Có người hỏi tôi cô đơn như vậy mệt không? Tôi mỉm cười " đã chọn rồi thì làm gì mà mệt."
Những ngày đó, bạn có thể yêu thương mình hơn hoặc học cách yêu bản thân một cách trọn vẹn nhất có thể. Bạn có thể đến nơi mình thích. Dù có lúc cũng cảm thấy chạnh lòng lắm, khi bắt gặp một đôi tình nhân đan tay nhau, ôm nhau ấm áp. Nhưng đã chọn cô đơn rồi, để tâm làm gì, cho tay vào túi áo và bước tiếp thôi.
Có nhiều người nói rằng cô đơn lâu ngày sẽ khiến con tim mình chai sạn, chẳng còn muốn mở lòng thêm lần nào nữa. Điều đó không hoàn toàn đúng. Bởi cô đơn lâu ngày, cũng có lúc người ta thèm cái cảm giác yêu một người và thậm chí rất dễ bị rung động vì một lời nói hay những cử chỉ quan tâm của người khác.
Rồi họ đắn đo, lựa chọn có nên yêu nữa không, có nên đặt tình cảm của mình cho một ai đó lần nữa?
Ngày đó, tôi đã yêu một người hết lòng và dành những thứ tốt nhất cho người ta. Đến lúc rời xa nhau, thứ tôi nhận được chỉ là người giọt nước mắt đau khổ và bất lực.
Giờ đây, tôi yêu lí trí hơn. Cho đi ba phần và giữ riêng cho mình bảy phần còn lại. Để đó, phòng khi người ta đi, vẫn còn chút gì đó giữ lại cho riêng mình. Nhưng cuối cùng, người ta vẫn nhẫn tâm ra đi, mình chẳng có gì, đau lòng vẫn hoài đau lòng, nuối tiếc vẫn hoài nuối tiếc.