Tạ Vân nhíu mày nhìn ra ngoài cửa số: “Còn tìm được khách sạn sao?”
Dịch Hồi có vẻ hối lỗi nói: “Con đến hơi vội vàng, cho nên không chuẩn bị trước, con không quen thuộc với nơi này, như dì nói hình như ở đây có vẻ như không có khách sạn ạ?”
Tạ Xuân Hồng nghe anh hỏi như vậy biết là sẽ có điều không tốt.
Quả nhiên Tạ Vân rất khách khí giữ anh ở lại: “Nơi này là thị trấn nhỏ, cũng chỉ có hai nhà nghỉ nhỏ, điều kiện thật sự không tốt. Nếu không chê, con cứ ở lại đây.”
Dịch Hồi tự nhiên sẽ không chê, trong mắt lóe lên tia sáng đắc ý, vội vàng cúi đầu che nụ cười đang không ngừng hiện trên môi.
“Như vậy rất phiền toái cho mọi người ạ.”
Tạ Xuân Hồng hoàn toàn không muốn, Dịch Hồi ở lại theo ý Tạ Vân thì hiển nhiên cô phải nhường phòng ngủ của mình cho anh. Dịch Hồi ở lại, Tạ Xuân Hồng lên lớp tự học cũng không được, Tạ Vân thực sự rất hiểu lòng người liền bảo Xuân hồng đưa Dịch Hồi đi dạo xung quanh một chút.
Tạ Vân vừa đi, Xuân Hồng liền lộ ra vẻ mặt hung hăn, dữ tợn nói: “Tới vội vàng à? Đối với nơi này không quen à?”
Dịch Hồi vội vàng cười lấy lòng: “Anh nói thật mà, anh là lần đầu tới thị trấn nhỏ, làm sao có thể quen được?”
Xuân Hồng cười lạnh: “Như thế nào? Anh muốn học hỏi Lưu Hiệp vượt ngàn dặm bắt vợ? Thật sự đáng tiếc, chuyện của em cho tới bây giờ đều do em tự quyết định, sẽ không bị người khác khống chế, anh tính toán sai rồi!”
Sắc mặt Dịch Hồi khẽ có chút xấu hổ, kỳ thật anh vẫn nghĩ mãi không rõ Tạ Xuân Hồng đến cuối cùng vì sao vẫn không tiếp nhận anh, anh không cho là chính mình có điểm nào không tốt, muốn thử xem thái độ, mới quyết tâm tiếp cận người thân cận nhất của cô.
Dịch Hồi rất nhanh thu lại tâm tình của mình, trêu ghẹo: “Em nói như vậy, có phải là không thừa nhận là vợ anh?”
Tạ Xuân Hồng bị nghẹn giọng không nói được, rõ ràng không thèm quan tâm đến anh.
Không khí ngày càng lạnh, Xuân Hồng mặc áo khoác, tay cầm chìa khóa cùng Dịch Hồi ra cửa hàng mua ít vật dụng cá nhận cho anh.
Thị trấn nhỏ nên chỉ có một siêu thị rất nhỏ nhưng cũng bán đầy đủ những vật dụng cần thiết, rất nhanh chóng hai người đã xách túi đồ to đi ra.
Tuyết đã ngừng rơi, ánh sáng trắng của thảm tuyết dưới chân làm cho bầu trời đêm sáng thêm một chút, khiến cho người ta cảm thấy có thể nhìn được những đám mây đang lững lờ trôi trên cao, giống như sương khói lượn lờ, đất trời như thêm vài phần mông lung huyền ảo.
“Đừng về nhà vội, đi theo em một chút đi!”
Tạ Xuân Hồng gật gù, dẫn theo Dịch Hồi đi đến một hướng khác.
Thị trấn nhỏ cổ xưa, lưu giữ lại rất nhiều phong tục cũ, cho nên bầu không khí năm mới ấm áp hơn rất nhiều so với thành phố. Dịch Hồi nhìn hai bên đường, đâu đâu cũng bắt gặp trên những cánh cửa, trên những ngọn cây được treo đèn lồng, chùm ớt …. Đỏ au, nổ bật trong làn tuyết trắng, biểu lộ sự vui mừng đón chào năm mới.
Càng đi nhà cửa càng thưa thớt, không lâu sau đã đến được một cái bục gác tàu hỏa bị bỏ hoang, cỏ dại mọc đầy nhấp nhô chỉa ra trong tuyết trắng.
