Tôi đã từng đặt niềm tin vào một người, tin rằng họ sẽ bên tôi và mang lại cho tôi hạnh phúc. Vậy mà, người vẫn đi. Và tôi vẫn không phải là lựa chọn cuối cùng của họ.
Hi sinh cho người nhiều đến như vậy, cái tôi nhận lại được chỉ là sự tổn thương. Không phải là một chút, mà là rất nhiều.
Tôi từng nghĩ sẽ không yêu ai thêm nữa. Không đặt tình cảm cho ai quá nhiều nữa. Bởi tôi sợ mình sẽ đau, sợ phải trải qua cảm giác ấy.
Vậy mà khi gặp người, mọi suy nghĩ ấy lại tan biến. Không yêu sao được khi người ta quan tâm, yêu thương mình hết mực, được lắng nghe, chia sẻ những câu chuyện vụn vặt, cỏn con. Và trên hết là họ hiểu mình.
Rồi tự nhiên hôm đó, người ta trẻ con quá. Tự nhiên giận hờn, ghen tuông đến thế. Tôi chẳng còn nhận ra con người ấy. Trẻ con đến mức tin nhắn cũng không thèm trả lời, trong khi miệng lại bảo chẳng giận gì cả.
Rồi từ đó, người và tôi cứ cách xa nhau. Đến lúc bản thân nhận ra đã không còn bóng dáng thân thuộc bên cạnh mình nữa, tôi hiểu ra rằng, chúng tôi chưa đủ để gọi là yêu.
Người đã lấy đi của tôi rất nhiều thứ. Lòng tin và tình cảm, những thứ xa xỉ vô cùng mà cho đến mãi sau này tôi cũng không thể mở lòng một cách thật trọn vẹn.
Thế là ngày người đi, tôi không ổn.