Tạ Xuân Hồng mệt mỏi đến cả tinh thần cũng không có, không dám ngồi máy điều hòa lâu, lại sợ hơi nóng, vì vậy càng ngày càng lười ra khỏi cửa.
Dịch Hồi đối với loại thể chất như cô thì chút biện pháp nào cũng không có, khi anh tỉ mỉ chăm sóc, Tạ Xuân Hồng mới từ từ khá hơn, ít nhất là đến kỳ sinh lý không còn đau đến chết đi sống lại, tay chân cũng không còn lạnh băng từ sáng đến tối. Bất đắc dĩ Tạ Xuân Hồng giống như không hiểu được cách tự chăm sóc bản thân, nếu Dịch Hồi không chú ý, cô lại trở về với trạng thái trước đây, ăn uống lung tung, làm việc và nghỉ ngơi rối loạn. Xuân Hồng không xem trọng sức khỏe của mình làm cho Dịch Hồi thật sự đau đầu.
Dịch Hồi nhìn cô nhắm nghiền mắt ngồi trên giường không muốn dậy, không khỏi bất đắc dĩ cúi xuống. Hôn cô một cái nói: “Nếu không thì em tiếp tục ngủ đi, hôm nay cũng đừng đi đến công ty nữa.”
Tạ Xuân Hồng nghe vậy cuối cùng cũng mở mắt ra: “Không được, em phải đi làm để lãnh lương, bỏ bê công việc cuối tháng lại bị trừ lương.”
Dịch Hồi không biết nên khóc hay nên cười nhìn dáng vẻ tính toán của cô, nhéo nhéo vào má cô nói: “Anh chấp nhận cho em nghỉ phép vẫn nhận lương được không?” d
“Thật sao?” Tạ Xuân Hồng do dự hỏi anh, “Không phải anh từ trước đến giờ đều thiết diện vô tư sao? Em cũng không muốn bản thân bị chỉ trích là hồng nhan họa thủy!”
“Yên tâm, anh nói em có nhiệm vụ đặc biệt ở bên ngoài.”
Tạ Xuân Hồng hài lòng mỉm cười, nằm xuống nhắm mắt lại nói: “Vậy em ngủ tiếp đây…”
Dịch Hồi đứng dậy thay xong quần áo, trước khi đi không quên dặn dò cô nhớ ăn sáng.
Tạ Xuân Hồng ngủ đủ giấc, sau khi dậy thì cảm thấy tinh thần thật là tốt, lấy cháo nóng Dịch Hồi để hâm trong nồi cơm điện ra ăn sạch sẽ, ở trong phòng nhàm chán lắc lư nửa ngày mà không biết làm gì để giết thời gian.
Khó có dịp không cần phải đi làm, Tạ Xuân Hồng nhớ tới Cố Mạch mới đây vừa bỏ một tiền đáng kể ra mở một hiệu sách, mặc dù có chút thua lỗ, nhưng so với hai người bạn kia sau khi kết hôn liền toàn tâm toàn ý trở thành bà nội trợ, thì Cố Mạch được coi là người có chí tiến thủ nhất.
Xuân Hồng gọi xe đi đến nhà sách, nhà sách nằm gần trường đại học của thành phố, cho nên khách hàng phần lớn là sinh viên. Cửa hàng có kích thước không lớn, trang hoàng theo phong cách cổ xưa đơn giản, một chiếc bàn gỗ màu hồng dựng sát cửa sổ lớn từ trên trần xuống dưới nền sáng choang, đi vào phía trong một chút là mấy dãy kệ có gắn bảng phân loại sách.
Cố Mạch đang cầm một chén trà ngồi ở một góc, trước mặt đặt một quyển sách, nhìn qua đã biết cô ấy đang hết sức hứng thú.
“Bây giờ cậu thật đúng là nhàn nhã!” Tạ Xuân Hồng ngồi xuống đối diện cô ấy, cười trêu ghẹo.
Cố Mạch thờ ơ liếc cô một cái, xoay mặt nhìn một cô gái nhỏ nói: “Lấy thêm một chén trà nữa nhé.”
Tạ Xuân Hồng nhìn xung quanh một chút, không nhịn được tấm tắc khen ngợi: “Cửa hàng này quả thật không tệ, nhưng làm thế nào mà cậu lại tuyển mấy em sinh viên đại học non nớt làm nhân viên vậy?”
Cố Mạch khinh thường nhìn cô một cái, không chút để ý nói: “Sinh viên đại học thì mức lương mới rẻ, non nớt mới phải cố gắng làm.”
Tạ Xuân Hồng nhìn sắc mặt không thay đổi nói chuyện đó với dáng vẻ đương nhiên, thì vạn phần kinh bỉ loại sắc mặt tư bản chuyên đi hút máu chèn ép người làm công ăn lương.
“Đúng rồi, cậu hôm nay không đi làm sao, sao có thể rãnh rỗi đến đây thăm mình vậy?”
Tạ Xuân Hồng nhíu mày, làm bộ bất đắc dĩ buông tay nói: “Cũng không có cách nào khác, ông chủ cho nghỉ!”
Cố Mạch cười như không cười nhìn cô: “Ông chủ? Chẳng phải là chồng sao? Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, giờ không phải là lễ tết gì cả, anh ấy cho nghỉ chính là nghỉ kết hôn và nghỉ sanh sao?”
Sắc mặt Tạ Xuân Hồng khẽ hồng lên, thẹn quá thành giận mắng: “Nói lung tung gì đấy? Xem cậu đấy, kết hôn đã bao lâu rồi mà còn chưa muốn có con sao?”
Ánh mắt Cố Mạch trở nên buồn bã, bưng chén trà lên che dấu tâm trạng, miễn cưỡng cười nói: “Cái gì mà lâu rồi, mình mới kết hôn chưa được một năm mà!”
Tạ Xuân Hồng nhìn sắc mặt cô thấy có vẻ gì không đúng, trong bụng khả nghi: “Ban đầu Phương Tình và cậu cùng đám cưới, một người đám cưới chạy bầu, sau khi trở về thì có bảo bối … Còn cậu, chẳng lẽ là anh Hạ không được sao?”
Cố Mạch tối mặt, nhìn chằm chằm cô tức giận nói: “Cậu mới là không được!”
Tạ Xuân Hồng sờ sờ mũi nhỏ giọng lầm bầm: “Mình là nữ, cấu tạo cơ thể do trời sinh đã không quyết định được chuyện đó …”
Cố Mạch im lặng thời dài, không để ý đến cô nữa.
Tạ Xuân Hồng buồn chán ngẩn người nhìn ra cửa sổ, rốt cục đã chọc cho Cố Mạch không thể nhịn được nữa, để quyển sách xuống bất đắc dĩ mở miệng: “Mình mở tiệm sách này chính là để làm cho chính mình bận rộn, cũng là để có một nơi yên tĩnh thanh nhàn, hết lần này đến lần khác các cậu đều không để cho mình được yên. Nơi này của mình là tiệm sách, không phải là phòng khám, cũng không phải là trung tâm tư vấn tình cảm … Tốt lắm, cậu có chuyện gì thì cứ nói đi, chớ bày ra bộ điệu muốn chết không muốn sống đó với mình, không những làm cho mình thấy hoảng, còn dọa đến nhân viên non nớt và khách hàng của mình nữa!”
Tạ Xuân Hồng cười hai tiếng, mạnh miệng nói: “Mình rất tốt, làm gì có tâm sự mà nói …”
Cố Mạch lặng lẽ nhìn cô chăm chú.
Xuân Hồng thấy cặp mắt Cố Mạch như nhìn xuyến thấu cô, cảm thấy không còn chỗ nào để lẩn trốn, thở dài một tiếng nói: “Cũng không có gì, mình chỉ buồn bực chút thôi.”
Cố Mạch hiểu rõ gật đầu một cái: “Dịch Hồi sao?”
Tạ Xuân Hồng mặt mày ủ ê nhìn về phía cô: “Anh ấy không sao, chính là trong khoảng thời gian này đột nhiên trở nên rất kỳ lạ …”
Tạ Xuân Hồng không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả, từ lần trước cô từ thị trấn nhỏ trở về, cảm giác giữa hai người trở nên vô cùng hoàn hảo, giống như rất cận thận duy trì thăng bằng, luôn lo sợ sự yên ả này bị đánh vỡ.
Đặc biệt là Dịch Hồi, đột nhiên không còn ngang tàng cố chấp nữa, luôn dùng một ánh mắt bất an dò xát nhìn cô, mặc dù càng lúc càng dịu dàng thân mật, Tạ Xuân Hồng chẳng biết tại sao lại nhớ đến những ngày hai người cãi nhau. Khi đó Dịch Hồi đối mặt với cô rất không phân biệt phải trái mà bùng nổi om sòm, cuối cùng lại theo cô vuốt ve xoa dịu, cưng chìu và bao dung cô. Còn bây giờ … Dịch Hồi cản bản là hoàn toàn nhân nhượng cô, không cho cô có bất kỳ cơ hội nào để cãi vã.
Hai người chung sống, gây gổ hàng ngày là không bình thường, nhưng một chút tranh chấp cũng không có là rất không bình thường. Loại không khí đè nén làm cho Tạ Xuân Hồng cảm thấy ngỡ ngàng và bất an.
Xuân Hồng suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Chẳng lẽ là Lý Lily đang âm thầm giở trò?”
Cố Mạch phì cười nói: “Mình biết Lý Lily là một nữ quân nhân, mặc dù tính khí thích cậy mạnh không chịu thua thiệt, nhưng cô ta từ trước đến giờ quang mình chính đại vô tư thẳng thắn, tuyệt đối sẽ không ra tay sau lưng.”
Tạ Xuân Hồng càng thêm hoang mang: “Vậy thì rốt cuộc là vì sao?”
Kỳ thực Cố Mạch không chịu nổi cô ngốc này, cô ấy có thể miêu tả linh hoạt rõ ràng từng mẩu nhỏ, cô ấy rõ ràng không muốn đối mặt với tình trạng này.
“Cậu không hiểu thật hay giả bộ không hiểu? Dịch Hồi quả đúng là con heo ngu ngốc mới để ý coi trọng cậu! Đường Sơ có thể nào cũng không liên quan đến cậu, cậu có thể vì một người đàn ông đã có vợ mà lãng phí nhiều năm như vậy sao?” Không biết Cố Mạch nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên trở nên có chút quyết liệt, tức giận chỉ trích cô, “Mọi người tự làm khổ mình trong tình yêu, cũng đều thích bị coi thường! Cố chấp trợ giúp mà không nhìn ra người có có muốn để ý đến cậu hay không, vô duyên vô cớ lặp đi lặp lặp như vậ, tại sao lại tự làm khổ mình kia chứ? Từ lâu nay cậu chính là người như vậy, người yêu cậu ở gần trong gan tấc, đối với cậu hết lòng hết dạ, có thể nhường nhịn cậu, ôn nhu dịu dàng lo lắng chăm sóc lại là một người khác. Cậu làm cho anh ấy khổ sở làm cho anh ấy rơi lệ, cậu chỉ nhận lấy mà không muốn đáp trả, cậu chỉ không muốn phụ tình cảm của chính mình nhưng không nghĩ như vậy có lỗi với người khác hay không! Mình nói cho cậu biết, đây căn bản không phải là tình yêu, đừng ở đó cho mình là vĩ đại trong tình yêu, cậu cũng chỉ là con người với những thói hư tật xấu, cái không đạt được thường là cái quý nhất, dễ dàng có được thường không biết quý trọng!”
Bình thường Cố Tiểu Mạch luôn giữ được sự tĩnh táo, rất ít khi tâm trạng bị kích động, chứ nói gì đến nói năng thô bạo! Nếu muốn mắng người cũng sẽ không lộ bất cứ từ ngữ nào thô tục.
Tạ Xuân Hồng bị cô liên tục mắng mỏ dạy dỗ phải trợn mồm há hốc, không thể tin được nhìn chằm chằm cô.
Lúc này Cố Mạch mới nhận ra rằng phản ứng của mình có hơi quá, trong bụng ngượng ngùng, trên mặt cố trấn tĩnh, trong mắt phản phất tia nhìn không tự nhiên.
Tạ Xuân Hồng trầm mặc nhìn cô hỏi: “Cậu cùng Hạ Khải Minh thế nào?”
Cố Mạch lạnh lùng hỏi ngược lại: “Chúng mình có thể thế nào?”
Tạ Xuân Hồng cau mày nói: “Tiểu Mạch, mình cũng có thể đem tâm sự nói cho cậu biết, cậu có chuyện gì sao không thể nói cho mình biết chứ?”
Cố Mạch rốt cục cũng chịu không nổi, trên mặt dày đặt sự mệt mỏi: “Thật ra cũng không có gì, mình và anh ấy … Vốn chính là vợ chồng hữu danh vô thực, lúc mới kết hôn đã thỏa thuận như vậy rồi.”
Tạ Xuân Hồng kinh ngạc: “Tại sao có thể như vậy được?”
“Người anh ấy yêu không phải là mình.” Một câu đã nói hết tất cả bất đắc dĩ cùng không cam tâm, Cố Mạch không muốn nhiều lời, khoát tay áo một cái ý bảo cô không sao, “Yên tâm, mình biết mình đang làm gì … Xuân Hồng, chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, nhưng người bên cạnh chúng ta vẫn luôn giống như cách nhau một tầng, phải nói bất luận ai cùng với cậu đều giống như cách một tầng. Cậu giống như chưa bao giờ biết mình muốn cái gì, luôn không ngừng tìm kiếm … Nhưng có lúc, hạnh phúc đang ở ngay trước mắt, cũng rất có thể bị cậu bỏ quên. Cho nên, đừng để tương lai mình phải hối hận, hãy quý trọng người trước mặt đi!”
Tạ Xuân Hồng cười khổ, cô làm sao không biết mình lúc nào cũng không có cách nào tháo sự phòng bị xuống! Cho dù là đối mặt với người bạn gái thân thiết nhất, cũng giống như không làm cái nào mà toàn tâm toàn ý trải lòng được … Không phải cô không tin tưởng các cô ấy, chẳng qua là thói quen cách ly bản thân với thế giới bên ngoài, quá mức chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không chia sẻ mà đem toàn bộ chuyện của mình bỏ trong lòng, khó kiếm được bạn tốt, cô cũng chỉ biết yên lặng quan tâm, thỉnh thoảng cũng phảng phất lánh xa các cô ấy chút ít.
Qua nhiều năm như vậy, cô cũng là một người có thói quen lúc khổ sở nhất thường một mình gánh chịu, lúc đau lòng thường trốn một mình ngồi liếm láp vết thương, cô biết đó là con đường không dễ dàng đi qua, tất cả đều phải tự mình gánh vát, cảm giác cô đơn tịch mịch khó chịu nhất trên đời … Nhưng cô đã sớm quen như vậy, thói quen chỉ dựa vào bản thân mình. Lúc còn rất nhỏ, cô hiểu trên đời này không thể quá lệ thuộc vào bất cứ ai, cho dù là cái bóng của mình đi chăng nữa thì cũng có lúc sẽ rời bỏ mình.
Thời khắc này, cô đột nhiên vô cùng nhớ Dịch Hồi. Thói quen dùng thái độ xa cách che dấu tất cả tâm trạng của mình, người khác sẽ vì cô như vậy mà mất dần đi sự kiên nhẫn, lựa chọn dần dần rời xa cô. Chỉ có Dịch Hồi, cứ như thế mà không hề rời đi, liều mạng gạt bỏ sự xa cách ngàn dặm của cô, cố ý đi vào thế giới của cô, vững vàng khóa cô lại.
“Mặc dù không còn cách nào đối điện với trái tim, cũng đừng nến đối xử với người thích mình tàn nhẫn như vậy.” Cố Mạch nhàn nhạt nói với cô, “Tình yêu không phải là cuốn sách hay bộ phim, đừng đợi đến khúc cuối chia xa người ấy mới hối hận lúc trước đã không quý trọng người ấy, đến lúc đó … Cậu muốn trở lại, sợ rằng sẽ rất khó khăn.”
Tạ Xuân Hồng sửng sốt hồi lâu, mới đột nhiên cười lên: “Mình hiểu, cùng lắm hiểu là một chuyện, nhưng làm được hay không lại là chuyện khác.”
Cố Mạch nhíu mày một cái, còn chưa kịp tiếp tục khuyên cô, liền nghe Xuân Hồng nói: “Nhưng mà, mình sẽ không để bản thân tiếp tục như vậy … Cuộc sống luôn luôn tiếp diễn, mình sẽ không để một việc không có kết quả mà bất chấp tất cả.”
Cố Mạch thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cười: “Cậu hiểu được như vậy là tốt … Bây giờ chưa đến giữa trưa, hoặc giả cậu có nghĩ rằng sẽ ăn trưa cùng người nào đó không?”
Tạ Xuân cười gật đầu một cái: “Trong tiệm của cậu có gì ngon để ăn không?”
Cố Mạch tức giận liếc cô một cái: “Tiệm của mình là tiệm sách, không phải là quán ăn!”
Mặc dù nói thế, nhưng Cố Mạch vẫn cứ mặc kệ Tạ Xuân Hồng lôi cô đi mua đồ ăn trưa.
Dịch Hồi họp hành cho tới trưa, bận rộn đến sứt đầu mẻ trasn, thật vất vả mới được thả lỏng một chút thì phát hiện đã đến giờ cơm trưa. Lúc này đã thật sự mệt mỏi, Tạ Xuân Hồng lại không đi làm, một mình ăn cơm chả có ý nghĩa gì, ngay cả tâm trạng xuống lầu ăn cơm anh cũng không có.
Cửa phòng làm việc bị gõ nhẹ, Dịch Hồi ngồi ngay ngắn lại, trong nháy mắt đã thu hồi dáng vẻ mệt mỏi, lại trở thành Dịch tổng uy nghiêm lạnh lùng, trầm giọng nói: “Vào đi.”
“Dịch tổng, không nên quên ăn trưa!”
Dịch Hồi chợt ngẩng đầu, không dám tin vào người con gái đang tủm tỉm cười đứng trước mặt.
“Sao em lại tới đây?”
Tạ Xuân Hồng giơ túi thức ăn lên, mỉm cười thanh tú nói: “Em mang bữa trưa tình yêu đến!”
Trong mắt Dịch Hồi niềm vui mừng như muốn tràn cả ra ngoài, đứng lên nhận lấy túi thức ăn trong tay cô tùy tiện đặt lên bàn, sau đó ôm khuôn mặt cô, hung hăng hôn lên đó.