Tạ Xuân Hồng leo lên bục gác cao cao, thở ra từng làn khói mỏng.
“Từ nơi này có thể thấy toàn bộ thị trấn.”
Dịch Hồi thả túi đồ xuống, cùng cô sóng vai đứng trên bục, quả nhiên cách đó không xa có rất nhiều điểm sáng của ánh đèn.
Tạ Xuân Hồng cười cười, sương mù lãng đãnh giăng không thể thấy rõ khuôn mặt.
“Trước kia em rất thích một mình chạy đến đây, suy nghĩ tất cả những gì không thể nghĩ được vào ban ngày…” Tạ Xuân Hồng giống như đang chìm vào giữa một vùng cảm xúc nào đó, khẽ nhắm mắt, lông mi thật dài vẽ thành hình rẽ quạt trên khuôn mặt.
“Anh biết không? Em từ trước đến giờ chưa từng thấy mặt ba mình, ngay cả một tấm ảnh chụp của ông cũng không có…” Dịch Hồi ngẩn người, sau đó dịu dàng ôm lấy cô, im lặng chờ cô tiếp tục nói.
“Mười mấy năm trước khi nhà ga này vẫn còn hoạt động.” Tạ Xuân Hồng thở dài, “Mẹ em… đã gặp ba tại chính nơi đây. Mẹ em xuất thân từ gia đình truyền thống nho học nổi tiếng, giáo dục con cái rất nghiêm khắc, đúng vào thời điểm bà vừa bước chân vào đại học, chính thức thoát ly khỏi sự trói buộc nghiêm ngặc của gia đình, chuyến tàu đưa bà tới trường đại học nửa đường dừng lại vùng này, bà đã xuống tàu để hít thở bầu không khí mới mẻ quanh mình, không nghĩ rằng chính tại thị trấn nhỏ này, bà đã gặp người thay đổi cả cuộc đời bà.”
Khuôn mặt Tạ Xuân Hồng không nhìn ra được sự bi thường, chỉ là trên ấy lưu lại chút tiếc thương và xúc động.
“Rất giống tình tiết truyện ngôn tình, cô gái nhỏ bất ngời gặp anh quân nhân đẹp trai dũng cảm.” Tạ Xuân Hồng cười cười, “Mẹ em khi đó vẫn là một cô gái ngây thơ xinh đẹp, ôm ấp tình cảm đơn thuần, nhanh chóng quyết định thay đổi hành trình, lên xe lửa đi theo ông, nhất quyết cùng ông chung đường. Lúc ấy, bọn họ yêu nhau oanh oanh liệt liệt, nghĩ rằng không có khó khăn nào có thể chia lìa, cũng không nghĩ rằng gia đình ba sẽ khinh thường xuất thân nghèo khó của mẹ, cuối cùng lại vì quân hôn, buộc ba em phải cưới người khác. Mẹ em không muốn liên lụy ông, không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của ông, cho nên ngay cả mang thai cũng không nói cho ông biết, lặng lẽ không nói tiếng nào ra khỏi cuộc đời ông.”
Dịch Hồi thở dài: “Mẹ em vẫn luôn ở tại thị trấn này? Nhiều năm như vậy vẫn không đi tìm ba em?”
Tạ Xuân Hồng lắc lắc đầu: “Đừng nghĩ mẹ em dịu dàng ôn nhu như vẻ bề ngoài, kỳ thật trong lòng đặc biệt ngang bướng, lúc trước mọi người trong nhà đều phản đối bà sinh ra em, bà dứt khoát cự tuyệt mọi người, một thân một mình sinh ra em, nuôi nấng em đến khôn lớn.”
“Nhiều năm như vậy quả thật Dì phải rất vất vả. Em cũng không đi tìm ba mình sao?”
Tạ Xuân Hồng nhún vai: “Tại sao em phải đi tìm ông ấy? Mẹ em cho đến bây giờ vẫn không nghĩ đến chuyện đi tìm ông, thì vì cứ gì em lại muốn tìm? Trước đây em không hiểu chuyện, thường xuyên hỏi về chuyện tình cảm của hai người họ, mỗi lần như vậy mẹ em thường cảm thấy khó chịu, cho nên sau này em cũng không hỏi tới… Không có ba, em cũng tự lớn lên được, em không muốn làm cho mẹ đau lòng.”
Trong mắt Dịch Hồi tràn đầy sự thương xót, vuốt ve mặt cô nói: “Quá khứ của em thật sự là rất không tốt?”
Tạ Xuân Hồng ngược lại cảm thấy thoải mái cười rộ lên, thản nhiên an ủi Dịch Hồi: “Em không sao, sớm đã thành thói quen. Tuy rằng lúc nhỏ không có ba, đối với người không biết thường cho là em rất thiếu thốn, mẹ em…..bà ấy thời điểm đó đang là một cô gái trẻ trung năng động vui tươi, sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, tính tình trở nên lạnh lùng, bà tuy rằng không thân mật với em lắm, nhưng em biết rằng bà chính là người bên ngoài lạnh nhạt, nhưng kỳ thật trong thâm tâm rất quan tâm đến em… Em biết bà thật sự rất yêu em, bằng không sẽ không một thân một mình sinh ra em.”
Tạ Xuân Hồng nhìn Dịch Hồi, giống như đang nhìn xuyên qua anh nhìn về phía rất xa của thị trấn: “Dịch Hồi, em thường suy nghĩ rằng, mẹ rốt cuộc yêu ba nhiều đến thế nào, mới có thể quyết tâm từ bỏ gia đình, một mình đối mặt với vô số lời đồn đãi vô căn cứ lúc đó, chấp nhận tất cả áp lực để sinh em ra, sau đó lặng lẽ nuôi em khôn lớn mà không hề nói cho ba biết. Bà thật dại dột, tưởng như gắn bó cùng ông suốt đời, cuối cùng thì một chút liên hệ cũng không có, không muốn làm cuộc sống của ông phức tạp thêm, tình nguyện làm một người canh giữ tại nơi hai người lần đầu tiên gặp gỡ, cố gắng nuốt trôi bao cay đắng khổ sở… Yêu một người thật sâu đậm, mới có thể vì ông ấy tình nguyện vứt bỏ toàn bộ, canh giữ từng chút kỷ niệm của hai người mà người kia không hề hay biết, vì ông ấy mà hoang phí nửa đời người, không cần sự đáp lại.”
Dịch Hổi từ phía sau ôm cô vào lòng, ngăn chặn những cơn gió lạnh cho cô. Anh mơ hồ hiểu ra vì sao Tạ Xuân Hồng từ trước tới nay lúc nào cũng giữ bộ dáng thờ ơ, hiểu rõ rằng tại sao hằng đêm cô không bao giờ ngon giấc. Đúng là bởi vì thiếu đi phần tình yêu của ba, làm cho cô có cảm giác không an toàn, từ nhỏ cuộc sống đã không ổn định đã tạo ra ngay cả trong khi ngủ đều cuộn tròn ôm lấy mình, không thể nào có dáng ngủ thư thái được.
Chưa bao giờ Dịch Hồi trải qua cảm giác đau lòng như thế này, chỉ hận rằng chính mình không thể biết cô sớm hơn, đem đến cho cô một phần yên ổn trong cuộc sống. Đồng thời, trong lòng cũng tràn ngập cảm giác vui mừng như điên, cô rốt cuộc cũng không để anh ra xa cuộc sống của cô nữa, anh cố gắng lâu như vậy cuối cùng cũng khiến cho Tạ Xuân Hồng mở lòng với anh.
Dịch Hồi cúi xuống hôn lên đỉnh đầuTạ Xuân Hồng, đem những xót xa thương cảm trong lòng truyền cho cô.
Tạ Xuân Hồng nghiêng đầu hôn lên cằm anh: “Em sẽ không khờ dại giống như mẹ, em không đủ kiên cường cũng không đủ dũng khí như mẹ, có thể vì một người mà đánh đổi nhiều thứ, hơn nữa… Một mình nuôi nấng một đứa con không cha, sẽ gặp phải muôn vàn khó khăn, huống chi, khi không có cha đứa trẻ luôn cảm thấy không vui vẻ, phải làm như thế nào mới bù đắp được tình thương của cha? Em tự thấy mình không thể … Cho nên, bất luận là vì em hay vì đứa trẻ, em cũng sẽ không thể không có chồng mà có con!”
Dịch Hồi sửng sốt, có chút mơ hồ về ý tứ của Tạ Xuân Hồng khi nói câu nói đó, không biết là cô chỉ đơn giản đang trải lòng cùng anh, nói với anh chung chung về tương lai của cô, hay đang ám chỉ cô sẽ không cùng anh sinh con, cô còn chưa chuẩn bị tốt.
Dịch Hồi miễn cưỡng cười cười, bình thản trêu chọc cô: “Em yên tâm, em nếu như có mang thai con của anh, anh tuyệt đối sẽ không để hai mẹ con em lưu lạc bên ngoài!”
Tạ Xuân Hồng khó có thể phản bác lại Dịch Hồi, cô thực sự biết anh là người thế nào: “Dịch Hồi, anh là người đàn ông tốt, em biết anh tuyệt đối không phải là người vô trách nhiệm… Tốt lắm, trời không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi!”
Ngày hôm sau, khi Dịch Hồi thức dậy, Tạ Vân đã rời nhà đi dạy học.
Dịch Hồi ăn qua loa bữa sáng, sau đó cùng Xuân Hồng ra phố mua đồ Tết.
Thời tiết trong lành, những hạt tuyết mong manh vương vãi mọi nơi bị ánh mặt trời chiếu xuống liền tan ra thành nước, mặt đường ướt sũng, làm cho thị trấn Nam Phương bé nhỏ mang phong cách cổ xưa thêm thanh thản tươi mát.
Ở thị trấn nhỏ, chợ cũng không lớn vì vậy thêm chật chội náo nhiệt, nơi nơi đều là hàng quán, những cái cần thiết đều có bán. Rất nhiều đồ vật cổ xưa kỳ quái mà Dịch Hồi chưa từng thấy qua, nên anh không khỏi hứng chí hết xem đông rồi lại ngó tây.
Trong nhà chỉ có hai người, hơn nữa hai mẹ con cô đều không phải đang ở độ tuổi háo hức đón Tết, nên Xuân Hồng rất nhanh chóng chỉ mua những thứ cần dùng, sau đó quay lại thấy Dịch Hồi đang rất hứng thú ngồi lựa lựa đống hàng đang bày biện trước mặt người bán hàng rong, liền một mực kéo anh đứng lên.
Lúc trở về, một tay Dịch Hồi xách đồ vừa mua, một tay cầm tay cô thật chặt, trong mắt thủy chung tràn đầy ý cười. Cứ như vậy mười ngón tay đan vào nhau im lặng đi bên nhau trên con đường nhỏ, thật sự rất giống như một đôi vợ chồng đã ở với nhau hơn nửa đời người.
Xem ra lần này anh đến không nhầm thời điểm, không chỉ là ra mắt mẹ vợ tương lai, còn làm cho Xuân Hồng mở lòng đón nhận anh.
Anh có thể ở lại cùng cô đón năm mới, sau đó ra giêng lại cùng Xuân Hồng quay lại thành phố N, như vậy cô không có cách từ chối cùng anh về nhà họ Dịch thăm người thân của anh…. Có lẽ không bao lâu sau, anh có thể đưa ra lời cầu hôn.
Dịch Hồi đang muốn bàn bạc về tương lai tốt đẹp của hai người, thì đột nhiên phát hiện bàn tay Xuân Hồng đang lồng vào tay anh bỗng nhiên căng cứng rồi lập tức bỏ ra.
Dịch Hồi nghi hoặc quay sang nhìn cô, chỉ thấy Xuân Hồng sững sờ dừng bước, ánh mắt đen tối khó hiểu nhìn chăm chú về phía trước.
Dịch Hồi theo ánh mắt của cô nhìn lại, đã thấy trên chiếc cầu bằng đá có mái vòm có đôi vợ chồng trẻ đi xuống, người đàn ông khuôn mặt nghiêng nghiêng vô cùng dịu dàng, tại địa phương cổ xưa như nơi đây tất nhiên phải có những Giang Nam tài tử phong độ hơn người, người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, tuy sắc mặt có vài phần tái nhợt. Người đàn ông dịu dàng đến cực điểm kéo người con gái, hai người ôm nhau như tạo thành một sự hài hòa vô cùng hoàn mỹ.
Giống như cảm thấy gì đó, người đàn ông quay đầu nhìn về phía bọn họ, sau đó mặt mày giãn ra hớn hở, lộ ra vẻ cực kỳ cao hứng nở nụ cười ôn hòa bao dung.
“Xuân Hồng, em đã trở về.”
Giọng nói trầm trầm ôn hòa, có khí chất dịu dàng như ngọc, không biết vì lý do gì mà làm cho Dịch Hồi dựng lên sự đề phòng cao độ.