Bây giờ tôi thấy chính mình không ổn. Chẳng muốn kêu than, chẳng muốn phiền ai, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để không thấy sự thương hại của người ta.
Tôi đã từng yêu một người, người mà tôi đặt nhiều tình cảm và hi vọng nhất. Từ quan tâm đến lo lắng, có nhiều lúc buồn chẳng dám kể người nghe bởi sợ người chẳng thèm để ý.
Và ngày người đi cũng là ngày mà tôi mất tất cả. Chẳng dám mở lòng với ai, sợ tổn thương, tổn thương đến tột cùng, một lần nữa.
Để rồi chẳng dám nghĩ là sẽ thương một người nhiều như vậy.
Cứ nghĩ mãi, sau này sẽ không giữ lại những mảnh vỡ trong tim, để vết thương tự lành dù những vết sẹo đau thấu vẫn chằng chịt, tan vỡ.