người.
Mặc kệ người kia là ai anh cũng sẽ không tha thứ.
“Có thể nào là Lý Mai hay không?” Mã Tiểu Dung đột nhiên nói.
Tư Đồ Thác cùng Vi Thừa An đồng thời nhìn cô.
“Lý Mai luôn muốn gây hại đến Tiểu Điệp, lần trước không phải cô ta muốn đẩy Tiểu Điệp ngã hay sao? Vả lại Tiểu Điệp chủ động lên xe, không phải người quen biết Tiểu Điệp sẽ không làm như vậy.
Còn nữa, Tiểu Điệp rời khỏi Đài Loan năm năm mới trở về, chỉ có duy nhất kẻ thù là Lý Mai.” Mã Tiểu Dung giải thích, trong lòng thầm nhận định nhất định là cô ta.
Ánh mắt Tư Đồ Thác lập tức híp lại, liền phân phó: “Thừa An, cậu đi tìm Lý Mai.
Bất kể là không phải chúng ta cũng không thể bỏ qua bất kỳ điểm nghi vấn nào.
Tôi tiếp tục chờ ở đây, nếu cậu có phát hiện gì lập tức gọi điện cho tôi.” Anh sở dĩ không đi là bởi vì anh có cảm giác không nhất định là cô ta.
Anh phải ở chỗ này chờ.
“Được, Thác, tôi đi ngay.” Vi Thừa An gật đầu, xoay người muốn đi.
“Tôi cũng đi.” Mã Tiểu Dung nói, nếu quả thật là Lý Mai, chính mình sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhất định phải đánh cho cô ta nhừ tử..
Danh Sách Chương: